Như Chưa Từng Kết Thúc

Chương 17: Sang trấn tâm lý




Tư Dịch giật mình, nhấc cổ chân cô lên kiểm tra, có vài ba vết xượt đang kết vẩy.

Hành động đột ngột này của Tư Dịch làm Du Lãnh Phong không nói tiếp được. Hắn còn không bết cô có vết thương này ư? Hai người họ hay là không phải mối quan hệ anh đang nghi? Nhưng không phải mối quan hệ yêu đương cũng hơi lạ, hắn sẽ không quan tâm cô nhiều vậy đâu và hành động kia cũng không có…

“Sao không nói tiếp?”, Tư Dịch cau mày, khó chịu ra mặt, “Có ai đang nói lại ngắt lời như cậu không?”

Cậu đó!

Du Lãnh Phong muốn nói như thế nhưng lại sợ bị hắn dầm ra thành bã lại thôi.

Du Lãnh Phong “e hèm” rồi nói tiếp: “Tổng quan thì do cô ấy bị sốc, cả khóc nhiều như vậy nên tim đập hơi nhanh. Nghỉ ngơi và tránh mấy thứ gây sốc ra là được”, anh nhìn hai người một lượt, mạnh dạn hỏi: “Không lẽ cậu là người làm cô ấy sốc? Để con gái nhà người ta khóc như vậy, chẳng quân tử chút nào!”

Tư Dịch im lặng, nghĩ đủ lý do vẫn không biết nguyên do, chẳng lẽ là do hắn thật?

“Cậu đừng nói vớ vẩn!”, Tư Dịch lo lắng kể hết mọi chuyện, Du Lãnh Phong là bác sĩ chắc sẽ biết ít nhiều, “Sáng nay cô ấy vẫn bình thường, một lúc sau tôi quay lại tự dưng cô ấy tự đập vào đầu còn khóc loạn lên, tôi dỗ mãi mới nín rồi ngất đi”

Du Lãnh Phong không hiểu bệnh lý này, anh chỉ là bác sĩ trị thương, nhưng mấy ngành bác sĩ khác cũng đoán được một chút.

Du Lãnh Phong to gan kết luận: “Không lẽ cô ấy mắc bệnh tâm lý, cậu nghĩ xem cô ấy có ám ảnh hay sợ sệt điều gì không? Nếu đúng vậy thì tôi lại không giúp được, tốt nhất nên nhờ bác sĩ tâm lý tư vấn!”

Tư Dịch cố gắng lục tung từng kí ức về Mộ Di Quân trong hắn, tất cả đều ổn.

Trừ ngày hôm đó, bảy năm về trước…

“Cố Giai Giai?”

Thật hiếm khi thấy Tư Dịch gọi mình làm Cố Giai Giai còn tưởng nghe nhầm, cô ngoảnh xuống hỏi cho chắc: “Cậu gọi mình hả?”

Tư Dịch gật đầu, hỏi: “Cậu biết Mộ Di Quân đi đâu rồi không?”

Hắn đến muộn hơn cô một chút, đến đã thấy cặp cô ở đây nhưng người lại đâu mất tiêu, cũng sắp vào lớp rồi, vào lớp muộn tiết chủ nhiệm chỉ bị ăn mắng!

Cố Giai Giai ngơ ngác nói: “Ờ ha, tớ chịu thôi, nãy tớ đi vệ sinh vào đã không thấy đâu rồi”

Tư Dịch bất an liền chạy ra khỏi lớp.

Từ lúc hắn đến cũng được mười mấy phút rồi, trên bàn còn có sách của cô, nhìn qua là đang làm dở, bút còn chưa đậy nắp nữa. Mộ Di Quân sẽ không để mọi thứ dở dang trước khi đi như vậy! Cứ cho là cô bận vì lớp trưởng sẽ phụ trách nhiều việc hơn nhưng sao có thể vội đến mức không thể đậy nắp bút vào?

Tìm một hồi, Tư Dịch quyết định lên sân thượng của trường, chỗ này cũng là nơi duy nhất rồi…

“Tao bảo mày còn nợ mà! Đưa tiền đây!”

Nữ sinh hét lên có mái tóc màu xanh, nhìn là biết là học sinh cá biệt, nhuộm tóc, xung quanh còn đồng bọn thi thoảng ngứa mắt đạp cô một cái.

Nghe tiếng hét, Tư Dịch vội leo nên mấy bậc còn lại, đá cửa đi vào.

“Trả hết rồi, chú Phó trả rồi…”, Mộ Di Quân ngồi dưới đất, nói ra đúng một câu nói.

“Mấy người…?”, Tư Dịch nhìn cô thê thảm dưới đất, tóc thì bù xù, áo sơ mi còn bị xé tung, hở đến xương quai xanh, mặt thì đầy vết thương do bị đánh còn có vết cào cấu nơi cổ tay. Hắn nắm chặt tay, không do dự mà đánh nữ sinh tóc xanh một cái.

“A…”, cô ta ôm mặt, đây là mang nghĩa trai gái bình đẳng ư? Dù vậy ả vẫn tức giận hét toáng lên: “ Thằng láo toét! Mày thích gây sự không?”

Nếu đồng bọn không ngăn cô ta phách lối, không biết lượng sức chắc sẽ bị hắn đánh chết mất thôi.

“Đi thôi mày…”, nữ sinh bên cạnh kéo cô ta đi.

“Đại ca, em xin lỗi!”, nữ sinh kia cũng lên tiếng.

Đám người sợ hãi rời đi, nữ sinh tóc xanh kia còn định quay lại đánh hắn lại bị đồng bọn kéo lại, trấn an cô ta.

“Trả hết rồi, chú Phó trả hết rồi…”, Mộ Di Quân thất thần nhìn một hướng, không hề chớp mắt lấy một cái.

Dù anh gọi bao nhiêu lần hay lay người cô đến rung người cô vẫn chỉ ngồi im như vậy và vô thức lặp đi lặp lại câu nói khi nãy.

Tư Dịch choàng áo khoác trường cho Mộ Di Quân rồi cõng cô xuống phòng y tế, cả một đoạn đường đi cô luôn lặp lại câu nói kia.

Hắn lại nghĩ đến tên Phó Thừa Trạch kia, hắn hình như cũng họ Phó, nếu cô không nói thì sau này hắn đến hỏi anh xem sao.

Phòng y tế bị khép lại, chắc vì không có người.

Đặt Mộ Di Quân xuống giường, Tư Dịch mò tìm thuốc trị thương.

“Rốt cuộc cậu có chuyện gì thế hả? Tôi thực lo cho cậu đấy!”, Tư Dịch mang thuốc để cạnh bên cô.

“…”

Tự dưng Mộ Di Quân im lặng, Tư Dịch nhìn cô, đôi mắt vô hồn này không có trong veo như mọi khi, nó mang vẻ u buồn, như bị mắc kẹt trong đêm tối, không nổi chấm sáng nào…

“Trả hết rồi. Chú Phó trả hết rồi…”

Tưởng cô im lặng hoá ra là lấy sức nói tiếp?

Tư Dịch bất lực thở dài, hắn ân cần, một chút một xử lí vết thương cho cô.

Trả hết? Cô nợ tiền ư? Nhưng Phó gia lại là người trả ư? Rốt cuộc là thế nào? Còn Mộ Di Quân, có chuyện gì lại làm cô sang trấn tâm lý đến mức này?

Vô vàn câu hỏi xuất hiện vẩn quanh làm Tư Dịch nhất thời không biết nên hỏi bắt đầu từ đâu.

“Mộ Di Quân, tôi chỉ muốn giúp cậu nên tôi hỏi nhé? Về chuyện gia đình cậu ấy?”, Tư Dịch biết cô sẽ không trả lời được nhưng vẫn hỏi. Có như vậy hắn mới có thể quan tâm, chia sẻ gánh nắng với cô một chút không?

“Trả hết rồi…….”

Tư Dịch gật đầu, ừ thôi thì hắn không hỏi nữa vậy…

“Tôi kể với cậu chuyện của tôi nhé?”

“Trả hết rồi. Chú Phó trả hết rồi…”

“…”

Tư Dịch cẩn thận sát trùng trên mặt cô, hắn cũng rất nhẹ nhàng, miệng buồn chán bắt đầu kể chuyện.

“Piano ấy? Tôi kể về mẹ tôi, thần tượng cậu đúng không?”

“Từ nhỏ, tôi ghét bà ấy lắm! Sinh nhật, khai trường, tốt nghiệp thậm chí tôi nằm viện cả tuần bà ấy đều không về thăm tôi lấy một lần. Có một thời tận ba năm trời bà ấy mới về. Lúc ấy tôi tám tuổi, biết nghĩ rồi nên tôi nói bà ấy một hồi, bà ôm tôi khóc, tôi chưa thấy bà khóc nhiều như thế. Tôi vẫn nghĩ đó là giọt nước tràn ly nhưng lại không! Mẹ tôi còn trẻ, ước mơ còn dài, xây dựng sự nghiệp không hề dễ, thi thoảng chỉ kịp gửi thư cho tôi nhưng nhà tôi chuyển nhà bà ấy không biết toàn gửi địa chỉ cũ…Và cùng năm ấy, ba mẹ tôi ly hôn, ba tôi ngoại tình. Ông ta sai nên không có quyền nuôi tôi, tôi ở với mẹ. Nói đúng hơn là ở với ngoại, mẹ tôi còn phải xây dựng ước mơ của mình mà!”

“Ban đầu nghe tôi ích kỷ kể lể, mẹ tôi còn định giải nghệ nhưng tôi không cho phép vì biết mẹ vẫn quan tâm tôi, tôi cũng nên quan tâm ước mơ của bà chứ! Tôi còn làm mấy thứ cố tỏ ra trưởng thành nữa chứ. Bà biết tôi hiểu chuyện nên cũng yên tâm. Mỗi năm mẹ tôi lại về một lần, bây giờ cũng có điện thoại nhắn tin không cần gửi thư như lúc trước nên tôi với mẹ không xa cách như năm đó”

Tư Dịch dán vết băng lên mặt cô, hắn im lặng một lúc lại nói: “ Có fan tìm được địa chỉ nhà cũ tôi và bà ở, họ bắt gặp mẹ tôi về đấy nên thường xuyên đến gây chuyện, hỏi đủ điều. Có những câu chẳng biết đó có phải hỏi về mẹ không nhưng giống như đang moi thông tin vậy, càng lúc càng nhạy cảm. Không trả lời họ lại doạ bôi xấu. Tôi và bà đành phải chuyển đến đây. Và rồi…”

Hắn nhìn cô, khoé môi cong lên lúc nào không hay, “Tôi gặp được cậu”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.