Nhóc Lạnh Lùng!! Tôi Sẽ Mãi Mai Bên Cạnh Em!!

Chương 134: Sự thật là sự thật hay...




Mon dìu nó lại bàn ngồi

- Xin chào cô Lâm rất vinh dự cô đến đây.

...........

Con người này đúng khó nói chuyện được. Cũng là người rất tài giỏi mới về nước được nhiều người quan tâm, nhưng đáp lại sự quan tâm đó là sự bình yên không hồi đáp. Cậu ta tên là Phúc Huy mới về nước là người cùng học võ chung với nó lúc nhỏ đang nhờ ông ta tìm kiếm cô nhóc đó nhưng cậu ta không ngờ cô nhóc đó đang đứng trước mặt.

- Nghe danh anh đã lâu rất có khí chất.

- Anh quá khen tôi nào có tài gì.

Mon thấy nó không lên tiếng nên trả lời vậy mà.

- Mọi người nói không sai cô Lâm rất lạnh lùng tôi rất thích.

Người con gái này hình như đối với anh rất quen thuộc thì phải.

- Cám ơn.

Nó nói nhưng không có gì giống đang nói mà trả lời cho có đúng hơn.

- Gặp lại sau.

Hắn bỏ đi nếu không phải có việc hắn cũng nên ở lại một lúc

Từ xa có người hối hả chạy tới.

- Cô Lâm thật thất lễ không đón tiếp chu đáo.

Là ông chủ buổi tiệc hôm nay.

Bình thường không phải là có người đi thay sau hôm nay trực tiếp tới còn bày bộ mặt như đưa đám vậy.

- Sản phẩm mới ra mắt nên đến.

- Bắt đầu đi.

Chưa kịp nói gì hết đã kêu bắt đầu rồi nhưng nếu kêu ông nói gì đó ông cũng không có dũng khí phản đối.

Nhanh đi còn về nữa sức khoẻ của nó không ở lâu được.

- Êk là cô ấy..... nữ hoàng đến rồi.

- Đúng tôi tưởng hôm nay cô ta lại cho người đi thay chứ.

- Nếu tôi biết nữ thần tới tôi chuẩn bị kĩ một chút rồi.

- Nhưng hôm nay nữ hoàng đi với ai vậy nhưng cũng rất đẹp trai.

- Ước gì tôi là nữ hoàng được đi cạnh soái ca tuấn tú như vậy.

Mọi người ùa nhau bàn tán về hai nhân vật này

Mon đỡ My đi đến ngồi vào hàng ghế đầu của bữa tiệc, hắn với cô ta cũng tiến về phía nó.

- Anh mình nên hỏi cô My một chút hình như em thấy cô ấy không khoẻ.

- Không cần thiết.

Hắn không đủ dũng khí đối diện với nó điều hắn nên làm là âm thầm bảo vệ nó thôi.

- Dù gì cô ấy cũng...

- Đi thôi.

Hắn không muốn nghe nữa nó là ai chứ là người mà hắn muốn cưới là người con gái hắn yêu cả đời. Còn đối với Thuý Diểm ngoài trách nhiệm ra thì không là gì cả không có gì hết chỉ là người con gái bình thường mà thôi.

Khi nó vừa bước vô mọi sự chú ý tập trung vào nó cả hắn cũng vậy khiến cô ta vô cùng khó chịu. Nên kéo hắn đi về phía nó nói là phải chào hỏi một tiếng mặt cho hắn cứ nhìn nó mãi.

- Mon nhờ em anh rất được ưa thích.

Nó ghé sát tai minh vì tiếng nhạt rất lớn.

- Không phải vì sức hút của anh rất lớn sau.

Nó cười Mon thật biết đùa nhưng cử chỉ này lại làm cho hắn ngứa mắt.

- My cô cũng đến ak.

- Câu này phải để tôi hỏi chứ.

Đúng nó rất muốn hỏi cô ta có mặt ở đây mới là chuyện lạ còn nó có mặt ở đây là rất bình thường.

- Cô....

- Là tôi đưa cô ấy đến.

Hắn bất đắc dĩ phải giải quyết cho cô ta.

- Giám đốc Phong hình như chỗ này không chào đón anh.

Mon nói rồi quay sang nhìn My chỉ thấy nó cười là đồng ý lời Mon nói.

Đúng là sức hút rất lớn không phải sau. Bây giờ nó chưa muốn nói chuyện với hắn.

- Nhưng xin lỗi chỗ của tôi ở ngay bên cạnh.

Cũng trớ trêu chỗ ngồi của những người có quyền thế lại cạnh nhau.

Hắn ngồi xuống bên cạnh nó kéo cô ta ngồi cạnh mình. Ngồi cạnh thì ngồi ai sợ ai mặt kệ Mon lay tay nó kêu đổi chỗ.

Buổi tiệc bắt đầu hàng loạt món đồ đắt giá được trưng bày phía trên, nó nhìn ngắm mọi thứ vẫn chưa có món đồ nào đáng để nó đưa mắt tới.

Hắn nhìn nó không rời bây giờ chỉ cần ngồi kế thôi hắn đã không kìm chế nổi muốn ngay lập tức ôm lấy nó. Ít khi có cảm giác gần như vậy không được phải cố nhịn, hắn mở nắp chai nước uống cạn.

- Và sau đây mọi người rất nóng lòng chờ đợi một sản phẩm mới chúng tôi ra mắt...đây là một sợi dây chuyền rất đơn giản, trên đính viên thạch anh nhỏ thích hợp cô gái thuần khiết xung quanh sợi đây đính viên kim cương rất nhỏ nhưng sáng lắp lánh.

- Thời gian trả giá bắt đầu....

Nó nhìn đã thích rồi phải lấy về bằng được, không ngẫm nghĩ đưa ra cái giá.

- Cô Lâm một tỉ.

Mọi người hướng mắt về nó nữ hoàng lên tiếng rồi.

- Wow một tỉ giá khởi đầu đã rất cao cô ấy thật sự muốn lấy.

- Đúng nãy giờ cậu Trịnh cũng im lặng không biết có định mua chung không.

- Nếu như vậy thì thật sự rất gai cấn.

Cô ta nhìn hắn muốn sợi dây chuyền đó, không phải nãy giờ cô ta vẫn đợi sau.

- Cậu Trịnh hai tỉ.

Hắn giơ bảng.

Mon nhìn hắn

- Giám đốc Trịnh anh nhất định giành với phụ nữ sau.

- Rất xin lỗi cô gái của tôi cũng rất thích.

Người dẫn chương trình nhìn nó với hắn hai người này không thể đụng đến ai hết.

- Cô Lâm bốn tỉ.

Nó giơ bảng món đồ này nó nhất định phải có.

Cô ta cũng rất thích nếu như cứ trả giá như vậy cũng không phải cách.

- My cô nhường cho tôi đi những thứ này không phải cô muốn có là được sau.

Đúng cô ta là ai chứ một người muốn gì có đó tại sau giành cô ta món đồ này.

- Tôi thích.

Nó chỉ nói hai từ làm cô ta đứng hình tôi thích không phải câu trả lời cô ta muốn nghe.

- Cậu Trịnh năm tỉ.

- Cô lâm sáu tỉ.

Nó giơ bảng "trước giờ nó không có thói quen nhường đồ của mình cho người khác.

Hắn nhìn nó cô ấy thích sau vậy tại sau phải giành. Hắn không tăng nữa, mức này cũng rất cao rồi nên không ai lên tiếng. Mà nếu lên tiếng thì là không nể mặt nó rồi.

- Anh...

Cô ta không cam tâm.

- Để anh mua thứ khác cho em món đồ này không đáng giá đến mức đó.

- Vâng....

Tuy nghe theo lời hắn nhưng cô ta cũng không thoải mái cho lắm, hắn không phải đang nhường nó sau.

- Sáu tỉ có ai ra giá nữa không ạ.

Người dẫn chương trình lên tiếng, sau một lúc không ai trả lời.

- Vậy cô Lâm là chủ nhân món đồ này chốt với giá sáu tỉ chúc mừng cô.

Nó thật sự rất làm biến nên để Mon lên nhận rồi chụp hìng gì đủ kiểu, nhìn Mon miễn cưỡng đứng gần hộp trang sức nữ nó lại thấy rất vui, nếu đeo lên cho Mon chắt rất hợp. Các cô gái phía dưới rất thích Mon dáng vẻ cực kì thu hút thoáng cái Mon đã là ngôi sau sáng giá trong buổi tiệc này.

Cô ta nhìn Mon với nó rất chướng mắt. Không phải ra sức giành sau bây giờ còn bày ra bộ mặt thanh cao nhưng cô ta là ai chứ tự nghĩ mình đánh giá thấp nó rồi, phải điều tra mới được.

- Em bán anh đủ chưa.

Mon quăng hộp về phía nó không thương tiếc.

- Nè sáu tỉ đó anh cẩn thận chút chứ.

- Có đẹp gì đâu em đúng phung phí.

Nó lắc đầu không tán thành.

- Rất có giá trị.

- Nhưng em cũng không nên rao bán anh.

- Em rao bán anh khi nào...nhưng cũng rất vui.

- Anh thua em.....

Nó làm cho Mon tức xù lông bây giờ các cô gái đều nhìn Mon ánh mắt kì lạ khiến cậu nổi gai ốc lên.

Sau màn trao lại sản phẩm đáng giá nhất hôm nay mọi người lại tiếp tục bàn tán.

- Cô ấy thật lợi hại sáu tỉ thật sự nể phục.

- Đúng nữ hoàn của tôi phải xứng đáng với những thứ đẹp nhất.

- Có người lại mặt dày thương lượng với nữ thần.

- Cô ta nghĩ cô ta là ai chứ.

Đối với những lời này nó thật không hiểu được hắn không bên vực cô bạn gái này sau cứ im lặng mặc kệ người khác muốn nói gì thì nói.

Cô ta cũng nghĩ giống nó nhưng hắn không lên tiếng cô chỉ biết liếc nhìn những người đang nói không tốt về cô

Cũng không còn gì quan trọng nữa tiếp sau đó là những phần lễ sau chương trình. Nó chán nản đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Một ánh mắt hướng theo bước chân của nó.

- Anh ở đây nha em đi vệ sinh một chút.

- Ừk...

Gật đầu cho qua loa ánh mắt cứ nhìn nó dần khuất hình mà lòng đau nhói.

...................

Nó rửa mặt cho tỉnh táo hẵn nó muốn ngay lập tức đi khỏi đây cứ nhìn hắn nó lại không thể chấp nhận được.

"Cho dù sau này có xãy ra chuyện gì anh vẫn mãi yêu em" là có ý gì.

- Ơk tôi xin lỗi.

Cô ta đụng trúng nó một cách mạnh bạo khiến nó có chút loạn choạn đúng là không còn nhiều sức, chỉ là sốt thôi mà bây giờ nó cảm thấy rất tệ.

- Mắt cô để trên trời ak.

Nó phủi nhẹ áo đang có chút ước do lúc nãy cô ta làm nó đụng trúng.

- Tôi thật sự xin lỗi nhưng cô đừng quá đáng tôi xin lỗi cô rồi.

Nhìn mặt cô ta có vẻ uất ức lắm.

- Tôi quá đáng chỗ nào.

- Tôi biết cô không thích tôi ở cạnh anh ấy nhưng tôi không thể........

Nó thật chán ghét sự giả dối này.

- Đó là chuyện của cô.....tránh ra.

Nó đi lướt qua nhưng đâu dễ như vậy.

- Đứa bé mồ coi....

- Cô....

Ở ngoài có hai người đang chờ một người nãy giờ đã rất lâu rồi sau vẫn chưa ra.

- Mon chào cậu.

Hắn đi đến cạnh Mon.

- Chào...cậu Trịnh.

Đối với người đã đối xử với nó không thiện cảm Mon đây không thích cho lắm.

- Tôi có thể nói chuyện với cậu không.

Hắn nhận ra cậu ta rất tốt với nó.

- Tất nhiên.

- My cô ấy ổn không.

Hắn uống ngụm rượu vị chát đắng tâm tình bình tĩnh hơn.

- Không......sức khoẻ lẫn tinh thần đều không tốt.

Đó là sự thật nó bây giờ đang rất khó chịu, nó không thể chịu kích động thêm nữa nếu không....

- Chăm sóc cô ấy giúp tôi, chính tôi hại cô ấy.

- Anh nói vậy là có ý gì?

Mon nhìn hắn không cần hắn lên tiếng My cô ấy cũng được chăm sóc thật tốt.

Có vài người từ nhà vệ sinh đi ra Mon và hắn đều hướng mắt về đó chờ đợi.

- Êk không phải là cô nữ thần sau.

- Còn người kia tôi không biết hình như lúc nãy nói chuyện với nữ thần nhưng không được lòng nữ thần lắm thì phải.

- Hình như họ không được thích nhau lắm.

- Mà dù gì cũng không nên gây sự trong nhà vệ sinh chứ.

- Đúng tôi thấy hình như họ sắp không nhịn được rồi.

- Thôi đi để người khác nghe thấy không hay đâu đi nhanh đi.

Nghe đến đây hắn nhanh chân chạy đi Mon cũng theo sau.

- -------------

Cảnh tượng trước mắt là nó nhìn cô ta ánh mắt rực lửa như thể muốn giết cô ta. Cô ta ngồi dựa lưng vào tường nhìn rất thê thảm. Người ngoài nhìn vào thì người bị ức hiếp chính là cô ta và nó chính là người ra tay trước ngay đúng lúc hắn bước vào nên mọi việc càng phức tạp hơn.

- Em có sau không.

Hắn đỡ cô ta dậy rất ân cần Mon cũng lại phía nó hình như nó có gì đó không đúng.

- Là em tự ngã không liên quan đến My.

- Anh chỉ tin những gì anh đang nhìn thấy.

Hứ đang nhìn thấy vậy không phải là mọi chuyện do nó sau. Nó thả tay ra bước đi cô ta diễn rất tốt nên làm diễn viên thì hơn.

- Khoan đã...từ nay về sau cô không được phép ở cạnh cô ấy làm tổn hại cô ấy nếu không tôi không tha cho cô.

- Tôi muốn hỏi anh một câu.

- Tôi không có trách nhiệm trả lời câu hỏi đó.

Nó siết chặt tay nhìn hắn.

- Anh ở bên cạnh tôi có mục đích gì?.

- Mục đích........lợi dụng.

Hắn tỏ vẻ bình thường điều này làm cho nó càng chấn động nó muốn một phát đâm chết hắn, thì ra tất cả là tại nó quá ngu ngốc tin tưởng lầm người.

Cô ta đã hoàn thàng nhiệm vụ chỉ việc đứng một bên xem kịch thôi nó càng thê thảm cô càng thích thú hắn cũng càng ngày tránh xa nó hơn hôm nay đúng là một ngày đáng nhớ.

Nó nhếch miệng cười thái độ vô cùng khinh thường hắn nếu như đây chỉ là lời giả dối thì lời nói ngày hôm nay sẽ không bao giờ xãy ra.

Nó quay bước đi bây giờ nó cần phải rời khỏi đây nếj ở đâu phút nào nó sẽ đánh chết hắn.

- My em bị sau vậy

Mon cũng không hiểu thái độ của nó cuối cùng đã xãy ra chuyện gì, nó hình như đang rất mất bình tĩnh. Liếc nhìn cô ta đầy nghi hoặc cô ta liền tránh ngay ánh mắt đó, không chần chừ đuổi theo nó.

Hắn dìu cô ta ra ngoài đã không còn thấy nó đâu có thể là đã đi rồi, trong lòng lại có cảm giác mất mác thứ gì đó chính hắn cảm nhận rất rõ.

- Anh sau vậy.

Cô ta thấy hắn cứ thẩn thờ đâu đó không để ý đến mình dù chỉ một chút không phải cô đang bị thương sau.

- Không.

Hắn vẫn dìu cô ta ra xe nhưng cũng không nói lời nào.

Sự việc ít ai nhìn thấy nên không mấy quan tâm chỉ khi nó và hắn người trước người sau cùng ra về thì lại có nhiều chuyện để nói hơn thôi.

.....................

Nó bước vào nhà đi thẳng một mạch lên phòng tay vẫn siết rất chặt.

- My ăn gì không tao làm cho.....My......

Sau một lúc không nghe tiếng nó nhỏ bước ra khỏi nhà bếp thì không thấy nó đâu rồi có thể lên phòng rồi.

- Xẻng.....bùm....đùng.....

Là tiếng gì vậy nhỏ hướng mắt lên chạy thẳng lên lầu là phát ra từ phòng nó, âm thanh rất lớn chưa dừng lại.

- Aaaaaaaaa......tại sau chứ.....tại sau.....

Nó đập hết đồ đạt trong phòng, nó không tin không thể làm gì được gia đình hắn, hai từ lợi dụng của hắn cứ luẩn quẩn trong đầu nó.

- My bình tĩnh lại.

Nhỏ cố mở khoá nhưng bị khoá rồi không thể mở được, nó lại bị đã kích gì rồi.

Nhỏ gọi điện cho Mon hỏi vài chuyện Mon cũng không biết xãy ra chuyện gì Mon cúp máy nói là sẽ đến đây ngay.

Sau gần một tiếng đồng hồ những tiếng đập la hét không còn nữa trở lại không gian tĩnh lặng như trước, nhỏ lấy chìa khoá mở cửa bước vào.

Trước mặt nó là không gian hỗn độn nó đang ngồi ngoài ban công trên tay có vài vết rách cho những thứ nó đập vỡ cứa vào. Nó cầm lon bia uống như uống nước mới nãy giờ mà gần ba lon rồi.

- Có chuyện gì.

Nhỏ tiến về ngồi đối diện nó nhìn nó bây giờ cực thảm còn thảm hơn lúc ba nó mất rốt cục đã xãy ra chuyện gì không phải chỉ là một buổi ra mắt sản phẩm thôi sau.

- Tao biết một chuyện ngoài sức tưởng tượng của tao không thể chấp nhận được.

Nó uống ngay ngụm bia vào trong, gió ở đây rất mạnh bay tóc nhưng nó chẳng quan tâm chuyện vô nghĩa đó.

- Nói đi sẽ dễ chịu hơn tao nghe.

Khi có sự việc nhưng không ai vó thể nói được cứ giữ mãi trong lòng thì cảm giác đó rất khó chịu.

- Hôm nay tao đã gặp Thuý Diểm.

- Cô ta gây sự với mày sau.

- Không cô ta nói với tao một chuyện.

- Mày nói đi úp mở hoài khó chịu chết được.

Nhỏ thật mất hết kiên nhẫn với nó chuyện gì nói nhanh lại còn chần chừ.

- Ông Healer chính là ông nội của Phong mày tin không?

Một trời nổi danh trong thế giới ngầm nhưng mọi chuyện sau có thể nhưng cũng không phải là không thể.

- Trịnh Hùng....Trịnh Hoàng Nhật Phong?

Nhỏ nghĩ lại nhưng sự trùng hợp ngoài cùng họ Trịnh thì vẫn chưa chắt chắn được điều gì.

- Tao nhất định sẽ điều tra.

- Nhưng chuyện này ai nói với mày hai chỉ tin đồn ở đâu.

........

Trong lúc sự việc diễn ra nhà vệ sinh nó định mặt kệ cô ta bước ra ngoài.

- Cô có muốn biết ai là người giết ba mẹ cô không.

- Không phải chuyện của cô.

Tao sẽ cho mày biết cảm giác lúc đó là như thế nào rất khó chịu đúng không.

- Nhưng tao biết rất rõ.

- Nói thì nói không thì thôi tôi không thời gian tán gẫu với cô.

Cô ta không lẽ biết được chuyện gì.

- Cô biết tại sau Phong bỏ cô không.

- .....

Nó không nói gì lí do chính nó cũng đang rất muốn biết.

- Phong biết mục đích tiếp theo của ông cậu ấy là cô nên hắn giúp ông một tay đưa cô lên thiên đường rồi đẩy cô xuống địa ngục cô thấy cảm giác của cô bây giờ là gì rất the thảm đúng không.

- Cô nghĩ tôi tin cô.

Cô ta đúng là tự tin thái hoá rồi.

- Tin hay không tuỳ cô nhưng những người bên cạnh cô mất không phải đều liên quan đến ông ta Trịnh Phong và Phong cậu ấy cũng biết.

- Mục đích cô nói cho tôi biết là gì.....tốt bụng đến vậy sau.

- Tôi không muốn cô bám cậu ấy không buôn nhưng bây giờ cô biết rồi cô không phải vẫn muốn ở cạnh kẻ thù của mình chứ tránh xa anh ấy ra đồ hồ li tinh.

Nó không muốn tin những đều cô ta nói là thật nhưng mọi chuyện đúng là rất chùng hợp chuyện mà nó đi cứu Minh lần đó hắn biết rất rõ.

Nó đã có lần nghi ngờ nhưng dần quên mất tại sau lúc nó gặp nguy hiểm hắn đến ông ta lại thả nó đi còn lúc Minh gặp chuyện nó đi cứu thì hắn không động tĩnh gì, nếu như hắn biết Minh đã mất lại biết ông ta chưa thể làm gì nó thì mọi chuyện đúng là rất trùng hợp.

- Cô là đồ bất hiếu vui vẻ bên cạnh kẻ giết chết cha và người thân mình đúng là một con **.

- Cô dám.

Nó tát cô ta một bạt tay ngã xuống đất.

Mọi chuyện tiếp theo là hắn đến.......

..............

Nếu chuyện này là thật thì quá king khủng đi hắn thật sự phản bội nó ngay từ lúc đầu sau.

- Tao cứ nghĩ Phong có nổi khổ nhưng lí do cậu ta tiếp cận mày....

- Lợi dụng......Khốn nạn mà.

Lợi dụng nó hại người ở cạnh nó nhưng nếu làm vậy là để làm gì tại sau ông ta lại hận gia đìng nó đến vậy.

Nó vẫn tiếp tục uống không ngừng, nhỏ trấn an rồi khuyên nó cả buổi nhưng nó chẳng để vào tai ngoài việc uống không ngừng ra thì không nói câu nào làm nhỏ chỉ biết ngồi cạnh uống cùng nó thôi nhưng với lượng ít cho ấm bụng tí thôi.

Đợi Mon tới thì nó uống khá nhiều rồi mặt đỏ tươi, không còn tĩnh táo nữa ngoài chửi hắn khốn nạn ra thì không còn gì nữa.

Mon bế nó lên giường nhỏ đắp chăn cho nó rồi hai người đi ra ngoài.

"Phong anh nói cho em biết anh đối với em là gì."

Nó nhìn lên trần nhà tự hỏi chính mình, chuyện này nó nhất định phải điều tra nếu như hắn có tham gia nó sẽ không tha cho hắn còn ông ta sẽ chết dưới tay nó nhất định là vậy. Nợ máu phải trả bằng máu đó chính là quy luật của tự nhiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.