Nhóc Lạnh Lùng!! Tôi Sẽ Mãi Mai Bên Cạnh Em!!

Chương 125




- Cuối cùng anh là gì của em.-hắn hỏi một câu hỏi từ tận đáy lòng, lí trí lúc này rối loạn cả lên.

Vì cớ gì nó không tin tưởng hắn vì cớ gì không nghe lời hắn nói vì cớ gì hết lần này đến lần khác giấu hắn. Nếu như hôm nay hắn không đến thì liệu nó có an toàn mà trở ra không.

- Tuỳ anh vậy.-nó quay lưng đi thẳng vào trong.

Để lại một đây một tầng u ám câu nói này của nó là có ý gì. "Anh thất bại rồi cuối cùng em vẫn như vậy, anh đã quá đề cao chính mình là vì anh có thể em từ bỏ tất cả ngay cả việc trả thù, lần này thì anh sai rồi bây giờ anh phải làm sau đây để vẹn cả đôi đường."

••••Bên trong••••

Trong gian phòng nhỏ hẹp nhỏ và cô phải chịu sự dày vò trước ánh mắt của tụi hắn. BT5 sớm trở về EKO nghĩ ngơi nhưng nếu có ở lại cũng không thể giúp được gì. Chỉ có Mon mãi không đi vì lúc nãy chính Mon cũng biết nó đang phải chịu những gì. Nhỏ và cô định trốn nhưng đời không như là mơ.

- Đứng lại.-cậu đã lên tiếng.

- Em...đi tắm đã...nóng nực quá.-kiếm cớ trốn thôi mà.

- Một ở lại đây hai anh tắm giúp em.-cậu nói không có gì là giả cả.

- Vậy thì...ở đây vậy.-nhỏ đành ngồi xuống chịu trận.

Khác với nhỏ cô ung dung ngồi xuống, vì trước giờ anh chưa từng đề cập tới chuyện này, nhưng đây chuyện riêng của cô miễn sau không ảnh hưởng đến hai người là được. Cô nghĩ rất đơn giản nhưng chỉ có anh là không chấp nhận được.

- Mà khoang đã...vết thương của Phong lúc nãy hình như vẫn chưa xử lí.-nó chợt nhớ không phải lúc nãy là hắn đỡ đạn cho nó sau.

- Ờk vết thương của mày.-cậu nhìn hắn.

- Đến thư phòng đi.-ngay cả hắn cũng quên mất chuyện này.

Máu cũng bắt đầu khô nhưng suy nghĩ quá nhiều chuyện nên quên luôn mình đang bị thương.

Đợi cô hội này thôi nhỏ với cô vọt lẹ thôi, ở đây mới ít phút mà tim muốn nhảy ra ngoài rồi.

- Duyên...em xử lí vết thương cho Phong đi, khuya rồi.-anh nhìn cô đang có ý định bỏ trốn mà nhìn thấu.

- Em cũng đi cùng luôn.-cậu không nói hai lời nắm tay nhỏ kéo đi.

Đúng là khóc không ra nước mắt mà, cái này gọi là bị ép cơ. Đúng là nhà hắn có khác ngay cả thư phòng cũng sang trọng đầy đủ mọi thứ, cô nhanh chống bắt tay vào việc dù gì hắn cũng vì nó mới ra như vậy.

- Bây giờ thì nói được rồi đó.-cậu nhìn nhỏ.

- Được thôi dù gì cũng biết hết rồi nói hai không cũng vậy thôi.-nhỏ nhún vai cuối cùng cũng đã lộ hết rồi giấu cũng giúp ích được gì.

Nhỏ nhìn cô thoả thuận xong cũng quyết định nói hết, dù gì nó cũng hiểu cho nhỏ với cô thôi.

- Thật ra thì....-nhỏ kể hết tất tầng tật.

.......

.........

Nó cũng đứng cạnh ngoài cửa nó biết nhỏ sẽ nói những gì cần nói, tận dụng khe hở ở cửa mà quan sát hắn đang ngồi quay lưng về phía nó. Vết thương cũng không quá nặng như vậy nó yên tâm rồi, lặng lẽ bước đi vì lúc này nó không cần ai cả, cần có thời gian suy nghĩ mọi thứ "Cảm ơn anh vì mọi thứ Phong.

Nó vừa đi khỏi chợt quay lưng lại sau lại có người đang nhìn mình không lẽ là cô ấy.

- Mọi chuyện là như vậy đó.-kết thúc là câu nói của cô.

- Chuyện như vậy mà...haz.-cậu nhíu mày.

- Nhưng cũng nhờ có Lilia mới có tụi em hôm nay, hoàn cảnh của nó không giống như người khác, các anh vốn không hiểu được.-cô nói cũng nhã nhặn uống nước.

- Không lẽ vì cô ấy mà phải đánh đổi cả mạng sống sau.-anh hỏi.

- Đúng.-nhỏ với cô không cần suy nghĩ trả lời ngay.

Cô băng bó cho hắn xong cũng đi ra ngoài nhỏ cũng đi theo, từ về tới giờ vẫn chưa nói chuyện với nó, hôm nay có thể nó mệt lắm rồi.

- Cô ấy sống vì họ nên họ cũng sống hết mình vì cô ấy, nhất thiết mạng sống của họ chính là của cô ấy, đừng trách My hôm nay cô ấy hẵn rất khó chịu.-hắn nói từ từ mặt áo vào.

- Tao hiểu mà nhưng...haz...phiền chết được.-cậu không thể diễn tả được câu nói mình mới nói.

- Dù gì ông ta cũng chưa chịu buông tay nhưng tại sau lại là nó mà không phải là người khác.-anh hỏi.

Đúng hắn cũng muốn biết giữa nó và ông ta cuối cùng là có thâm thù gì. Hắn sẽ làm mọi cách để bảo vệ nó nhất định cho dù cái giá phải trả là đối đầu trực diện với ông ấy.

Nó ngồi cạnh cửa sổ hướng mắt ra ngoài, kế bên là bình rượu nó đang ung dung uống hết ly nàg đến ly khác. Không đánh được thì nhịn không ngủ được thì uống cho say vậy

~~~~

Một cô bé do quá ham chơi mà đi lạc một nơi rất xa, không biết cả đường về nhưng cô không hề khóc cứ như vậy mà đi mãi cho đến khi quá mệt mỏi chỉ biết ngồi đó nghĩ ngơi.

Từ xa có một chiếc xe chạy tới dừng ngay phía nó. Một người đàn ông ung dung bước xuống xe, cuộc sống của cô bé từ đây mà bắt đầu.

Trong vòng một năm cô nhóc ấy sống cùng người đàn ông tốt bụng đó, có đôi lúc cô nhóc này còn xem ông ta là người thân.

Từ ông ấy mà cô biết võ biết mọi vũ khí ông ta có không thiếu một món nào. Cuộc đời của nó tưởng rằng rất xung túc bên cạnh người sư phụ luôn tận tình dạy bảo này. Nhưng đến một ngày ông ta bị một băng nhóm ám sát, chưa biết gì cả thì nó lại bị đuổi ra ngoài, thang thang khắp nơi nhưng đâu đó nó vẫn muốn gặp lại ông ta dù chỉ một lần.

Nhớ lại trước ngày hôm ấy nó rất vui vẻ bên cạnh người.

- Hôm nay ta có món quà muốn tặng con.-ông nói.

- Là gì ạ sư phụ thật tốt.-nụ cười một cô nhóc chưa đầy mười tuổi một nụ cười rạng rỡ như mùa xuân vậy.

- Đây.-ông lấy ra chiếc hộp màu nâu bên trong là hai sợi dây chuyền bằng thuỷ tinh đỏ như máu rất lấp lánh.

Ông đeo vào cổ cô, sợi dây hơi dài thì phải nhưng cô rất vui vẻ nhìn ông, xung sướng nhảy tưng tưng. Ông cũng đeo ngay sợi kia vào.

- Nhưng sau hai sợi này giống nhau thế ạ.-cô nhóc vô tư hỏi.

- Để sau này con có thể tìm được ta.-ông vỗ đầu cô bé rồi nhìn cô bé ánh mắt kì lạ.

- Như vậy là sau ạ con có đi đâu đâu mà phải tìm.-cô nhóc lại không hiểu.

- Nếu có chuyện này con không được quên ta biết không.-ông rất dịu dàng cô nhóc thì phải.

Cô nhìn với ánh mắt kì lạ nhưng gật đầu đồng ý.

- Con nhớ rồi sư phụ con sẽ tìm người.-cô nhóc ôm chặt lấy ông.

Không lâu sau đó biến cố xãy ra hai người không gặp nhau nữa, cô bé lại được trở về cô nhi viện sống cuộc sống như ban đầu như mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn.

~~~

Nó mở nhẹ cái hộp trên tay ra một sợi dây chuyền màu đỏ lấp lánh qua ánh sáng mờ ảo của trăng, càng nhìn nó càng khó chịu.

- Sư phụ con tìm được người rồi nhưng tại sau lại là người mà không phải là người khác.-rất khó chịu cảm giác này.

Có lúc lại vui mừng có lúc lại rung sợ vì chuyện nó biết được, thực sự không ổn chút nào.

- Ba...mẹ...con phải làm sau đây.-lại là nước mắt hoà lẫn vị đắng của rượu.

Ánh mắt dần mờ ảo nửa tỉnh nữa mơ, nó đã uống gần hết một bình rượu mạnh còn gì. Nhìn kỉ lại thì trăng đêm nay thật đẹp, rất sáng ngay cả khi nó tắt hết đèn phòng.

Nhỏ và cô định vào xem nó thế mào nhìn lại thì đèn phòng nó đã tắt, có thể là nó ngủ rồi không nên làm phiền nên ai về phòng nấy. Càng ngày càng khuya nó lại uống hế ly này đến ly khác, hắn nhẹ nhàn mở cửa đi vào. Tưởng rằng nó đã ngủ nhưng hình dáng nhỏ nhắn ấy ngồi cạnh cửa sổ mắt ngấn nước, hôm nay lại uống cả rượu vừa bước vào phòng mùi rượu toả ra khắp nơi rồi. Bước gần nó mà ánh mắt cứ nhìn đi đâu ấy.

- Khuya rồi ngủ đi.-hắn bước tới định dìu nó xuống nằm trên giường.

Nó gạt tay hắn ra nhìn ánh mắt căm phẫn.

- Anh là ai?.-nó hỏi.

Hắn biết làm sau đây cô nhóc này hễ uống say như rằng thành một con người khác vậy.

- Đi ngủ.-hắn kiên nhẫn với nod.

- Không tôi không muốn ngủ...không muốn..-nó xô mạnh hắn ra.

- Vậy thức cùng em.-hắn ngồi đối diện với nó.

Nó nhìn hắn một lúc lâu nhìn cực kì quen mắt nhưng không biết người đối diện mình là ai.

- My ơi mày say rồi ngay cả say mà mày cũng mơ được nữa.-nó tự xoa đầu mình cho bình tĩnh lại.

Hắn lắc đầu với nó thôi "là anh đây mơ mộng cái gì"

- Mơ cũng được không mơ cũng được anh là ai không quan trọng, uống với tôi.-nó đưa cho hắn ly rượu.

- Được...-hắn cầm lấy.

- Anh biết Phong không anh ấy rất khó chịu.-nó nói ánh mắt biểu cảm theo kiểu khác.

- Tại sau.-hắn hỏi lại khó chịu khi nào chứ.

- Anh biết không tôi bây giờ như thế nào anh ấy giận tôi mất rồi.-nó nói mặt có chút biến đổi.

Đột nhiên nó đấm hắn rất mạnh là khác rồi nhẹ nhàng choàng tay qua cổ hắn, mùi hương này dễ chịu. Giống như người đó người mà nó luôn luôn có lỗi.

- Em...-hắn mất bình tĩnh ngã về sau.

- Em xin lỗi Phong tha lỗi cho em.-nó nói đó lời nói thật lòng dù nó nghĩ đây chỉ là trong mơ thôi.

Hắn đứng đó nó ôm hắn một lúc lâu không thấy động tĩnh. Quay mặt nhìn lại nó mờ mờ nhắm mắt, hôm nay quá mệt mỏi rồi, thiếp đi ngay trong lòng hắn không chút lo lắng vì trong ý thức của nó đây là nơi an toàn nhất.

Hắn nhíu mày nhưng không khỏi ý cười, ôm chặt nó đến cạnh giường đỡ nó nằm xuống. Đặt một nụ hôn lên trán nó rồi ra ngoài. Nhưng không thể đi vì nó ôm hắn rất chặt, không chịu buông. Hắn không cách nào thoát ra được đành ngủ luôn cạnh nó, như vậy cũng rất tốt.

•••••

Không khác gì nó cũng có một người đang uống rượu, hơn một bình rồi chứ ít gì.

- Lại là người quen, sau trái đất này đúng là rất tròn.-ông cố suy nghĩ không ngờ tới.

Ông trầm tư nhìn ra cửa sổ.

- Ông chủ.-Devil đi vào.

Ông phát tay bảo nói.

- Bắt được một tên đang lén lúc làm chuyện gì đó trong mật thất.-Devil nói.

- Gì...bắt ngay lại.-ông đứng lên.

- Vâng đang chờ ông chủ xử lí.-Devil nhếch môi.

Ông đi ra ngoài, Devil theo sau mới biết được hôm nay ông chủ rất lạ.

Nhưng cậu không dám hỏi cái mạng này cần rất cần, lỡ ông ta nổi nóng không phải đi sớm sau.

Từ xa một người đàn ông đi tới, phía trước là một người con trai rất bảnh nhưng đánh cho tơi tả rồi, mặt bầm tím tóc tai rối xù. Ngay cả thở cũng rất khó khăn. Vừa nhìn thấy ông rất tức giận quát.

- Đứa nào đánh hắn......thả hắn ra....đem đứa đánh tên này ra xử lí đi không cho tên đó sống.-ông ta bậm môi nhìn người đang bị đánh ra nông nỗi này.

- Nhưng hắn không thể không xử lí được.-Devil không chịu đi không phài đem hắn hành hạ cho đến chết sau nhưng tạo sau lại xử lí người của mình.

- Ra ngoài.-đó là mệnh lệnh, không ai dám nán lại dù chỉ một phút, ông chủ thật kì lạ.

Mọi người vừa đi khỏi cậu ta đứng lên xoay cổ vài cái tiện thể chỉnh lại hình hài của mình. Lau đi vết máu trên miệng mình đi đến phía trước ngồi xuống. Phong thái không khác xưa là mấy chỉ là cách xuất hiện quá đặt biệt.

~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.