Nhóc Lạnh Lùng!! Tôi Sẽ Mãi Mai Bên Cạnh Em!!

Chương 108: Băng xin lỗi em vì tất cả




Một ngày mới đã bắt đầu, nó sẽ bắt đầu lại từ bây giờ. Sẽ bỏ qua tất cả vì nó biết bây giờ nó cần gì và phải trân trọng những gì. Nói gì nói chuyện này nó sẽ theo tới cùng và chắt chắn một điều nếu như để nó tìm được ông ta, thì dù ông ta là ai và người như thế nào nó nhất định cho ông ta chết dưới súng của nó vì ông ta mà nó mới ra nông nổi này. Diện cho đầm ren màu hồng nhạt, tóc xoã ngang vai từ bây giờ nó sẽ là con người khác chấp nhận mở lòng mình ra, trên đời này còn rất nhiều thứ tốt đẹp đang chờ nó. 

Bước xuống lầu dường như mọi người đã quen với cái kiểu như vậy nên không mấy kinh ngạc, nhỏ và cô rất vui vì chính nó đã trở lại không còn là cô nhóc lạnh lùng khó gần như lúc trước.

- Mọi người nhìn gì dữ vậy.-nó ngơ ngác nhưng miệng vẫn tươi cười.

- Không gì tại thấy lạ.-cậu cũng vậy.

- Cô nàng My xinh đẹp dễ thương dịu dàng của tôi đã trở về rồi.-nhỏ nháy mắt.

- Nhưng thấy sau sau ak.-anh nhất lời không quen.

- Thôi...cô ấy là của tôi ai cho các người nhìn.-hắn gằn giọng mắt không rời nó.

- Coi kìa chưa gì mà có người đã đặt bản quyền rồi kìa.-cô thấy tình cảm của hắn và nó ngày càng tiến triển rồi.

- Người ta còn chưa đồng ý mà làm hoá.-nhỏ từ trước tới giờ không mấy thiện cảm với hắn.

- Thôi nào, hôm nay mọi người muốn ăn gì tôi nấu.-nó hí hửng.

- Cái gì cô nấu được không đó.-cậu có vẻ nghi ngờ vì trước giờ chưa thấy nó vào bếp.

- Đúng đó hay để Duyên nấu tốt hơn.-anh không mấy nghi ngờ không vào bếp chắt đồ ăn khó nuốt lắm.

- Mầy định làm gì.-ngay cả nhỏ cũng không hiểu.

- Đừng công việc của tao nhưng tao thích.-cô van nài nó nhưng trong lòng cô không ngừng nhảy múa có lộc ăn rồi.

- Ai cần cướp của mày chỉ thay thế thôi, sau...chưa từng thấy chứ gì hôm nay sẽ thấy.-nó tự đắc mắt long lanh rồi mọi người sẽ thấy.

- Tao đồng ý.-nhỏ phấn khích đã lâu rồi nó không vào bếp.

- Thử coi cô làm được gì.-cậu vẫn giữ nguyên tư tưởng nó chẳng làm được gì.

- Nếu cô nấu không ăn được phải đãi một chầu nhà hàng ngon nhất thành phố này được không.-anh phải chuẩn bị sự cố xãy ra trước chứ.

- Nếu không nấu được tao dẫn cả đám đi ăn, My em thấy sau.-hắn lên tiếng, ai không tin chứ trong lòng hắn là tuyệt đối nó sẽ làm được.

Trong lòng bỗng rung động rất mạnh, chỉ một câu nói mà khiến nó như vậy "My ak mày điên rồi". Đang chăm chú nhìn hắn không biết nói gì điện thoại nó reo cứu nó một mạng.

- Alo...

- Qua Bar nhanh Băng có chuyện rồi...nhanh lên.-nghe được giọng Bin rất hốt hoảng.

- Chuyện gì cái đã....sau lại.-nó nhăn mặt khó hiểu.

- Điện thoại nói không tiện, tới Bar nhanh anh van em đó.-Bin rất mất bình tĩnh.

- Tới ngay.-Bin chắt đang lo lắng lắm.

- Được...-Bin tắt máy.

Nó bắt đầu lo lắng là chuyện gì mới được chứ. Trong ba đứa Kiều, Duyên và Băng thì nó thương Băng nhất. Băng là đứa nhỏ tuổi nhất trong đám, hoàn cảnh gia đình không hoàn hảo lắm nó cũng vậy nên trước giờ chưa bao giờ nó làm tổn thương con bé. Nó đã hứa sẽ bảo vệ chăm sóc cho Băng cho đến khi có một người có thể cho Băng dựa vào. Chuyện vẫn chưa nói rõ nếu Băng có chuyện gì nó biết làm sau đây.

- Hôm nay không được rồi, hẹn hôm khác nha xin lỗi.-nó ấy nấy không biết làm sau.

- Chuyện gì gấp sau.-nhỏ đoán ra sự lo lắng trên mặt nó.

- Đúng Bin nói Băng có chuyện gì đó tao cũng không biết, bây giờ phải đến đó ngay.-nó rối cả lên "Băng ơi không được xãy ra chuyện gì đó có nghe không".

- Tao đi cùng mầy.-cô nói dù gì cô cũng không thể đứng nhìn được.

- Cho tụi anh đi cùng được không.-hắn hỏi vậy thôi chứ hắn đâu đứng yên ở nhà.

- Được.-nó biết hắn có nói sau cũng vậy thôi nên đã đồng ý.

Sáu con người ba chiếc xe hạng nhất Sài Gòn đang lước trên đường tới Bar EKO. Nó định hôm nay làm bữa thịnh soạn xem ra không được rồi để lần sau vậy chuyện này quan trọng hơn.

- Em tới rồi.-thấy bóng dáng nó Bin hớt hảy chạy ra.

- Vào trong.-nó toát hơi lạnh nhưng lúc này không phải là lúc nói chuyện đó.

Nó im lặng chẳng nói gì vừa vào trong nó mới lên tiếng.

- Nói...-liệu hồn nói đàng hoàn Băng mà có chuyện gì cả Bin nó cũng không tha.

- Hôm qua anh với Băng cải nhau, lúc đó anh nổi nóng không kìm chế bản thân được, anh dùng lời nặng lời với Băng...nên...nên.-Bin ấp úng anh đúng không nên nổi nóng.

- Nên sau tiếp đi.-nhỏ càng nghe càng tức.

- Nên Băng bỏ đi, anh cứ tưởng Băng nhất thời chút sẽ về anh không chạy theo, lúc đó anh có uống chút rượu nên ngủ lúc nào không hay, sáng ra anh không thấy Băng. Anh rất lo lắng đứng ngồi không yên cho đến bây giờ, anh cho người tìm khắp nơi nhưng không tin tức không còn cách nào khác anh cầu cứu em, anh van xin em hãy tìm được Băng đang ở đâu để anh nói câu xin lỗi với cô ấy.-Bin khó khăn có thể kể hết càng kể Bin thấy Bin là một thằng rất khốn nạn.

"Chát" nó tát Bin một cái in năm dấu tay tới nổi khoé môi cũng rớm máu. Bin không phản kháng im lặng đứng chịu trận chỉ biết.

- Anh còn dám nói anh có biết Băng nó yêu anh đến nhường nào sau anh có thể tổn thương nó.-nó nắm cổ áo Bin, đôi mắt đỏ ngầu.

- Anh xin lỗi tất cả tại anh là tại anh em đánh anh đi mạnh lên đánh đi.-Bin như bất lực gào thét trước mặt nó

Nếu như bình thường nó không nhưng bây giờ Bin đang khích nó mà, nó sẽ cho Bin một trận. Nhỏ và cô thấy Bin cành nói càng lo cho anh. Nhanh chạy lại ngăn nó kẻo chưa kiếm được Băng Bin hồn lìa khỏi sát rồi.

- My bình tĩnh trước tiên tìm Băng chuyện này về sau tính.-nhỏ đang cứu vãn tình thế.

- Đúng đó mày cho Bin cơ hội chuộc lỗi đi.-cô cũng không thể đứng yên nó ra tay chắt không xong rồi.

Nó quay mặt lại nhìn anh ta khiến nó càng tức thôi. Hắn nhìn cử chỉ của nó cảm giác này thật xa lạ đến bây giờ anh chưa hiểu hết con người của nó nữa. 

- Cần anh giúp một tay không.-hắn đề nghị.

- Xem như em nợ anh càng nhiều người càng tốt.-mặt nó cũng giản ra vì hắn đang quan tâm nó sau.

- Duyên tao nghĩ mày biết nên làm gì rồi...có tin gì nói tao nhanh lên.-nó tuy nói vậy nhưng đó là mệnh lệnh.

- Nếu mầy tin tưởng tao sẽ làm.-cô bắt đầu chuyên môn.

Cô tháo đồng hồ yên vị trên bàn cùng lop-top định vị chỗ mà Băng đang ở, đối với cô việc này chỉ là chuyện nhỏ nhưng trường hợp này cũng chưa nói được điều gì. Mười phút chờ đợi cô cũng đổ cả mồ hôi ước áo không thấy gì.

- Không tìm thấy.-nó biết chắt sẽ như vậy Băng nếu muốn trốn có không thông minh đến nổi để tụi nó tìm không, không bao giờ như vậy vì Băng rất cẩn trọng.

- Mày biết còn hỏi tao, không tìm được Băng đã ngắt kết nối từ sớm rồi hết cách, con trước trước giờ tính nó là vậy nhưng...không phải không có.-cô nói như không nói.

- Cách gì.-về chuyện này nhỏ không rành lắm chỉ biết giúp đỡ thôi.

- Xăm nhập vào đường truyền phá vỡ nó nếu làm được thì sẽ tìm được nhưng không dễ đâu.-cô không chắt có thể làm được.

- Anh biết một chút để anh giúp em một tay.-anh ngồi xuống cạnh cô.

- Vậy đi mày với Kiệt ở đây có tin gì nói tôi biết còn tất cả ra ngoài tìm.-nó nói cũng suy nghĩ xem Băng có thể đến chỗ nào.

Hắn lúc nãy đã gọi Gin điều người đi tìm hộ chỉ mong sớm có tin tức cả nó cũng vậy.

- Anh...sẽ đi tìm Băng...anh xin lỗi.-bây giờ Bin không biết gì ngoài hai từ xin lỗi trong lòng Bin cứ như lửa đốt từ sáng tới giờ.

- Tôi không biết anh làm gì nhưng Băng xãy ra gì không mai người tôi không thể tha thứ chính là anh.-không nói nhiều nó đi ra ngoài, nếu tìm không thấy Bin không yên với nó đâu.

Nó hắn Duyên cùng Kiệt đi hai hướng tìm khắp nơi nó nghĩ Băng sẽ có thể đến, điện thoại không bắt máy định vị tìm không ra muốn làm sốt ruột chết ak. Bin cũng gần như lục tung thành phố.

- Sau không thấy gì hết vậy.-nhỏ nhăn mặt khó chịu, khi lập ra cẩn trọng từng chút đếm lúc muốn xâm nhập vào nó khó hơn lên trời.

Vì muốn cho thông tin không truyền ra nên phần mềm này rất khó điều khiển ngay cả tụi nó cũng khó có thể nắm bắt được, vì vậy rất an toàn không ngờ người phá huỷ nó chính là người đã tạo ra nó.

- Uống ít cà phê đi anh làm thử xem được không.-anh đưa cà phê đi sang nhìn vào màn hình.

- Cám ơn.-nhỏ cầm uống lấy ngụm rất dễ uống.

- Sau rồi được không.-anh chăm chú nhìn vào màn hình.

- Chỉ cần phá được nó thì định vị sẽ hiện ra xem như cái thứ này là một tấm lá chắn thôi nhưng sức chịu đựng của nó rất khủng anh làm được không.-với trình độ nhỏ học bao năm qua mà còn là cả một vấn đề không biết cậu làm sau đây.

- Hơi rắc rối đấy chắt nhức óc lắm đây nhưng không lâu đâu.-chưa làm cậu kiên định chắt chắn làm được khiến nhỏ cũng tò mò ngó đầu qua xem.

- Cái gì anh làm được.-nhỏ trợn mắt nhìn rất ngạc nhiên thì phải.

- Nhưng ai làm ra thứ này như vậy có thể cả người làm ra cũng không tìm ra.-anh nói đại thôi mà thật phiền phức.

- Là...tam tỉ Black Girl thiết lập nó mất ba ngày đó rất cực phá đi cũng uổng.-đây cảm nhận cô nghĩ lúc nó nói lúc này.

Cô vì giúp ích cho bang nên tạo ra nó nhớ không ăn mấy ngày liền chỉ uống nước thôi, rất cực khổ mà bây giờ chính tay mình xoá bỏ nó.

- Anh đã được diện kiến nhưng rất khó ưa anh chẳng ưa tí nào, tụi anh định...-đang nói anh ngưng lại nhìn sắc mặt của cô có chút thay đổi.

- Định làm gì.-đừng nói làm gì tụi nó nha.

- Không...không...sắp được rồi anh phải tập trung.-anh lãng tránh câu hỏi của cô cũng nhìn vào màn hình.

Vì sự việc trọng đại nếu không cô hỏi tới cùng đâu dễ dàng tha như vậy.

Đúng là không thể tin được, cậu từ từ tìm ra từng chút một không gấp gáp, có lẽ nhỏ rất muốn tìm được Băng nên mãi không biết làm sau.

Chia hai hướng tất nhiên nó đi chung với hắn rồi, còn nhỏ đi chung với cậu. Bin theo cảm nhận nên chỉ đi một mình. Hiện tại nó và hắn đang ở biển dọc theo bờ biển, nếu lúc ngày là ngắm cảnh thì tốt rồi đặt biệt nó không tâm trạng. Nó ngồi cạnh hòn đá gần đó nghĩ chân cũng mấy tiếng chạy khắp nơi còn gì.

- Không lẽ cứ như vậy...không ổn chút nào.-tụi nó đã tìm suốt từ sáng đến giờ cũng hai giờ chiều rồi sau được như vậy không một dấu vết.

- Uống chút gì đi.-hắn đưa nó chai nước suối tranh thủ lúc nghĩ ngơi nên đi mua tiếp sức cho nó.

- Mệt về nghĩ trước đi tìm gặp báo em.-hắn lao nhẹ giọt mồ hôi trên trán của nó.

- Không được em không thể bỏ Băng được.-nếu kêu nó đi chết còn được chứ kêu nó về nghĩ chờ tin tức nó không làm được.

- Sẽ có tin tức nhanh thôi còn Duyên với Kiệt mà.-hắn ngồi cạnh nó.

Đúng rồi nhưng mấy đứa này làm gì lâu không biết.

- Em mong là vậy.-nó thiệt không biết phải tìm ở đâu luôn ak.

Bin lúc này như mất phương hướng chạy tìm khắp nơi, Bin không ngồi nghĩ dù chỉ là một chút cũng không.

Cô nhìn anh chăm chú lướt trên màn hình, từng bước một. Anh cũng thấm mệt với những kí tự rắc rối này, chính cô cũng phải khâm phục bản thân mình. Rồi một màn hình chuyển thành màu đỏ tắm kính vỡ tung hiện lên. Nó trơ mắt nhìn.

- Cuối cùng cũng xong.-mấy chương trình trước muốn phá huỷ hoặc xâm nhập chỉ nữa tiếng mà lần này mấy tiếng đồng hồ.

- Thành công rồi.-cô quá mừng nhảy ôm chầm lấy anh.

- Còn không mau tìm Băng.-anh nhắc, cô đỏ mặt từ từ buông anh ra.

Chưa được năm phút cô tìm được chỗ Băng, truyền tin cho nó và hắn, nhỏ và cậu cả Bin cũng đi ngay. Nó nhận được tin từ Duyên "Băng đang ở trên sân thương khu dân cư cao nhất thành phố", đừng nói là.

- Mình đi thôi.-nó ra xe ngay.

Hắn láy xe đến địa chỉ nó đưa hắn xem. Hắn chạy hết công suất đến trên sân thương toà nhà. Băng qua gần mười mấy cầu thang mồ hôi cũng ướt áo, hắn nhìn nó đau lòng đúng là người con gái của hắn dù bất cứ chuyện gì nó không than vãn dù chỉ một câu mà tự mình đối mặt lấy.

Đến nơi nó thấy Băng ngồi đó nhìn xuống dưới mặt mài bơ phờ chắt khóc quá nhiều. Nó bước từ từ đến, nhưng Băng vẫn nghe thấy cảm nhận rất rõ chính là nó, Hắn đi sang bên kia đứng quan sát nó chuyện này hắn không muốn xen vào.

- Băng em không sau chứ.-nó vỗ nhẹ vai con bé.

-....-im lặng.

- Hay để chị xử Bin một trận trút giận cho em.-nó hung hăng như vậy.

-...-lại im lặng.

- Em có biết chị tìm em khổ lắm không về thôi.-nó kéo tay Băng nhưng băng giật mạnh.

- Tôi không ngờ chị có thể tìm tôi nhanh như vậy mà tôi đã nói sẽ về sau.-giọng Băng lãnh khóc lạnh lùng xa lạ với nó.

- Em nói gì.-nó chưa hiểu thái độ của Băng là như thế nào.

Băng không nói mà quay mặt chỗ khác nước mắt tự động rơi vì sau chứ vì sau phải tôn trọng chị ta chứ.

Lúc này Bin tới không lâu thì Nam với Kiều, Kiệt với Duyên cũng bước ra, nhìn Băng và nó hình như không ổn cho lắm.

- Băng.-Bin chạy ngay lại ôm Băng vào lòng.

- Anh xin lỗi tất cả tại anh, anh không nên làm như vậy với em, anh xin em hãy tha thứ cho anh đừng bỏ anh.-Bin như trút hết nổi nhớ trong lòng với Băng, chỉ mới nhiêu đó Bin cảm thấy sự trống vắng u ám khi Băng không ở đây rất đau khổ.

- Em không sau.-Băng vẫn khuôn mặt đó nhìn nó người đang ôm mình đã thuộc về mình chưa.

- Về thôi anh đưa em về.-Bin không quan tâm lời Băng nói dìu Băng ra ngoài.

- Khoan.-nó ngăn lại.

- Còn chuyện gì nữa vậy My Băng không ổn đó.-Bin không muốn cũng phải cáu với My.

- Chuyện lúc nãy giải thích đi.-nó không muốn rắt rối thêm nói ra hết sẽ tốt hơn.

- Là chuyện gì không lẽ tôi nên cảm ơn chị đã tìm tôi sau, tôi không có nhờ...cũng không cần sự quan tâm của chị.-ánh mắt Băng lúc này không chút tình cảm toàn là câm hận với nó.

- Băng em nói chuyện kiểu đó với ai vậy hả.-nhỏ còn định an ủi con bé nhưng với thái độ này nhỏ chuyển sang khó chịu.

- Là với chị ta chứ các người nghĩ ai.-Băng chỉ tay về nó mọi người không tin.

Băng trước giờ người đầu tiên khiến con bé tôn trọng chỉ riêng nó nhưng tại sau chỉ trong một ngày lại thay đổi như vậy. Ngay cả anh cũng không tin. Tụi hắn không hiểu lắm nên chỉ đứng ngoài nghe thôi cũng không thể chen vào.

- Sau em lại.-Bin quay sang Băng thái độ kì lạ.

- Bộ lúc nào em cũng phải tôn trọng sùng bái chị ta sau, bây giờ em biết rồi chị ta không giống như em nghĩ, không giống.-nhìn mặt Băng không khí chất khiến nó đau lòng vì sau con bé như vậy.

Nhưng đến lúc này, nó không biết vì sau lại bị hiểu lầm như vậy. Lỡ rồi nó cũng quyết rất kĩ.

- Được thôi em không xem chị ra gì thì hôm nay chị muốn nói cho em biết. Đại tỉ Black Girl vừa hạ lệnh em kể từ ngày hôm nay không còn là thành viên của Black Gir và không liên quan đến bất cứ quan hệ gì của bang. Em sẽ là người bình thường như bao người khác còn nữa từ hôm nay cấm em bước vào Bar EKO dù chỉ nữa bước nếu không xử theo luật.-nó nói cố nén nước mắt cùng bao cảm xúc toát vẻ lạnh lùng để Băng càng biết khó rút lui ra khỏi cuộc chơi này.

- Được chuyển lời với Lilia tôi cám ơn vì cho tôi biết thế nào sự thật, từ nay về sau tôi là tôi các người là các người, về thôi.-Băng gụt đầu vào Bin. Bin cũng rất sốc vì những lời của nó nhìn nó vẻ mặt không hiểu nổi nhưng cũng cùng Băng đi ra về

- My mày đang làm gì vậy hôm nay không phải là lúc.-nhỏ bức xúc.

- Băng nó có chuyện gì hiểu lầm rồi thái độ của nó rất khác, tao tin nó hận mày thấu xương.-cô đoán ra được nó đang làm gì.

- Mục đích của tao là vậy.-nó nhếch môi tại sau điều nó làm là tốt cho Băng nhưng nó không nỡ nhìn con bé bất lực như vậy.

Suốt đường về nó không nói tiếng nào đến về tới nhà.

- Mày ổn chứ.-nhỏ biết nó đang dằn vặt mình.

- Tao không sau ra xem tivi đây pha giúp tao li sữa.-nó nói nhanh chân lên lầu thay bộ đồ ngủ bước xuống xem tivi.

Nhìn nó càng bình thường thì hắn càng không vui lúc trước lạnh lùng che giấu còn bây giờ tươi cười chấp nhận lấy.

Cả đám xem tivi cười nói vui vẻ nó cũng xem nhưng đầu óc đo đâu đó du ngoạn rồi, nhâm nhi li sữa tâm tình cũng bình tĩnh hẵn chỉ không biết bây giờ Băng làm sau thôi. Hắn không nói gì đến lúc không chịu nổi nữa nắm tay nó kéo lên phòng.

- Nè em đang xem tivi mà.-nó không chịu đi.

- Đang xem tivi vậy tivi đang chiếu gì trên đó.-hắn dừng lại nhìn nó ánh mắt đúng sát thương nha.

- Ờk thì đi đâu.-nó không nói được gì rõ ràng có chú tâm đâu.

- Đi ngủ.-hắn thản niên nói ra câu đó.

- Gì.-nó hỏi lại.

- Không anh đưa em về phòng.-hắn sửa lại câu nói

Đến phòng hắn nhẹ nhàn đắp chăn cho nó xoa đầu nó.

- Khi nghĩ không được gì ngủ một giấc đi mọi chuyện giải quyết được thôi.-hắn biết nó đang rất khó chịu.

- Em biết mà em không sau hết.-nó còn cố cãi.

- Ngủ đi nguyên ngày hôm nay em mệt rồi.-hắn tắt đèn ra ngoài. Hắn để cho nó có chút không gian yên tĩnh một mình.

Sau khác vậy hắn tốt với nó từ khi nào vậy, mọi chuyện cũng giải quyết xong. Băng còn có Bin, nói là vậy nhưng Bin rất tốt là người Băng có thể dựa, Băng có Bin bên cạnh nó cũng yên tâm phần nào về sau nó bước qua con đường nó chưa từng nghĩ mình sẽ làm được nhưng nó sẽ làm được vì tất cả.

Ai cũng mệt cả suốt ngày hôm nay chạy đông chạy tây. Nên ai cũng rơi vào giấc ngủ đầy mộng đẹp dù chưa điều gì là hoàn hảo.

"Băng xin lỗi em vì tất cả, sống tốt em nhé! Chị không thể bảo vệ em được nữa rồi, nếu em theo chị mãi chỉ sợ mạng sống của em chị không thể bảo toàn được, chị đành phải làm vậy, bắt đầu cuộc sống mới đầy hạnh phúc. Đó chính là điều chị mong muốn ở em"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.