05
Tôi nhân lúc Cố Kình đi tắm, cắm hoa và thắp vài ngọn nến đỏ.
Khi anh bước ra, những giọt nước nhỏ giọt xuống theo đường cong cơ bắp săn chắc của anh.
Đôi mắt tôi chuyển động không kiểm soát được theo những giọt nước.
Cho đến khi một chiếc áo sơ mi ngắn tay che khuất tầm nhìn hoàn hảo.
Tôi thất vọng trừng mắt nhìn anh.
Anh ấy dừng lại một lúc, sau đó kiễng chân lên, lặng lẽ đi ngang qua trước mặt tôi.
Tôi gần như bật cười vì tức giận. Chớp mắt lấy vài cái, tay nâng ly rượu vang đỏ lên, từ phía sau ôm lấy eo anh, ngọt ngào nói:
“Anh yêu~, anh có muốn uống chút gì đó không?”
Cơ thể cường tráng và cơ bắp của anh trong nháy mắt trở nên cứng đờ, rượu vang đỏ văng tung tóe.
“Em… Em vừa gọi anh là gì?”
Anh vừa mới tắm xong, giọng nói còn mang theo hơi nước, nghe rất êm tai.
Yo! Đây là đang cố gắng kiểm soát sự vui sướng sao.
Tôi nhón chân, cố ý ghé vào tai anh:
“Anh yêu~, anh là người duy nhất được em gọi như vậy, chẳng lẽ anh không thích sao?”
Khi tôi gọi “anh yêu” thêm lần nữa, toàn thân anh trở nên run rẩy.
Tôi thấy tai của anh hơi giật nhẹ rồi đỏ bừng, dễ thương quá đi mất ~!
Ha,... Đàn ông, rõ ràng là anh rất thích.
“Xin lỗi, anh không thể uống rượu. Đơn vị quy định không được uống rượu.”
Nhưng giọng của anh lại hơi run cho dù anh đã cố gắng duy trì sự bình tĩnh.
Ồ, đây có phải là câu trả lời không?
Tôi khẽ nheo mắt, tôi hiểu mà, cậu nhóc à.
Làm thế nào mà anh có thể tránh chủ đề này được đây?
Làm sao tôi có thể làm cho anh ấy như ý tôi được đây nhỉ?
Ai ya một tiếng, nương theo tiếng kêu tôi trượt thẳng vào trong lồng ngực của anh.
Lợi dụng tình thế này, tôi đưa ly r.ượu đến bên miệng anh: “Uống chút đi mà, giờ cũng đâu có ở trong đơn vị đâu, anh yêu~!”
Đây chính là tuyệt chiêu trêu người của bạn thân tôi đã dạy.
Tôi còn tự nghĩ rằng mình đã học nó được một cách hoàn hảo.
Nhưng không ngờ, Cố Kình nhìn thẳng về phía trước, một tay nâng tôi lên, mang theo ánh mắt si mê của tôi đi, một tay vững vàng nhận lấy ly r.ượu của tôi.
Thuận thế đặt nó lên trên bàn trước mặt, mỉm cười không nói gì.
Ahhhhhh, Tôi sắp bị dáng vẻ mặc kệ đời đó của hắn làm cho tức c.hết rồi!
Cứ tiếp tục như vậy thì sao mà tôi có thể có một bé con đây! Bé con! Bé yêu!
Đang đau khổ, bạn thân nhất của tôi đã gửi tin nhắn đến cho tôi.
Cô ấy nói, cô ấy cũng đi đến miền đông để công tác. Cô ấy còn chưa được gặp Cố Kình, liền đòi tôi dẫn Cố Kình buổi tối cùng nhau đến quán bar để vui vẻ.
Khi nhìn thấy chữ “r.ượu”. tôi liền tức giận, không thèm nghĩ liền trả lời.
“Anh ta thật sự là thẳng nam luôn ý, mồm miệng thì cứng rắn, một ngụm vang đỏ còn không uống, thì sao có thể đi vào quán bar được chứ?”
Tôi phàn nàn với bạn thân tôi.
Nhưng cô ấy lại chỉ cười hê hê và gửi cho tôi một biểu cảm OK.
“Chuyện này dễ như ăn cám, tối nay anh Dương Dương cùng với mấy người khác nữa đều đến đây đấy, cậu ngồi giữa hai đàn anh chụp ảnh lại gửi cho anh ta, tớ không tin anh ta không lo lắng vội.”
Thật là một ý tưởng tuyệt vời, hai mắt tôi như sáng lên.
Nói là làm.
Cố Kình muốn dẫn tôi đi ăn cơm, tôi bĩu môi nói muốn cùng bạn thân đến quán bar.
Còn cố ý lấy ra một đoạn chat đã được sắp xếp tỉ mỉ, trên đó còn có ảnh chụp ảnh hai đàn anh.
Cố Kình nhìn thấy sắc mặt cuối cùng cũng có chút thay đổi.
Nhưng anh vẫn bình tĩnh, còn quan tâm hỏi tôi:
“Họ có biết em đã kết hôn không?”
Yo!
Hình như tôi ngửi thấy mùi gì đó, chua quá đi.
Tôi hơi nhướng mày:
“Bạn thân của em biết, nhưng mấy đàn anh đó có biết hay không, thì em không biết.”
Được rồi, nếu anh ghen thì cứ giữ em lại nhé!
Chỉ cần anh đẩy em ngã xuống giường là em tối nay tuyệt đối sẽ không ra ngoài.
Thế nhưng, Cố Kình lại cứ như vậy mà trầm mặc một lát, đột nhiên lấy ra từ trong vali vật gì đó, đeo vào cổ tôi.
“Đây là máy định vị, nếu gặp nguy hiểm hãy nhấn nút này, có thể trực tiếp báo cảnh sát.”
“Chắc cũng đi tầm hai tiếng thôi ha. Hai tiếng nữa anh sẽ đến đón em.”
Hả?
Tôi cúi đầu, liếc nhìn chiếc máy định vị xấu xí kia mà khóe mắt giật giật.
Vậy mà anh còn thuận tiện tìm cho tôi một chiếc váy hoàn toàn không để lộ ra gì cả.
“Cái này so với bộ đồ em đang mặc đẹp hơn đó, em nên thay lại đi. Chúc em đi chơi vui vẻ.”
Không phải…
…..
Đại ca à, anh thật sự không có lo lắng gì luôn hả?!
Cố Kình giọng nói rất trầm: “Anh đã hứa với em, sẽ không hạn chế tự do của em.”
Làm gì vậy trời!
Anh trai à, anh thật hào phóng và cao thượng mà!
Anh thật sự không phải là người luôn ý!
Tôi giận dữ, trừng mắt nhìn anh, tốt lắm…Khi tôi ly hôn với anh xong, tôi mong anh lại vui vẻ buông tay như vậy nè.
06
Trong quán bar kỳ lạ.
Có rất nhiều trai xinh gái đẹp, nhưng tôi lại không có tâm trạng ngắm nhìn họ.
Trong đầu đều tràn ngập câu nói của Cố Kình: “Chúc em vui vẻ.”
Lúc Cố Kình nói xong lời này, ánh mắt còn hơi cụp xuống.
Anh ấy có vẻ không vui…
Đúng là độc hại mà.
Làm sao mà tôi phải quan tâm đến cảm xúc của anh ấy cơ chứ?!
Bạn thân ngồi lại gần và hỏi: “Cậu đã đăng ảnh lên vòng bạn bè chưa?”
Tôi gật đầu, có hơi choáng váng.
“Vừa đăng rồi, tớ còn chú thích: “Đêm nay có lẽ không thể về được.” Cậu nghĩ xem chúng ta sẽ làm gì nếu anh ấy không đến đây?”
Bạn thân tôi mỉm cười, liếc nhìn tôi.
“Này, bé Hân của chúng ta có vẻ đã rơi vào con đũy tình yêu rồi đây. Cục diện như vậy rồi mà còn lo được lo mất sao?”
Tôi nhấp một ngụm r.ượu vang và nói cô ấy đang nói nhảm.
Bạn thân tôi mỉm cười: “Yên tâm, phần lớn quân nhân đều là mấy người cứng rắn, mà những người như thế lại có tính chiếm hữu vợ khá cao đấy!”
Thật…thật sao?
Nhưng anh ấy còn không giữ tôi ở lại.
Tôi đã không có chút tin tưởng nào đối với người đàn ông này.
Nhưng lại đúng như những gì bạn thân tôi dự đoán, mười phút sau Cố Kình xuất hiện.
Trên khuôn mặt bình tĩnh và kiên định đó thật sự có lộ ra một chút bất an, dường như anh còn thở dốc.
“Lâm Hân!”
Đôi mắt đầy sự khẩn trương và lo lắng của anh nhìn vào tôi tràn ngập ánh sáng, tất cả đều là tôi.
Đôi mắt của bạn thân tôi mở to.
“Tớ đi đây!!! Anh chàng này ngoài đời còn đẹp hơn trong ảnh? Trước khi c.hết tớ cũng phải nói như vậy.”
Hai người đàn anh ngồi bên cạnh tôi đang nói cười thoải mái, nhưng đột nhiên nụ cười của họ liền vụt tắt.
Dường như họ cũng không có ý định đổi chỗ, ngược lại còn có chút địch ý trêu chọc tôi:
“Lâm Hân, đây là anh yêu nào của em đấy? Sao không giới thiệu với anh vậy?”
Sau đó hắn lại nhìn về phía Cố Kình:
“Người thích cô ấy rất nhiều đấy, cậu muốn theo đuổi cũng phải xếp hàng!”
Lúc này ánh mắt Cố Kình liếc nhìn hai người họ, toàn thân lộ ra khí tức mà tôi chưa từng thấy qua.
Nhưng đột nhiên tôi nghĩ đến việc mình đã thất bại bao nhiêu lần, có chút muốn chọc giận anh. Mà cố ý giới thiệu:
“Anh ấy là bạn tôi, tên là Cố Kình.”
Hai đàn anh nhướng mày: “Có anh Kình ở đây, sao không gọi bọn anh là anh yêu nữa hả bé?”
Xin đấy! Bình thường tôi cũng đâu gọi hai người là anh đâu?!
Kịch bản mà bạn thân tôi đưa cho tôi có hơi quá đáng!
Tôi chưa từng thấy Cố Kình nổi giận.
Nhưng hai chữ “anh yêu” dường như đã lọt vào tầm ngắm của Cố Kình.
À, phải rồi, hồi sáng tôi vừa mới nói là tôi chỉ gọi anh ấy là anh yêu thôi.
Anh ấy nhìn tôi chăm chú, khóe miệng nhếch lên một đường cong kiềm chế, rõ ràng là một nụ cười lịch sự nhưng lại khiến cho lòng người căng thẳng.
Cảm giác bị áp bức thật mạnh mẽ…
Nó mạnh đến nỗi tôi cảm thấy chột dạ, và vô thức nín thở, nuốt nước miếng.
Tôi gần như không thể tiếp tục diễn được nữa!
Khi tôi sắp sụp đổ hình tượng thì Cố Kình đột nhiên dời ánh mắt nhin về phía hai đàn anh kia.
Anh ấy lấy từ trong túi áo ngực ra một cuốn sổ nhỏ màu đỏ và đập nó lên bàn r.ượu. Không chỉ thế, anh còn nở một nụ cười làm cho người ta run rẩy.
“Bạn bè? Đúng là bạn thật.”
“Nhưng mà… Người có quan hệ bạn bè như tôi không cần phải xếp hàng.”
Tất cả chúng tôi đều ch.ết lặng.
Người nhà, có ai mang theo giấy chứng nhận kết hôn đi theo người mình không?!!
Hai người đàn anh cả người cứng ngắc, yên lặng mà đứng dậy, ngay cả tôi cũng bị khí thế này làm cho choáng váng, suýt chút theo bản năng mà rời khỏi bàn r.ượu.
Là Cố Kình đứng bên cạnh, nắm chặt tay tôi, cùng nhau ngồi xuống. Và cái ghế sofa to như thế mà anh ấy lại cứ bám vào cánh tay tôi.
Anh nóng quá! Cánh tay tôi cảm nhận được hơi nóng từ lòng bàn tay anh truyền đến!
Nó giống như một con sư tử đực đang tuyên bố chủ quyền của mình vậy.
Tim tôi đập nhanh hơn…