Nhớ Anh

Chương 1




01

Tôi và Cố Kình từ khi kết hôn đến giờ đã hơn nửa năm, nhưng gặp mặt nhau đúng chỉ có ba lần.

Lần đầu tiên là lúc hai gia đình cùng nhau đi ăn tối.

Tôi thấy anh ấy đẹp trai, ưa nhìn nên chủ động bắt chuyện với anh ấy.

Từ đầu đến cuối, anh chỉ nói có ba câu, mỗi câu mỗi chữ đều mang theo chút nghiêm túc cùng sự xa lạ.

Một: “Tôi tên Cố Kình, hiện đang phục vụ tại chiến khu miền Đông.”

Hai: “Tôi không giỏi nói chuyện lắm.”

Ba: “Đồng chí Lâm Hân, trên đường về nhà chú ý an toàn.”

Đồng chí?

Hôm đó tôi đã vội xách quần bỏ chạy mà không cần thêm WeChat của người ta.

Cuộc gặp thứ hai là ngày nhận giấy chứng nhận kết hôn.

Cha mẹ anh ấy nói, anh ấy rất thích tôi và luôn nói về tôi khi ở nhà.

Nhưng khi chụp ảnh, lưng anh lại cứng ngắc, nghiêm túc như đang huấn luyện quân sự.

Lúc đó tôi mới nhận ra rằng, anh ấy kết hôn cũng giống như là đang hoàn thành nhiệm vụ của mình mà thôi.

Tôi không những giàu có mà còn có thể thỏa sức tự do chơi đùa ở chốn nhân gian, thong thả làm một kẻ yêu thích câu cá.

Anh ấy xuất thân từ một gia đình sĩ quan quân đội, và anh luôn làm việc theo kiểu rập khuôn, cứng ngắc đến mức đáng ghét.

Cha mẹ tôi đã cố gắng để cho anh ấy có thể rèn luyện, kỷ luật được tôi, còn cha mẹ của anh thì lại cố gắng thúc đẩy sự nhiệt huyết của tôi để truyền cảm hứng cho anh ấy.

Kết quả chính là, tuy đã kết hôn, nhưng chúng tôi vẫn sống cuộc sống của riêng mình.

Tôi vẫn nhớ cái đêm tôi nhận được được chứng nhận kết hôn.

Tôi là đứa không tin vào ma quỷ, mà lại vì muốn tán tỉnh anh chàng đẹp trai này nên đã cố tình đi vào lúc anh đang tắm.

Ai mà ngờ, anh bất ngờ trở tay ấn cả người tôi lên trên bức tường.

Gạch lạnh cùng với những giọt nước chạm vào mặt của tôi,

Tuy rằng Cố Kình lập tức buông ra ngay: “Xin lỗi, tôi vẫn chưa quen mối quan hệ như này!”

Nhưng sự hưng phấn của tôi đã quay về con số không.

Điều phiền muộn nhất chính là, lúc tôi quay người lại đã thấy anh ấy dùng khăn tắm quấn phần thắt lưng lại, tôi cái gì cũng không nhìn thấy.

Người đàn ông này phòng vợ như phòng trộm vậy!

Sau đó, tôi rời khỏi phòng cưới, trở về căn hộ riêng của mình và gọi bạn thân của tôi đến cùng tâm sự.

“Lâm Hân, cậu cứ vậy mà vụng trộm kết hôn sau lưng tôi rồi sao. Có thể cho mình xem ảnh chồng cậu được không?”

Tôi lấy giấy đăng ký kết hôn của mình ra, và ném nó vào trong lòng bạn thân.

Bạn thân tôi kinh hãi, nhất thời bị sốc:

“Trời má! Anh chàng này đẹp trai thế! Vậy cậu làm cái gì ở đây trong ngày trọng đại của mình thế này? Mau, về ngủ với trai đẹp đi!”

Tôi cầm ly rượu và cười ha hả.

“Cậu đã bao giờ thấy phòng cưới của ai treo ảnh chân dung của Mao Trạch Đông chưa?”

“Sao tao cảm thấy như mình không phải là kết hôn! Mà chính là đang đi nhập ngũ!”

Lần thứ ba chúng tôi gặp nhau chính là lúc tiễn anh ấy lên máy bay.

Dưới ánh nhìn chăm chú của cha mẹ hai bên, vành tai anh ấy đỏ bừng, lắp bắp nói ra năm chữ:

“Tôi sẽ nhớ em lắm!”

Khi dáng vẻ anh ấy nói lời tình cảm vừa có chút lạ lùng, lại có chút dễ thương.

Nhưng nghĩ lại, tôi thấy đây cũng không phải là lời thật lòng gì, chẳng qua là ở trước mặt cha mẹ hai bên diễn kịch khoe khoang tí mà thôi.

Trong nửa năm sau đó, chúng tôi cũng chẳng gặp nhau thêm lần nào nữa.

Anh ấy sẽ gửi tin nhắn cho tôi mỗi tối, và gọi điện cho tôi mỗi tuần một lần, nhưng giọng điệu của anh như thể đang báo cáo công việc.

Anh ấy cũng sẽ chuyển tiền lương cho tôi mỗi tháng.

Nhưng mà, nội dung chuyển tiền như sau:

“Báo cáo! Lương thực tế tháng này là 12.500 tệ ( bao gồm cả trợ cấp), 12.300 tệ đã được chuyển cho em. Cố Kình xin em 200 tệ tiền ăn, nếu được, xin em hãy chấp thuận.”

Tôi trả lời đã khấu trừ “1”

Anh: “Xin vui lòng trả lời [Phê duyệt!]

Tôi không nói nên lời: “Nếu em không phê duyệt, vậy anh có phải sẽ không ăn cơm luôn đấy chứ?”

Một phút sau, thẻ ngân hàng của tôi nhận được lời nhắc rằng anh ấy đã chuyển 200 tệ cuối cùng của mình cho tôi.

Chàng trai tốt! Lấy chồng một lần cũng coi như làm cho tôi mở rộng tầm mắt rồi he!

Tôi có phải là người sẽ cho anh ấy ít tiền không?

Toàn bộ tiền lương của anh gửi cho tôi hết, chỉ để lại cho mình 200 tệ.

Đầu bên kia “đang nhập tin nhắn…..”

Thật lâu sau, lại gửi thêm vài chữ: “Hôm qua… anh mơ thấy em.”

Trong lòng tôi cảm thấy lo lắng một chút, bởi tôi nghĩ rằng anh ấy sẽ không bao giờ nói ra những điều như vậy.

Thế nên tôi đã hỏi anh ấy: “Ba của anh ở bên cạnh sao?”

Anh: “Sao em biết?”

Hahahaha, tôi đã nói rồi, tất cả chỉ là diễn mà thôi.

Theo thời gian, cuộc sống của tôi dần trở nên trống rỗng.

Nhìn khối tài sản to lớn như này, tôi bắt đầu tự hỏi ai sẽ là người kế thừa nó.

Dần dần, tôi thực sự nảy ra ý tưởng “Bỏ cha, giữ con.”

Cố Kình có ngoại hình và sức khỏe tốt, con cháu sau này của anh nhất định sẽ rất tuyệt vời!

Điều quan trọng nhất là, với tính tình của anh ấy, tôi đoán rằng trong vòng hai năm nữa anh ấy sẽ không thể chịu đựng được tôi mà sẽ đệ đơn ly hôn với tôi nhanh thôi.

Đến lúc đó, tôi đã có người thừa kế, lại còn có tự do!

Chẳng phải sẽ thú vị lắm sao?

02

Tôi đã nộp đơn xin “thăm người nhà” ở đơn vị của họ, nhưng đội vũ trang ở đó chỉ duyệt cho tôi có năm ngày.

Thời gian khá là gấp gáp. Tôi phải nắm chắc thời cơ.

Tôi gửi tin nhắn cho Cố Kình, bảo anh ấy đợi tôi ở tầng dưới.

Chỉ đến lúc đó tôi mới nhận ra một vấn đề “khá” nghiêm trọng.

Đó chính là, tôi thật sự không thể nhớ nổi anh ấy trông như thế nào!

Ở dưới lầu, có rất nhiều người mặc quân phục, họ đều đứng thẳng tắp, đầu đội mũ Kêpi, vậy làm sao tôi có thể phân biệt được ai với ai đây.

Tôi lấy giấy đăng ký kết hôn ra, nheo mắt lại và so sánh với từng người một trong đám đông ấy.

Cuối cùng, tôi tìm thấy một người đàn ông đang đứng dưới gốc cây giống anh ấy.

Tôi chạy về phía Cố Kình, vừa chạy vừa vẫy tay.

Khoảnh khắc ánh mắt người kia đối diện, đôi lông mày anh ta nhíu chặt, lần này có tám phần giống hệt trên ảnh.

Tôi ôm lấy đối phương.

Anh ta sợ đến mức đẩy tôi ra ngay tại chỗ, “Cô đang làm gì vậy?!”

Tôi hơi bực mình, ôm thôi mà cũng không được, vậy làm sao để có con được đây?

Xem ra trong khoảng thời gian này tôi phải chăm sóc anh chàng này thật tốt mới được.

Tôi nhìn đối phương có vẻ đen hơn, không còn đẹp trai như trước và giọng nói có phần hơi khàn.

Tôi cũng lười quanh co lòng vòng, trực tiếp nói thẳng:

“Em biết anh cũng rất bận rộn, chúng ta tranh thủ thời gian sinh một đứa nhóc mập mạp, tranh thủ một phát ăn ngay luôn được không.”

Cố Kình nhất thời như gặp quỷ, vẻ mặt sợ hãi, tái mét.

Mà lúc này, một giọng nói nghiêm túc từ phía sau lưng gọi tên tôi: “Lâm Hân!”

Tôi sững người, một linh cảm chẳng lành truyền từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu.

Tôi căng cả người, chậm rãi quay đầu lại.

Chỉ thấy một Cố Kình phiên bản đẹp trai khác đang đứng ở sau lưng tôi.

Anh ấy trên người mặc quân phục, với bờ vai rộng và eo hẹp, dáng người săn chắc, trên má và khóe mắt còn có chút ửng đỏ.

Nhìn là biết đang tức giận, anh không biết còn tưởng rằng anh đang rất uất ức, đau khổ.

“Lúc kết hôn, anh đã hứa sẽ cho em tự do, nhưng giờ đến con em còn tìm người khác như này, có phải tự do quá sinh rảnh rỗi hay không đây?”

Cứu tôi! Tôi đã nhận nhầm người rồi!

Mà anh bạn nhỏ mà tôi nhận nhầm, lại giống như con thỏ nhỏ mà chạy tới, trốn ra sau lưng Cố Kình.

“Báo cáo đại đổi trưởng! Tôi bị oan, là chị dâu động thủ trước.”

Xấu hổ quá đi mất!

Tôi đang rất căng thẳng.

Cố Kình gật đầu, “Tôi biết, cha cậu đang ở bồn hoa bên kia, cậu đi đón ông ấy đi.”

Đôi chân thon dài đang từng bước tiến lại gần tôi.

Dưới ánh mắt của tôi, anh lặng lẽ nhấc hành lý dưới chân tôi lên.

Hắn dường như trời sinh đã toát ra sự lạnh lùng làm cho người ta phải nín thở khi ở bên cạnh.

Tôi hơi không nói nên lời.

Căn phòng trong tòa nhà gia đình yên tĩnh đến đáng sợ.

Ngay từ khi bước vào, anh ấy đã giúp tôi thu dọn hành lý và dọn giường cho tôi một cách rất tự nhiên.

Đây là lần thứ tư chúng tôi gặp nhau, có vẻ như ít lời để nói với nhau hơn trước.

Tôi lúng túng, xấu hổ nhìn trời nhìn đất, ngón chân di trên sàn nhà, không dám nhìn anh.

“Nếu em nói, em vừa nhận nhầm chồng, anh có tin được không?”

Anh cúi người xuống, đẩy chiếc vali rỗng vào dưới gầm giường.

Lúc cúi cầu, tình cờ cũng tiến đến gần tôi hơn, anh dường như nghĩ đến điều gì đó, dừng lại và nhìn về phía tôi.

Có lẽ vì đang cúi người xuống nên giọng nói của anh lúc nói chuyện có chút yếu ớt.

“Vậy em nhìn lại thêm lần nữa đi, kẻo lại quên mất chồng của mình trông như thế nào.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.