Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài

Chương 98




Tình yêu không phải nhu yếu phẩm trong cuộc sống, mà là một món hàng xa xỉ.

Tống Triều nhìn tấm thiệp mời màu vàng, ngón tay thon dài trắng nõn vuốt ve mặt chữ viết tay trên tấm thiệp, cười nhạo một tiếng ném thiệp mời qua một bên, thiệp mời xoay một cái, rơi xuống đất.

Mở máy tính ra, bên trong đều là tin tức liên quan đến trò chơi đang thịnh hành mà Hằng Thái mới nghiên cứu phát triển cho người chơi là nữ, cái gì mà giới game thủ không nên kỳ thị nữ giới, cái gì mà công ty phát hành trò chơi nên học tập Hằng Thái, tôn trọng nữ giới vân vân và mây mây.

Chẳng qua là dùng chiêu bài bình đẳng giới, làm tuyên truyền cho trò chơi của mình mà thôi.

Trong lúc vô tình bấm mở một video clip phỏng vấn, bên trong Dguyên dịch với tác phong nhanh nhẹn, chính miệng thừa nhận, ý định nghiên cứu phát triển trò chơi này, là muốn làm quà cho vị hôn thê của mình, bởi vì từ trên người cô anh thấy được rất nhiều điểm tốt của phái nữ, cho nên mới dốc lòng làm ra trò chơi như vậy.

Nghe trong video clip Nguyên Dịch khen ngợi ưu điểm của phái nữ, Tống Triều có chút không kiên nhẫn, chuẩn bị tắt video clip lại, phát hiện ống kính quay đi, bên trong xuất hiện bóng dáng Nhan Khê, ngón tay hắn khẽ dừng một chút, không ấn chuột.

"Cô Nhan, đối với phần quà mà anh Nguyên tặng cho cô, cô có hài lòng không?"

Cô gái bị vô số đèn flash và máy quay vây quanh, mặc bộ đồ vest công sở, trên người lại vẫn còn đeo thẻ công tác, như là mới vừa tan tầm ra, đã bị phóng viên vây quanh rồi. Ánh mắt cô nhẹ nhàng như nước mùa thu mang theo ý cười: "Nếu nói cực kỳ vừa lòng là nói dối, nói thật là trò chơi này tôi còn chưa bắt đầu chơi. Nhưng quà tặng thế nào không quan trọng, quan trọng là... Phần tâm ý này tôi rất vừa lòng.”

Sau khi Nhan Khê nói câu trả lời xong mọi người trong clip phát ra một tràng cười "Ha ha ha ha" "Thật là chưa từng thấy người bạn gái nào ngay thẳng như vậy" "Vì câu trả lời thẳng thắn này, cũng phải tải trò chơi về chơi một chút mới được" đủ kiểu, đám đông cơ hồ che cả mặt cô.

Tống Triều tắt âm thanh, dựa vào lưng ghế lười biếng nhìn cô gái trong màn hình, chỉ tiếc đoạn phỏng vấn trong video clip này thời gian rất ngắn, mới một thoáng đã phát xong tin. Hắn cầm chuột, còn chưa kịp động, thư ký đã gõ cửa vào.

"Tống tổng, cậu Tống Từ nói muốn gặp anh." Tầm mắt thư ký đảo qua thiệp mời rơi trên mặt đất, rất nhanh đã thu ánh mắt về. Tất cả nhân viên trên dưới công ty, ai chẳng biết boss và vị hôn thê chủ tịch Hằng Thái kia có đoạn thời gian qua lại, chỉ tiếc Tương Vương có mộng, thần nữ vô tâm, chuyện này làm mọi người được một phen xem náo nhiệt. Hiện tại chủ tịch Hằng Thái muốn kết hôn với vị hôn thê kia, thiệp mời đều đã đưa tới cửa, khó trách boss lại có phản ứng lớn như vậy.

"Không gặp." Tống Triều tắt video clip, nâng kính mắt, lạnh lùng nói, "Công ty không phải nhà của hắn, lần sau nếu hắn còn như vậy, trực tiếp gọi bảo vệ."

"Tôi lo người bên ngoài sẽ nói..."

"Chuyện thị phi của Tống gia, người bên ngoài nói ít lắm sao?" Tống Triều ngẩng đầu nhìn thư ký, một chút nhiệt độ trong ánh mắt cũng không, "Vẫn còn cần tôi dạy cô làm thế nào sao, hả?"

"Tôi, tôi hiểu rồi." Trong lòng thư ký run lên, rời khỏi văn phòng, vội vàng đóng cửa lại, cảm giác khẩn trương trong lòng cũng không giảm. Gần đây Tống thị bắt đầu khai thác lĩnh vực mới, bên ngoài có khen có chê, nhưng bất luận kết quả thế nào, boss lại mượn cơ hội ôm mọi quyền hành trong công ty vào tay, mấy người Tống gia dựa vào quan hệ ăn bám trong công ty, bị sa thải, giáng chức, ngay cả ba mẹ của boss nói cũng vô dụng.

Có người nói, boss ở Tống gia không hề được xem trọng, mười tám tuổi đã ra nước ngoài, ở bên ngoài đợi chín năm mới trở về, cho nên sau khi nắm giữ quyền hành gia tộc, bắt đầu trả thù những người thân thích đối xử không tốt với anh trước kia. Có người thậm chí còn nói, lão Tống tổng chết ở bệnh viện, là do boss hạ thủ, ngay cả chuyện Tống Từ xảy ra tai nạn xe bị què một chân, cũng là boss cho người làm.

Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên phía sau có một người xông tới, cô còn chưa kịp phản ứng, người này đã vượt qua cô, đẩy cửa văn phòng boss ra. Cô hoảng sợ, muốn đưa tay ngăn lại, mới phát hiện người xông tới là Tống Từ mới vừa rồi bị ngăn lại dưới lầu. Đối phương què một chân, bước đi còn khập khiễng, không ngờ tốc độ vẫn không chậm.

"Anh Tống Từ, hiện tại là thời gian làm việc, anh vui lòng..."

"Cút!" Tống Từ đẩy cô ra, vọt tới trước mặt Tống Triều, quét máy vi tính trên bàn xuống đất, máy tính rơi bể, thư ký sợ tới mức thiếu chút nữa thét ra tiếng. Cô lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi bảo vệ, Tống Triều gỡ kính mắt xuống nói với cô, "Đóng cửa lại."

Nhìn hai mắt dài nhỏ xinh đẹp của boss, thư ký có chút hoảng hốt, đóng cửa lại xoay tìm bốn phía, muốn tìm một món vũ khí vừa tay, nhưng ngoại trừ chậu hoa bất di bất dịch, cũng chỉ có giày cao gót dưới chân cô.

"Tống Từ, tôi nhớ trong công ty anh không có chức vụ gì nữa." Tống Triều cởi áo khoác tây trang, mở nút áo sơ mi, "Anh tìm tôi có chuyện gì?"

"Tống Triều, công ty tao đang đầu tư, có phải mày động tay động chân bên trong không?!" Hai mắt Tống Từ đỏ hoe, giống như điên cuồng, tây trang trên người nếp nhăn vô số cũng không biết đã bao lâu rồi chưa ủi, hắn khom lưng bắt lấy vạt áo trước của Tống Triều, "Có phải mày muốn dồn ép tất cả người trong Tống gia đến chết mới vừa lòng hay không?"

Tống Triều đẩy Tống Từ ra, phủi phủi áo sơmi bị nắm mặt nhăn, chậm rãi nói: "Chẳng lẽ anh Đường đã quên, hạng mục tôi đầu tư lúc trước, bởi vì anh cố ý cho người phá rối, làm tôi tổn thất không ít sao?" Hắn bước qua mép bàn, đi đến trước mặt Tống Từ, "Việc kinh doanh thôi mà, khó tránh khỏi bị thua lỗ, anh Đường kích động như vậy cũng không tốt đâu."

"Mẹ mày, đồ tạp chủng, đừng cho là tao không nhận ra mấy thủ đoạn này là của mày." Tống Từ kích động giọng nói cũng hét lên khàn khàn, "Mày làm như vậy, không sợ bị báo ứng sao?"

Tống Triều cười nhẹ ra tiếng, bỗng nhiên đưa tay bóp chặt cổ Tống từ, nâng hắn lên khỏi mặt đất: "Báo ứng? Nếu làm chuyện xấu thật có báo ứng, Tống gia đã sớm đoạn tử tuyệt tôn rồi, phá sản đóng cửa, mà mày còn sống tốt vậy được sao?"

Không ngờ Tống Triều sẽ đột nhiên động thủ, Tống Từ đau đớn bẻ tay Tống Triều thủ, nhưng lực tay Tống Triều đặc biệt lớn, căn bản là hắn bẻ không được, trong nháy mắt này, hắn cho rằng mình đã bị Tống Triều giết chết. Hơi híp mắt nhìn người đang nở nụ cười trước mặt, nhưng lại có vẻ mặt vặn vẹo, Tống Từ bắt đầu sợ hãi, chẳng lẽ hắn hôm nay sẽ phải chết ở chỗ này sao?

"Phế vật!" Nhìn trong mắt Tống từ là vẻ hoảng sợ và tuyệt vọng, Tống Triều chợt cười to ra tiếng, buông cổ Tống từ ra, "Tống Từ, không bằng anh trở về soi gương lại, nhìn xem mình giống cái gì."

Tống Từ ôm cổ, kinh hãi nhìn Tống Triều, giống như đang nhìn một người điên.

"Xuy." Tống Triều nhìn cái chân đã không thể chữa lành, "Lo mà ở trong nhà cho tốt, đừng có mà chạy loạn, đừng để cái chân kia cũng xảy ra chuyện, hiểu không?"

Tống Từ lạnh rùng mình, cảm thấy toàn thân lạnh cực kỳ, giống là bị người hắt một chậu nước lạnh.

"Thư ký." Tống Triều mang mắt kính, xoay người nói với thư ký đã lui vào một gốc, "Gọi bảo vệ, dẫn anh Tống Từ đây xuống dưới."

"Dạ được." Thư ký bị dọa đến toát mồ hôi lạnh, nghe thấy Tống Triều mở miệng, liên tục gật đầu rời khỏi văn phòng. Dáng vẻ vừa rồi của boss, thật sự là quá đáng sợ.

Văn phòng nhất thời yên tĩnh lại, Tống Từ khàn cổ họng nói: "Tống Triều, tao xem mày có thể đắc ý được bao lâu."

Tống Triều nhíu mày, tao nhã mà cài lại nút tay áo, xoay người lấy áo khoác tây trang mặc lên, lại khôi phục thành dáng vẻ tác phong nhanh nhẹn, thái độ tao nhã: "Có liên quan gì đến mày?"

Chú ý tới tấm thiệp mời trên đất, Tống Từ bỗng nhiên nở nụ cười đắc ý: "Tống Triều, mày cho dù có tất cả thủ đoạn thì thế nào, người phụ nữ mày thích, vẫn muốn gả cho người còn xuất sắc hơn mày, đời này vẫn có thứ mày không thể chiếm được!"

"Cút!" Hai mắt Tống Triều nheo lại, trong mắt có tia gợn sóng, rất nhanh lại hóa thành hư ảo.

Tống Từ cũng không dám tiếp tục chửi rủa Tống Triều nữa, hắn sợ Tống Triều nổi điên giết hắn. Xoay người đi ra văn phòng, hắn nhìn bảo vệ chạy về phía này, giận tái mặt mắng: "Đám chó này cũng dám ngăn tao, đều cút mẹ nó đi."

Các nhân viên an ninh không thật sự dám động vào Tống Từ, bị mắng cũng chỉ có thể nhịn xuống. Mặc kệ bên ngoài truyền ra tin nội bộ Tống gia tranh đấu kịch liệt thế nào, nhưng đều là họ Tống, người ngoài như bọn họ thì tính là cái gì chứ.

"Phi!" Tống Từ quay đầu “PHI” một cái trước văn phòng, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, hùng hùng hổ hổ rời đi.

Tống Triều nhìn bảo vệ cúi đầu đứng ngoài cửa, cau mày nói: "Đều quay về làm việc hết đi."

Sau khi bảo vệ và thư ký rời khỏi, hắn nhìn chằm chằm thiệp mời trên mặt đất thật lâu, một lúc lâu sau, bước lên, khom lưng nhặt nó lên.

Hôn lễ Nguyên Dịch và Nhan Khê diễn ra thập phần long trọng, tuy hai người không phải người trong làng giải trí, nhưng nhận được sự chú ý không hề kém so với người trong giới. Địa điểm tổ chức hôn lễ, nhà thiết kế áo cưới, áo cưới giá trị bao nhiêu tiền, mời những người nào, đều là trọng điểm của giới truyền thông.

Có một số phóng viên không lấy được thông tin nào giá trị, quay đầu đi phỏng vấn nhân viên hằng thái, hoặc là đối tượng từng được Nhan Khê phỏng vấn, muốn nghe một chút bọn họ đánh giá thế nào về hai người. Đáng tiếc bọn hắn không đào được tin thị phi nào, những người nhận phỏng vấn tất cả đều nói đầy lời chúc phúc, phóng viên cũng chỉ có thể lấy ý, soạn ra tin tức.

Giống như trong một đêm, toàn bộ thế giới đều chúc phúc cho cặp đôi này, đương nhiên cũng có người biết ý, ở phía sau cố ý nhắc tới tin tức liên quan đến Tống Triều, tỷ như đầu tư cái gì điện ảnh, tài trợ một quỹ tình thương nào đấy, không có một chữ nhắc tới gút mắt qua lại giữa hắn và nhan Khê lúc đó, nhưng tất cả mọi người sẽ từ trong lúc này, nhớ tới hắn là người thất bại trong cuộc theo đuổi tình yêu này.

Hôm nay Tống Triều tham gia xong một hội nghị, lúc đi ra, không biết từ đâu xuất hiện một phóng viên, đuổi theo hắn hỏi: "Anh Tống, xin hỏi anh có tham gia hôn lễ của cô Nhan không?"

Tống Triều không để ý tới anh ta, người này lại kiên trì không ngừng mà truy vấn, còn những phóng viên khác, cũng đều cầm camera và dụng cụ theo phía sau.

"Anh Tống, anh có muốn nói lời chúc phúc nào không, muốn nói với cô Nhan Khê điều gì không?"

"Anh Tống..."

Tống Triều dừng bước lại, nhìn người phóng viên kia: "Hôn lễ của bạn, tôi chắc chắn sẽ tham gia. Còn về lời chúc phúc, nói trước mặt người nhận nó, càng thêm thành ý. Ngại quá, các vị phóng viên, chúng tôi vẫn còn một hội nghị, xin lỗi không tiếp được."

Bảo vệ gạt phóng viên qua một bên, che chở Tống Triều ngồi lên xe.

Các phóng viên có chút tiếc nuối nhìn Tống Triều ngồi vào xe rời đi, hối hận không thể nhân cơ hội này mà hỏi nhiều mấy câu.

Ba ngày sau, người phóng viên này, bởi vì hành vi làm trái với chức nghiệp thường ngày, mất đi công việc rất không dễ dàng gì mà được chuyển lên chính thức.

Trên thực tế từ sau khi năm trước Tống Triều và nhan Khê cùng vào quán coffee, bị người truyền ra lời đồn, hai người đã không còn gặp lại nhau. Ngẫu nhiên thấy mặt một lần, hai người cũng chưa bao giờ nói chuyện nhiều.

Tống Triều cũng không ngờ mình sẽ lại nhìn thấy Nhan Khê, mà với cách thức còn đặc biệt chật vật.

Nhan Khê mặc một bộ váy dài tao nhã, nhưng việc làm lại một chút cũng không tao nhã, cô và một người đàn ông trung niên khiêng camera xông ra từ trong một nhà hàng, phía sau cách hai người không xa, là mấy người đàn ông vẻ mặt sát khí vừa mắng vừa truy đuổi.

"Dừng xe." Tống Triều nói tài xế dừng xe, khi Nhan Khê sắp bị đuổi kịp, Tống Triều mở cửa xe, nói với Nhan Khê và người đàn ông trung niên kia, "Lên xe."

Nhan Khê nhìn mấy người đàn ông vạm vỡ phía sau, lại nhìn Tống Triều, xoay người nói với Triệu Bằng nói: "Anh Triệu, chúng ta lên xe."

Sau khi Nhan Khê lên xe, vẫn không ngừng thở hổn hển, Tống Triều nhíu mày nói: "Công việc của cô Nhan, thật đúng là thú vị, cô đây là đang... Thi chạy sao?"

"Cảm ơn anh Tống đã hỗ trợ, khiến anh chê cười rồi." Nhan Khê thở gấp điều hơi, lau mồ hôi trên trán, "Hôm nay nếu không gặp anh, chúng tôi có thể sẽ bị đánh rồi."

"Tôi cho rằng cô Nhan sắp trở thành bà chủ Hằng Thái, sẽ không lại làm chuyện gây nguy hiểm cho bản thân nữa chứ." Tống Triều như cười như không, "Xem ra là tôi xem nhẹ dung khí của cô Tống rồi."

"Lần này là gặp xui xẻo, tôi và anh Triệu mới quay ngoại cảnh, tiện thể tìm quán ăn gần đó vào ngồi, ai biết bàn bên nói chúng tôi quay bọn họ, bọn họ phản ứng quá kịch liệt, tôi cảm thấy bọn họ có chút không thích hợp, nên cùng anh Triệu vừa chạy, vừa báo nguy." Cổ họng Nhan Khê khô rát, "Lần chật vật trước giống vậy, là lúc bị chó đuổi."

Tống Triều nhìn camera trên vai Triệu Bằng, đại khái người truy đuổi bọn họ, quả thật có điều bí mật không thể cho ai biết, cho nên thấy người mang camera đến, mới có thể mẫn cảm như vậy.

Hắn không rõ cô gái giống Nhan Khê, tại sao còn vì làm một chương trình mà hối hả ngược xuôi, hiện tại cô đã có Nguyên Dịch làm chỗ dựa, muốn làm bất kì chương trình nào cũng được, sao lại chọn chương trình vừa mệt vừa khổ như vậy.

Mà... Chương trình cô dẫn, quả thật rất đáng xem. Dieenddanleequuydonn.

Hắn cũng muốn hỏi, nhưng lại cảm thấy mình tựa hồ cũng không có tư cách hỏi, cho nên ngoại trừ cầm hai chai nước đưa cho nhan Khê và người đàn ông trung niên ra, hắn cũng không nói gì khác, giữa hai người bọn họ, cũng không có gì có thể nói.

"Cảm ơn." Nhan Khê nhận chai nước nhưng chưa uống, cô cúi đầu nhắn tin cho Nguyên Dịch, sau đó nói với Tống Triều, "Cho chúng tôi xuống phía trước là được rồi."

"Nguyên Dịch sẽ đến đón cô?"

"Ừm."

Tống Triều cười cười, không hỏi lại. Đến chỗ Nhan Khê nói, hắn cho tài xế dừng xe, để Nhan Khê xuống.

"Nhan Khê." Hắn đột nhiên mở miệng nói, "Thật sự cô không suy xét một chút về việc đổi đối tượng kết hôn sao?"

"Tôi yêu người đàn ông yêu tôi và không lấy người nhà ra uy hiếp tôi, anh Tống, hai chúng ta không hợp." Cô gái xuống xe, cười đến vẻ mặt đầy khách khí.

"Được rồi." Tống Triều giơ tay làm động tác mời.

"Gặp lại, cảm ơn anh lần này đã ra tay tương trợ." Nhan Khê gật gật đầu với hắn, xoay người rời đi. Dieenddanleequuydonn.

Tống Triều nhìn cô và người đàn ông trung niên đi đến dưới tàng cây đối diện, sau đó nhìn một chiếc xe dừng lại trước mặt họ, Nguyên Dịch từ trong xe đi ra.

Hai người tay nắm tay không biết đang nói gì, trông rất thân mật.

Đột nhiên, Tống Triều không hiểu sao cảm thấy chán ghét, nói với tài xế: "Đi thôi."

Loại tình yêu, đối với hắn mà nói, có cũng được mà không có cũng không sao.

Hắn không hiếm lạ, cũng không cần.

--- --------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.