Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài

Chương 97




Người đàn ông lịch lãm phong độ, cô gái dịu dàng cúi đầu, quán cà phê an tĩnh, nếu người qua đường không biết thân phận của bọn họ, lần đầu gặp sẽ cảm thấy là một cặp trời sinh.

Nhưng tất cả mọi người đều biết, cô gái này là bạn gái Nguyên Dịch, mà người đàn ông này là một kẻ theo đuổi thất bại. Ngay lúc đang có tin đồn chuyện tốt của Nhan Khê và Nguyên Dịch sắp đến đột nhiên lại nhảy ra tin hai người hẹn hò ở quán cà phê, đối với người xem náo nhiệt mà nói, điều này không thể nghi ngờ là một hồi cuồng loạn cuối năm. Có người cảm thấy Tống Triều si tình, có người cảm thấy hai người chỉ đơn thuần là gặp mặt, còn có người cảm thấy Nguyên Dịch có phải bị Nhan Khê cho đội nón xanh hay không.

Mấy người anti nhà giàu trên mạng bắt đầu cười nhạo Nguyên Dịch, cho dù có tiền thì thế nào, không chỉ không cưới được cô gái mình thích, còn bị cho đội nón xanh; còn mấy người thù ghét phái nữ là có cảm xúc nặng nề nhất, bọn họ mỗi người giống như hóa thân thành Nguyên Dịch, nhục mạ Nhan Khê không tuân thủ nữ tắc, mắng phụ nữ trên đời đều không phải thứ tốt, nếu bọn họ là Nguyên Dịch, nhất định sẽ trừng trị người phụ nữ này thật tốt vân vân và mây mây.

Chướng khí của dư luận trên mạng bay mù mịt, Nguyên Dịch tùy ý nhìn mấy bình luận đứng đầu cũng nhìn không được nữa, anh đứng lên muốn đến tìm Nhan Khê, bị Nguyên Bác nhất giữ chặt lại.

"Em sao vậy?" Nguyên Bác còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, anh thấy sắc mặt Nguyên Dịch không bình thường, kéo người lại xuống sofa, "Mặc kệ là đã xảy ra chuyện gì, dáng vẻ của em bây giờ không thích hợp để ra ngoài."

Nguyên Dịch ngơ ngác trên sofa hai phút, rầu rĩ nói: "Em đi mua đồ ăn."

"Có liên quan đến Tiểu Khê?" Nguyên Bác thấy dáng vẻ này của Nguyên Dịch, đã đoán được có khả năng việc này có liên quan đến Nhan Khê, anh nhíu mày, "Loại việc mua đồ ăn này, còn cần Nguyên nhị thiếu của chúng ta tự mình đi sao, em cần mua cái gì, anh cho người đi mua, sáng sớm ngày mai đúng giờ đưa đến nhà Tiểu Khê."

"Anh hai." Nguyên Dịch đưa hai tay vuốt mặt, do dự một chút mới nói, "Anh nói... rốt cuộc Tiểu Khê có thích em không?"

Nguyên Bác nghe đến vấn đề này, không hiểu vì sao mà lại nở nụ cười: "Vấn đề này, em phải biết rõ hơn anh chứ."

"Trước khi gặp Nhan Khê, em cho rằng hôn nhân giống như của ba mẹ vậy, tình cảm tốt thì quên đi tất cả. Em đối với kiểu tình cảm như vậy không hề hứng thú, thậm chí đối với phụ nữ cũng không chờ mong gì." Nguyên Dịch cười khổ, "Cô nàng Nhan Khê này, nhìn thì lịch sự nhu nhược, thực ra có thể làm ra việc vặn đứt cửa xe, cởi giày đánh người, đi giày cao gót lén giẫm chân kẻ xấu. Giọng nói cũng không nhẹ nhàng, lại còn thường đối nghịch với em, có đôi khi lại đặc biệt chân chó, dung mạo cũng không phải tuyệt sắc khuynh thành, anh nói xem rốt cuộc cô ấy có chỗ nào tốt?"

Nguyên Bác nghĩ thầm, nếu anh thực sự nói một câu Nhan Khê không tốt, thì tình nghĩa anh em bọn họ chắc sẽ trải qua một trận khảo nghiệm rồi.

"Nhưng ánh mắt cô ấy rất đẹp, mỗi lần cô ấy nhìn em, em đều đã nhịn không được nghĩ, chính là cô ấy, cô ấy bắt em làm bất cứ điều gì cũng không sao hết." Nguyên Dịch lấy tay vò tóc, anh không có thói quen ở trước mặt người khác thổ lộ tâm tình của mình, cho nên hơi không được tự nhiên, "Em cũng biết như vậy là không có tiền đồ, một chút cũng không giống đàn ông, nhưng mà..."

"Nhưng mà ai kêu em thích cô ấy làm gì." Giọng anh nhỏ dần xuống, "Thực ra sự kiên trì này, giống như cũng không quá quan trọng nữa rồi. Trước kia em cảm thấy, làm sao có thể có một người đàn ông cam tâm tình nguyện xách túi cho phụ nữ, ăn nói khép nép dỗ dành cô ấy, cái này thì mặt mũi còn biết để đâu?"

"Sau khi xác định quan hệ với Nhan Khê thì mới biết, mặt mũi đều là cái rắm!" Nguyên Dịch cắn răng, tựa hồ cũng hiểu được mình đã không có thuốc nào cứu được, "Chỉ cần cô ấy nhăn mặt nhíu mày với em một chút, em đã nhịn không được mà tự mình kiểm điểm bản thân, có phải mình làm điều gì không tốt, làm cô ấy không vui không."

"Sớm biết sau khi ở cùng cô ấy, em sẽ không có tiền đồ như vậy, em..."

Nguyên Dịch dừng lại, anh lại có thể thế nào chứ, hiện tại thậm chí một câu anh cũng đã không nỡ nói ra.

Anh không muốn chưa từng quen biết Nhan Khê, càng không cách nào tưởng tượng được hình ảnh Nhan Khê và người đàn ông khác ở cùng nhau.

Đời này của anh cứ như vậy, thua trong tay cô gái này, cái gì mà tự tôn đàn ông, cái gì mà mặt mũi, nguyên tắc, đều là dòng nước đục trong cống, vừa chảy ra là hết.

Nguyên Bác vỗ vỗ Nguyên Dịch, cũng không cười nhạo anh: "Em hiểu được những thứ này, chứng tỏ em đã thật sự trưởng thành."

"Chỉ có trưởng thành, mới có thể làm em hiểu rõ, đàn ông thực sự cũng không phải chỉ duy trì một mặt khoan dung, vĩnh viễn không khom lưng, vĩnh viễn không thỏa hiệp." trên mặt Nguyên Bác lộ ra nụ cười vui mừng, "Em làm anh cảm thấy kiêu ngạo, có đôi khi anh cũng sẽ lo lắng cho em, sợ em kiêu ngạo cả đời, quên nhìn thế giới quanh mình."

"Anh cực kỳ cảm kích Nhan Khê, con bé giúp em sống như một người đàn ông bình thường."

Nguyên Dịch hơi trầm mặc: "Anh còn nói em, chính anh cũng không phải như vậy sao, đã sắp ba mươi lăm tuổi rồi, cũng không thấy anh có ý định kết hôn."

"Bọn anh là kiểu người không thích kết hôn cũng không thích sinh con." Trên mặt Nguyên Bác lộ ra một tia cười, "Mỗi người đều gặp được người thích hợp với mình, em thì gặp được Nhan Khê, còn anh thì gặp được cô ấy, hoàn hảo quá rồi."

"Anh, anh theo chủ nghĩa không kết hôn, có phải bởi vì ảnh hưởng từ ba mẹ không?" Nguyên Dịch hỏi.

Ánh mắt Nguyên Bác yên tĩnh nhìn anh một cái, "Tuổi còn nhỏ không nên suy nghĩ bậy bạ, em không phải muốn đi tìm Tiểu Khê sao, còn không đi nhanh?"

"Không đi." Nguyên Dịch lắc đầu, "Cũng không có chuyện gì."

"Vừa rồi khẩn trương đến vậy, hiện tại lại không có việc gì rồi hả?" Nguyên Bác đứng dậy nhìn phòng bếp bừa bộn, giận dữ nói, "Đi thôi, anh mời em đi ăn."

Nguyên Dịch thay quần áo, thuận tay bỏ chìa khóa vào túi áo trên, cùng Nguyên Bác ra cửa. Dieenddanleequuydonn.

Lúc hai anh em ăn cơm đều không thích nói chuyện, rất nhanh ăn xong một bữa cơm, hai người ra về, vừa lúc đụng phải Tống Triều.

Nguyên Bác biết chuyện Tống Triều từng theo đuổi Nhan Khê, cũng biết rõ chuyện tranh giành gia sản trong Tống gia, anh hơi gật đầu với Tống Triều, cũng không nói gì thêm. Anh vốn cho là Nguyên Dịch nhìn thấy Tống Triều, sẽ có phản ứng quá khích, nhưng hiển nhiên anh vẫn chưa hiểu rõ Nguyên Dịch, từ đầu tới cuối vẻ mặt của anh cũng không có nhiều biến hóa.

Tống Triều cũng thật không ngờ sẽ ở chỗ này gặp được hai anh em Nguyên gia, ba người đứng đối mặt, người nào cũng không mở miệng trước.

Vào hai mươi chín tết lại còn ra ngoài ăn cơm một mình, hoặc là không biết nấu ăn, trong nhà cũng không ai nấu cơm, hoặc là không muốn ở trong nhà.

"Nguyên tổng." Tống Triều cười cười, ánh mắt lướt qua trên người Nguyên Dịch, "Thực khéo."

Nguyên Bác bắt tay Tống Triều: "Còn chưa chúc mừng Tống tổng thăng chức, chúc kế hoạch lớn của Tống tổng được thực hiện."

"Cảm ơn Nguyên tổng." Tống Triều rũ mắt xuống, thập phần khách khí, "Nhưng mà còn phải dựa vào trưởng bối cho phép, so ra còn kém Nguyên Dịch, tự mình gây dựng sự nghiệp nhưng cũng thành doanh nhân thế hệ mới."

Lời này nghe như khiêm tốn, thực tế là châm ngòi tình cảm hai anh em Nguyên gia. hiện tại Nguyên Bác quản lý công ty gia tộc, Nguyên Dịch tự phát triển công ty của mình, Tống Triều nói mình không bằng Nguyên Dịch, kì thực là ám chỉ Nguyên Bác, Nguyên Dịch so với anh mình còn lợi hại hơn. Phàm là hai anh em có chút mâu thuẫn, cũng sẽ vì mấy câu đơn giản này mà gây ra xích mích.

"Tống tổng khen nhầm rồi, Tiểu Nhị nhà chúng tôi cũng là nhắm mắt mà lăn qua lăn lại thôi, chú ấy có thể không làm mình đói chết, tôi đã yên tâm rồi." Nguyên Bác mỉm cười, rất có cảm giác kiêu ngạo "Trong nhà có con trai thành tài".

Tống Triều: "..."

Hai người này là anh em trong gia đình quyền quý, mà không phải là cha con trong gia đình quyền quý chứ? Kiểu người khiêm tốn như Nguyên Bác, kì thực mang theo vài phần dáng vẻ tự hào, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Đã quen với cảnh anh em gia đình quyền quý đấu đá nhau, lần đầu tiên thấy được anh em nhà này, Tống Triều theo bản năng cảm thấy Nguyên Bác đây là đang diễn trò.

Hắn không thể tin được, cũng không muốn tin: "Không phải tán thưởng, là nói lời thật lòng. Hiện trong công việc rất nhiều người đều khen Nguyên Dịch trò giỏi hơn thầy, giới trẻ biết Nguyên Dịch lại không biết bác Nguyên, được thừa nhận như vậy, không phải ai trong chúng ta cũng có thể làm được."

Nguyên Dịch nhướng mày, chậm rãi nói: "Cậu nói đúng, tôi cũng cảm thấy như vậy." Hơi hơi nâng cằm, bình tĩnh nói, "Quả thật tôi so với cậu ưu tú hơn một chút."

Tống Triều: "..."

Nguyên Bác vội ho một tiếng, đè lại nụ cười như muốn bật ra ngoài.

"Nguyên Dịch, chúng ta là bạn học ba năm trung học, cậu ghét tôi đến vậy sao?" Tống Triều mỉm cười, phong độ nói, "Sau này trên thương trường, tôi còn hi vọng cậu có thể giúp đỡ nhiều hơn, chúng ta hợp tác cùng có lợi, hai bên cùng thắng."

Nguyên Dịch nhìn Tống Triều, cười nhạo một tiếng, bỗng nhiên nói: "Tống Triều, cậu đại khái đã quên, hiện tại mình đang làm chủ Tống gia, không phải Tống đại thiếu." Tâm kế và thủ đoạn có đôi khi là không thể thiếu, nhưng muốn duy trì một gia tộc, phải dựa vào thủ đoạn và sự quyết đoán.

Nét cười trên mặt Tống Triều cứng đờ, sau đó lại khôi phục như thường: "Đương nhiên." Dieenddanleequuydonn.

Hai người nhìn nhau với vẻ chán ghét, Nguyên Dịch không muốn nói nhảm nhiều với Tống Triều, xoay người đi ra ngoài.

"Đúng rồi." Tống Triều thấy nguyên dịch đi ra vài bước, mới cười nói: "Chuyện sáng nay là hiểu lầm, tôi và cô Nhan chỉ ngồi ở quán cà phê đó chưa đến nửa tiếng, cô ấy cũng chỉ nói mấy câu với tôi thôi."

Hắn và cô ấy, ngay cả một ly cà phê cũng chưa uống xong.

Nguyên Dịch dừng bước lại quay đầu nhìn hắn ta một cái, không hỏi không nói gì, quay đầu đi ra khách sạn.

Tống Triều nhìn bóng lưng Nguyên Dịch, sửng sốt sau một lúc lâu bỗng nhiên cười một tiếng, đẩy đẩy kính mắt trên mũi, lại trở lại tác phong nhanh nhẹn của người đứng đầu Tống gia


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.