Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài

Chương 96




"Buông, buông ra." Tống Thi đau đến nỗi nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, cô ta không ngờ một người mảnh mai như Nhan Khê mà lực tay lại mạnh như vậy, cổ tay như bị kiềm sắt kẹp lại vậy, đau đến thấu xương

"Cô Tống, đã sớm qua thời đại phong kiến rồi, dù người có quyền thế cũng không thể tùy tiện ra tay đánh người, ai mà không có cha sinh mẹ dưỡng, Tống gia các người quen thói một lời không hợp thì ra tay đánh người, chẳng lẽ đây là tổ truyền sao?" Nhan Khê buông tay Tống Thi ra, chỉ chỉ camera cách đó không xa, "Tôi khuyên cô Tống tốt nhất là kiềm chế cảm xúc một chút, nếu không thì tôi ra tay tự vệ cũng không phạm pháp đâu."

Tống Thi xoa cổ tay lui về sau một bước, quay đầu nhìn mấy người bạn ở phía sau, những người gọi là bạn bè thân thiết này đều kì kèo mè nheo, không dám đi tìm Nhan Khê gây phiền toái. Cô ta cười lạnh một tiếng, cô ta biết những người này đang cố kỵ cái gì, bọn họ cố kỵ thế lực của Nguyên gia. Cái gì mà anh em bạn bè, hiện tại thấy cô ta mất đi quyền kế thừa Tống gia, tình nghĩa như sương sớm, bốc hơi hết không còn thấy bóng dáng.

Hít sâu một hơi, Tống Thi hung hăng trừng mắt nhìn nhóm người hồ bằng hữu cẩu một cái, quay đầu nói với Nhan Khê: "Nhan Khê, anh tôi nói, khi anh ấy xảy ra tai nạn xe, cảnh sát phát hiện trong xe có máy nghe lén cỡ nhỏ, có phải cô làm không?"

"Cô Tống, anh cô đột nhiên cho vệ sĩ trói tôi bắt lên xe, tôi không phải nhà tiên tri, làm sao mà biết đột nhiên anh ta sẽ làm ra truyện này?" Nhan Khê cảm thấy tình cảm anh em giữa Tống Từ và Tống Thi chắc chắn là rất tốt, dù sao chỉ số thông minh lại có chút giống nhau.

"Vậy thì có liên quan gì tới cái máy nghe lén kia?"

"Nếu tôi không biết anh ta sẽ đột nhiên bắt cóc tôi, làm sao tôi có thể chuẩn bị máy nghe lén trước mà gắn trên xe?" Nhan Khê thở dài, "Cô Tống, tôi đối với chuyện Tống gia các người không có tí ti hứng thú chút nào, cô vui lòng đừng tới quấy rầy cuộc sống của tôi."

Tống Thi nhất thời không biết đáp trả, cô ta kìm nén hồi lâu mới nói: "Cô và tên dã chủng Tống Triều kia có mờ ám, ai biết có lén làm gì không."

"Cô Tống!" Giọng Nhan Khê trở nên nghiêm túc, "Thiên kim thế gia danh môn là được nuôi dưỡng vậy sao?"

"Cô Nhan, ngại quá, em tôi không hiểu chuyện, gây phiền cho cô rồi." Tống Triều mang theo một vị trợ lý đi tới, hắn khẽ liếc mắt nhìn Tống Thi một cái, "Mẹ em ấy sớm mất, nên dạy dỗ không được tốt, tôi thay nó nhận lỗi với cô."

"Tống Triều, mày câm miệng cho tao!" Giọng Tống Thi bén nhọn nói, "Mày chỉ là một tên tạp chủng, có tư cách gì nói tao."

Tống Triều giận quá hóa cười, hắn sải bước lên, lúc đến gần Tống Thi, Tống Thi sợ tới mức lui lại mấy bước.

"Mày muốn làm gì?"

"Nếu tôi là cô, sẽ học cách ngậm miệng lại." Tống Triều khẽ cười một tiếng, giọng nói giống như là người anh trai dịu dàng hiền lành săn sóc, "Việc Tống Từ bị tai nạn, tuy cảnh sát tạm kết luận là ngoài ý muốn, nhưng mà..."

Hắn hơi ngừng một chút, quay đầu nhìn Nhan Khê cách đó không xa, đè thấp giọng đến chỉ hai người nghe được: "Nếu xuất hiện chứng cớ mới nào, cũng không phải là không có khả năng."

"Mày muốn làm gì?" Tống Thi kinh hãi nhìn Tống Triều, "Mày muốn đổ oan cho tao? Tống Từ sẽ không tin của mày đâu."

"Cô có thể thử xem." Tống Triều nhếch môi mỉm cười, "Bất luận là kết quả gì, chỉ có thử qua mới biết được."

Tống Thi lui về sau một bước, rũ mắt xuống tránh ánh mắt Tống Triều: "Mày, mày không thể làm như vậy."

Tống Triều thấy dáng vẻ khiếp sợ của cô ta, xuy cười ra tiếng, bỗng nhiên tươi cười chợt tắt: "Cô cho là bây giờ là hai mươi năm trước, các người nói cái gì thì là cái đó sao? Về sau cư xử thành khẩn thành thật một chút, hiện tại Tống gia, cũng không có ai có thể làm chỗ dựa cho các người đâu."

"Mày, mày..." sắc mặt Tống Thi biến sắc, nghĩ đến Tống Từ bây giờ vẫn còn nằm ở bệnh viện, gương mặt trắng bệch xoay người rời đi, không còn tâm tư khiêu khích Tống Triều nữa.

Híp mắt nhìn Tống Thi rời đi, Tống Triều xoay người đi đến trước mặt Nhan Khê, hai người liếc mắt nhìn nhau, Nhan Khê xoay người chuẩn bị đi, Tống Triều mở miệng gọi cô lại.

"Nhan Khê." Tống Triều cười, "Có thể đến quán cà phê bên cạnh ngồi một chút không?"

Nhan Khê không nói gì, bởi vì Tống Triều thường có thói quen giả vờ giả vịt, hiện tại cô nhìn thấy hắn ta, sẽ bắt đầu đoán, tên này không phải lại muốn giở trò bịp bợm gì nữa chứ?

"Yên tâm, tôi cũng không có tâm tư khác." Tống Triều chắp tay ở sau người, "Coi như là bạn học cũ cùng ôn chuyện, về sau..." Hắn thở ra một hơi, hơi thở làm vẻ mặt hắn trở nên mơ hồ, "Về sau cũng không biết còn có cơ hội gặp lại, nói mấy câu nữa không."

Nhìn thấy đột nhiên người đàn ông trước mặt mình đã lột bỏ đi vẻ tươi cười và tao nhã dối trá, Nhan Khê có chút hoài nghi ánh mắt có vấn đề: "Tôi tưởng là chúng ta chỉ là hai người không quen thân, tựa hồ không có chuyện cũ gì có thể ôn."

"Xem như nể tình lá thư tình lúc trước, tôi sống hai mươi bảy năm, chỉ có một lần viết thư như vậy." Sắc mặt Tống Triều vậy mà cũng không thay đổi, hắn chỉ chỉ quán cà phê bên cạnh, "Chỗ này đi, không cần đến chỗ khác."

Nhan Khê nhìn quán cà phê chỉ cách mấy chục bước, nhìn đồng hồ: "Hai mươi phút."

"Được." Dieenddanleequuydonn.

Quán cà phê này, phong cách rất phổ biến, nhưng bởi vì cuối năm có rất nhiều người trẻ đã về nhà, cho nên bình thường tình hình kinh doanh cũng khá, hôm nay có vẻ đặc biệt quạnh quẽ.

Cà phê và bánh ngọt trên bàn, Tống Triều uống một ngụm rồi đặt ly xuống, hương vị cà phê không đủ nồng. Sau đó hắn nhìn Nhan Khê bỏ thêm vài viên đường vào ly cà phê, một ly coffee nho nhỏ, thêm nhiều đường như vậy, cô không sợ ngấy sao

Hai người mặt đối mặt ngồi khoảng ba phút, Tống Triều không nói lời nào, nhan Khê cũng không mở miệng, cô vén tóc qua sau tai, nhẹ nhàng khuấy cà phê trong ly.

"Năm đó thật sự tôi đã từng thích cô."

Tay Nhan Khê ngừng một chút, không nói gì.

Thấy phản ứng này của cô, Tống Triều gỡ mắt kính xuống, lộ ra đôi mắt hẹp dài. Khi tháo kính, hắn bớt đi vài phần nho nhã nhiều hơn vài phần âm ngoan, Nhan Khê bỗng nhiên hiểu rõ vì sao hắn muốn mắt kính rồi.

"Khi đó tôi còn trẻ, luôn nghĩ phụ nữ nên giống bạch liên hoa thuần khiết đơn thuần, tốt đẹp đến làm cho người ta không đành lòng thương tổn." Nói đến đây, Tống Triều nhịn không được nhìn Nhan Khê một cái, "Cô vừa vặn là hình mẫu như vậy, là cô gái có hình mẫu lý tưởng trong lòng tôi."

"Chắc là anh Tống không biết, bạch liên hoa bây giờ đã thay đổi rồi, đã thành từ dùng để mắng người rồi." Nhan Khê nhấp một chút cà phê, "Ngại quá, đã làm anh thất vọng."

"Phải, không nên đánh giá chỉ qua vẻ ngoài, ngoại trừ khuôn mặt này giống mẫu người lý tưởng trong lòng tôi thì một điểm nào cũng không giống nhau." Tống Triều rũ mắt xuống, ngón tay sạch sẽ được chăm sóc kĩ vuốt ve vành ly, chỉ là một động tác cực kỳ đơn giản, mà hắn lại có thể làm đến cực kỳ tao nhã, "Tôi không ngờ vậy mà cô và Nguyên Dịch lại ở cùng nhau."

Nhan Khê cười khách sáo: "Đời người luôn luôn vô thường."

"Phải, đời người vô thường." Bỗng nhiên Tống Triều cười nhạo, "Nếu năm đó tôi đứng ra chứng minh Nguyên Dịch không bắt nạt cô, không biết duyên phận giữa hai người có thể có thay đổi gì không?"

Nhan Khê sửng sốt: "Năm đó anh cũng ở đó?"

Tống Triều cười cười, không phủ nhận suy đoán này của Nhan Khê.

"Vì sao anh không..." Nhan Khê dừng lại không nói hết, cô cảm thấy câu hỏi của mình hơi vô nghĩa.

"Sao tôi phải giúp hắn?" Tống Triều cười ra tiếng, "Chắc cô không biết, mẹ chồng tương lai của cô đúng là một người rất thanh cao, bà ta đã từng ở trước mặt vô số người, làm mẹ tôi mất mặt. Bà ta chỉ cần cao ngạo liếc mắt nhìn mẹ tôi một cái, sẽ có vô số người phụ nữ bốn phía xung phong nhận việc đi lên lãnh trào ám phúng."

Đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ cảm giác này, mẹ hắn nắm tay hắn, mấy người phụ nữ bốn phía nói xong nhìn như lễ phép khách khí kì thực lại là những lời đâm chọc, mẹ hắn hận đến nỗi bấm vào tay hắn đến chảy máu, trên mặt vẫn còn nở nụ cười đến xinh đẹp còn hơn những người khác.

Mà khi đó hắn vẫn thờ ơ với sự cười nhạo đó, Nguyên Dịch lại hưởng thụ một loại đãi ngộ như vương tử, vô số người khen hắn đáng yêu, nhu thuận, rõ ràng dáng vẻ của hắn so với Nguyên Dịch còn tốt hơn.

Dường như là bắt đầu từ đó, hắn bắt đầu chán ghét những người tự xưng là thanh cao này, đối với Nguyên Dịch càng thêm nhiều ác ý.

Có đôi khi chán ghét một người, cũng không cần quá nhiều lý do.

Tống Triều nhớ tới trước kia, giọng nói có phần bình tĩnh đến quỷ dị, Nhan Khê biết hắn cũng không cần cô nói cái gì, chỉ là hắn đã chiến thắng trong cuộc chiến giành gia sản, muốn tìm một người nói mấy lời giấu trong lòng, mà cô vừa vặn là cái thùng rác cảm xúc kia mà thôi.

Cũng không biết là đáng buồn hay đáng cười cho hắn, có thể giành được quyền hành gia tộc trong tay một đám anh em họ, nhưng bên cạnh lại không có một người để tâm sự, sau cùng lại chỉ có thể tìm người có quan hệ không quá thân thiết là cô đây.

"Không ai có thể lựa chọn nơi mình sinh ra, tôi cũng không." Tống Triều cười nói, "Ba tôi là tên cặn bã, mẹ tôi là người có bệnh thần kinh, là con trai bọn họ, tôi bị cười nhạo là tạp chủng dã chủng, cô nói có ý nghĩa gì không chứ?"

Nhan Khê cơ hồ có thể tưởng tượng ra được hoàn cảnh sống trước đây của hắn, cô nhìn cái người có lời nói và hành động tao nhã trước mắt, sau một lúc lâu nở nụ cười: "Anh đang kể khổ với tôi sao?"

"Không, tôi đang khoe sự thành công của tôi." Tống Triều mỉm cười, "Sinh ra có đôi khi cũng không thể đại biểu cái gì."

Cà phê trong ly đã uống được một nửa, Tống Triều tỉ mỉ nhìn gương mặt xinh đẹp của cô gái trước mặt, thời gian tựa hồ trở lại chín năm trước, cô mặc đồng phục, tóc đuôi ngựa, dáng vẻ đưa thẻ học sinh đến trước mặt hắn.

Chớp chớp mắt, cô gái trong trí nhớ đã biến mất không thấy, hắn cười cười, cầm lấy mắt kính mang lên.

Đứng lên, môi mỏng hơi nhếch: "Cảm ơn cô Nhan đã ngồi nghe tôi nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, có duyên sau này gặp lại." Hắn dừng một chút, tươi cười trở nên càng thêm rõ ràng, "Có lẽ chờ cô và Nguyên Dịch kết hôn, sau này trong trường hợp khác, chúng ta cũng sẽ có cơ hội gặp mặt, nhưng xem ra chúng ta cũng không có bao nhiêu duyên phận."

Nhan Khê gật gật đầu: "Tôi cũng nghĩ như vậy."

"Phụ nữ thẳng thắn như vậy, dường như không quá đáng yêu đâu." Tống Triều hơi hơi nhíu mày, "Nguyên Dịch thích kiểu phụ nữ như vầy, khẩu vị cũng thật độc đáo."

"Cho nên tôi cũng không cần đáng yêu, chỉ cần có có người yêu mình là được." Nhan Khê cầm lấy áo khoác bên cạnh, không để ý Tống Triều đang đánh giá cô.

"Tuy nhiên tôi biết lúc này nên chúc phúc cho cô và Nguyên Dịch, làm người đôi lúc vẫn nên thành thực một chút." Tống Triều bỏ tay vào túi quần, "Chúc cô may mắn."

"Cảm ơn." Nhan Khê hơi hơi ngẩng đầu, "Vậy thôi, tạm biệt?"

"Tạm biệt." Tống Triều nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt không có bao nhiêu cảm xúc.

Hắn nhìn Nhan Khê đi qua mình, sau đó từng bước một đi xa, bỗng nhiên cô dừng bước.

"Tống Từ..."

"Hửm." Tống Triều đặt ngón trỏ lên môi, "Phụ nữ thông minh, tốt nhất đừng bao giờ hiếu kỳ."

Nhan Khê bước đi, không nói thêm gì, xoay người đi ra ngoài. Đẩy cửa kính ra, mặc áo khoác vào, quay đầu nhìn lại, Tống Triều vẫn còn đứng tại chỗ, tao nhã lại cô độc.

Cô kéo chặt áo khoác trên người, dậm chân chạy vào cửa hàng tổng hợp bên cạnh.

Lấy đèn lồng và giấy cắt dán tường, Nhan Khê ăn cơm xong thì lấy xe Jeep trong nhà ra ngoài. Đào Như đặt vé máy bay buổi chiều, chuẩn bị về với gia đình, cô lo tài xế taxi không trung thực, hơn nữa có một số món quà muốn để Đào Như mang về, cho nên tự lái xe đến sân bay.

Tình cảm của hai người như chị em, Đào Như cũng không khách sáo với Nhan Khê, thấy Nhan Khê chuẩn bị quà tết cho ba mẹ mình, vẻ mặt Đào Như đau khổ nói: "Đại Hà, mày chuẩn bị quà cho ba mẹ tao, so với quà tao mua còn tốt hơn, chờ tao trở về bọn họ lại nói đứa con gái này nuôi tốn cơm."

"Vậy thì càng tốt." Nhan Khê cười nói, "Tao thích món thịt kho của dì làm, khi nào mày lên lại, nhớ mang thật nhiều lên cho tao."

"Tao còn chưa về, mày đã nhắc tới quà đưa lên rồi." Đào Như và nhan Khê nói đùa một hồi, bỗng nhiên có chút xấu hổ hỏi, "Bên ngoài đều đồn đại, chuyện tốt của mày và ông chủ nhỏ của tao sắp đến, có thật không?"

"Còn đang dự tính." Nhan Khê dừng đèn xanh đèn đỏ, "Nếu quyết định xong, tao tính dù không nói cho người khác, cũng phải nói cho mày."

Đào Như cười hì hì nói: "Mày có biết đồng nghiệp công ty tao nói mày sao không?"

"Nói cái gì?"

"Dũng sĩ cưỡi rồng."

"Ai là rồng?" Nhan Khê nhìn đèn xanh đèn đỏ, cũng còn lại hơn ba mươi giây, quay đầu nhìn Đào Như, "Sẽ không là Nguyên Dịch chứ?"

"Chính xác." Đào Như gật đầu, "Mày có thế làm cho ông chủ nhỏ của tụi tao nhìn thì rất hung dữ mà lại quyết một lòng đối với mày như vậy, không phải là dũng sĩ thì là cái gì?"

Nhan Khê: "..."

Trong lòng nhân viên Trường Phong, rốt cuộc Nguyên Tiểu Nhị là cái dạng hình tượng gì vậy? Là người bạo lực không có việc gì thì nổi giận đánh người sao?

Sau khi tìm chỗ đậu xe, Nhan Khê tiễn Đào Như đến cửa soát vé, Đào Như bỗng nhiên xoay người ôm lấy Nhan Khê, nói bên tai cô: "Cố lên, ăn cỏ gần hang nhà mày vào miệng."

Nhan Khê sửng sốt một phen, cười trở tay ôm lại Đào Như: "Được."

Ác Long. Cỏ gần hang. Nguyên Dịch luyện trù nghệ cho tới trưa, hiện tại ngửi mùi khói dầu đã muốn nôn, cũng không muốn vào phòng bếp nữa rồi.

Lúc Nguyên Bác vào nhà, ngửi mùi dầu tràn đầy nhà, thiếu chút nữa cho là dì Lý đốt nhà bếp. Quét mắt bốn phía khắp nhà, xác định không xảy ra hoả hoạn, mới ngồi xuống bên cạnh Nguyên Dịch: "Em lăn qua lăn lại ở nhà làm gì?"

Nguyên Dịch mở mắt ra, lười biếng từ trên sofa ngồi dậy: "Anh, anh đến sao?"

"Ngoại trừ anh, còn ai có thể nghênh ngang mà vào đây?" Nguyên Bác có chìa khóa ngôi nhà này, anh vỗ vỗ Nguyên Dịch, "Người đầy mùi dầu khói, em rơi vào chảo dầu hả?"

"Nồi chảo gì chứ, em đây là đang luyện tài nấu ăn lấy lòng ba vợ tương lai." Nguyên Dịch ngáp một cái, "Nhưng kiểu trù nghệ này, phải có tài năng thiên bẩm mới được, chắc em không lấy được lòng ba vợ rồi."

Nguyên Bác: "..." Dieenddanleequuydonn.

Rõ ràng là anh em ruột, rốt cuộc trong đầu người em này của anh là có suy nghĩ gì đây, là người chưa từng vào bếp từ khi còn nhỏ, rốt cuộc là sự tự tin này ở đâu mà ra, cảm thấy có thể nội trong một hai ngày có thể luyện ra trình độ đại trù được vậy?

"Cũng không nhất định phải dựa vào trù nghệ, tuy em không biết nấu ăn, nhưng em có thể mời người nấu, cái này cũng không tính là khuyết điểm gì." Nguyên Bác vội ho một tiếng, "Nghĩ thông chút đi."

"Nhà họ là do Đại Hà tự mình nấu cơm..."

Nguyên Dịch nói còn chưa xong, di động vang lên, anh mới vừa ấn phím nghe, Từ Kiều Sinh đã gào hét to lên: "Anh Dịch, nhanh xem tin tức giải trí, cái tên khốn khiếp Tống Triều kia lại định cậy góc tường nhà anh nữa rồi kìa!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.