Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài

Chương 7




Editor: Hy

Triệu Bằng thấy Nhan Khê mặt đầy ngượng ngùng, tưởng rằng cô còn trẻ nên da mặt mỏng, nên khen ngợi thêm mấy câu nữa, sau đó quay người mở cửa xe, chuẩn bị rời đi. Nhưng hắn kéo mấy cái, cửa xe vẫn không nhúc nhích.

“Sao thế?” Tài xế cũng xuống theo, giơ tay kéo cửa, cửa xe vẫn không nhúc nhích như cũ.

“Cái xe rách!” Tài xế hạ giọng mắng một câu, định mắng thêm mấy câu hung hãn nữa, nhưng quay đầu thấy Nhan Khê đang cười dịu dàng ở phía sau hắn, đầy một bụng những câu mắng kinh điển cũng nuốt trở lại, “Nhan tiểu thư, để cho cô chê cười rồi, cái xe này hay xảy ra vấn đề, đã sớm nên thay rồi, nhưng phía trên một mực không cấp tiền xuống.”

Hắn ngày ngày mở cái xe này đi tới đi lui, trong lòng đã sớm toàn là một bụng lửa giận.

“Cửa không mở được, vậy leo từ phía trước xuống?” Triệu Bằng vuốt vuốt cái mũi.

“Em thử một chút,“ Nhan Khê đưa micro cho tài xế, giơ tay kéo cửa xe, quả nhiên cửa rất chặt. Cô hít sâu một hơi, dùng hết sức kéo một cái, nhưng cửa không mở ra mà tay nắm cửa lại bị rơi.

Trong bãi đậu xe một mảng tĩnh mịch.

Nhan Khê nhìn tay nắm cửa trong tay mà há hốc mồm, cô vừa mới đi làm được vài ngày, đã làm hỏng của công rồi sao?

“Ha ha ha ha,“ Triệu Bằng cười nắc nẻ, chỉ tay nắm cửa ở trên tay Nhan Khê, “Tiểu Nhan, sức lực ở tay của em so với tài ăn nói còn lợi hại hơn nha!”

Nhan Khê chờ Triệu Bằng cười xong mới sâu kín lên tiếng, “Anh Triệu, hay là em gọi người tới đón chúng ta.” Cô cúi đầu nhìn váy ở trên người mình, từ ghế tài xế mà trèo về phía sau, cũng quá khó coi rồi.

Triệu Bằng im lặng, phía sau có đèn xe, một chiếc xe đang tiến tới đây, đèn của xe làm hắn hoa cả mắt.

Từ từ dừng lại ở cạnh xe của bọn họ, cửa xe tự động hạ xuống, bên trong có một người đàn ông đang ngồi. Triệu Bằng dự đoán một chút về giá của chiếc xe này, lại thấy mặt tài xế nặng trĩu mắt thì liếc ngang liếc dọc, yên lặng lùi về phía sau một bước.

Không đắc tội nổi rồi.

Nguyên Dịch nhìn Nhan Khê mặc đồ trắng, nhếch miệng chứ không nói lời nào, nhìn vẻ mặt càng thêm nghiêm túc.

Nhan Khê vừa bị đen của xe làm cho hoa cả mắt, nhìn về chỗ ánh sáng yếu thì không nhìn rõ cho lắm, cô híp mắt nhìn trong xe một cái, miễn cưỡng phân biệt được tài xế là đàn ông, quay đầu gọi điện cho bố, để cho ông sắp xếp một tài xế tới đây.

Nguyên Dịch nghe thấy cô gái này dường như đang làm nũng với người ở đầu dây bên kia, cười nhạo một tiếng, anh ngược lại đã quên, người ta không phải là người không có bối cảnh. Đại khái là bởi vì biểu tình của cô gái này khi làm hỏng tay nắm xe rất buồn cười, chọc cho anh vui vẻ một chút, anh mới hiếm khi nổi lên ý tốt muốn giúp đỡ.

Nhưng mà không dùng được, anh cũng lười phí tâm tư, miễn cho sau này bị người khác nhìn thấy, hiểu lầm là anh đang dụ dỗ phụ nữ đã có chồng.

Thấy chiếc xe ở trước mặt họ từ từ lái đi, Triệu Bằng thở phào nhẹ nhõm, hắn còn tưởng bọn họ không cẩn thận mà đắc tội với một đại nhân vật nào đấy.

“Anh Triệu, trước tiên chúng ta cứ tìm một chỗ nghỉ gần đây đã, tài xế của bố em sẽ tới đón chúng ta ngay.” Nhan Khê cúp điện thoại, thấy chiếc xe đứng ở trước mặt họ đã đi rồi, “Tài xế vừa rồi quen biết anh à?”

“Anh cũng rất muốn quen đấy,“ Triệu Bằng thở dài, mặt đầy tiếc nuối, “Đáng tiếc người ta không cho anh cơ hội này.”

“Em hiểu.” Nhan Khê làm biểu cảm em hiểu, đem những lời tiếp theo của Triệu Bằng chặn lại.

Vị nữ chủ trì mới tới này, hình như cũng không phải yểu điệu như bề ngoài thì phải?!

Hôm sau Tống Hải liền lấy danh nghĩa tài trợ, đưa đến kênh số 8 hai chiếc xe Van mới tinh, khí thế của kẻ có tiền hiện ra hết.

Cái gọi là ăn thịt người mềm miệng, bắt người ngắn tay*, hai chiếc này khi ra khỏi đài tác nghiệp đều phải dùng đến, cộng thêm chuyện Nhan Khê tới, cho nên không tới một tháng, Nhan Khê liền cùng kết thành một khối với các đồng nghiệp, học được rất nhiều từ các kênh cũ.

*ăn thịt người mềm miệng, bắt người ngắn tay: khi chiếm tiện nghi của người khác, phải trả giá bằng sự tôn nghiêm, phải vâng vâng dạ dạ, luôn kém người đó một bậc.

Từ sau chuyện cửa xe, giữa Triệu Bằng và Nhan Khê không còn lạnh nhạt khách sáo nữa, cộng thêm hai người họ thường xuyên ra ngoài công tác cùng nhau, cho nên có mấy phần thân thiết.

Ví dụ như ở bên trong khu dân cư cũ, gặp phải chó lớn được nuôi phi pháp, Nhan Khê không nói hai lời, cởi giày cao gót chạy về phía xe. Lý do là chỉ cần chạy qua Triệu Bằng, cô sẽ an toàn.

Lại ví dụ như gặp phải vụ tranh chấp ở quê, hai chị lớn mắng nhau giữa đường phó, Triệu Bằng không chút do dự mà đấy Nhan Khê lên, lý do là cô là con gái, con gái với nhau thì dễ khuyên bảo hơn, cuối cùng làm hại Nhan Khê suýt nữa thì bị hai chị đó túm tóc.

“Anh, anh Triệu,“ Nhan Khê tê liệt ngồi thở hổn hển ở trong xe, duỗi mấy ngón tay run rẩy chỉ vào Triệu Bằng, “Anh không phúc hậu gì cả, thiếu chút nữa là em bị hai vị đại tỷ kia tàn sát rồi đấy.”

“Không phải là rất tốt hay sao?” Triệu Bằng cười ha ha nói, “Em còn trẻ còn khỏe nên chạy rất nhanh, không giống anh, lớn tuổi rồi, đi đứng cũng không nổi nữa.”

Nhan Khê liếc một cái, mở chai nước khoáng ra uống mấy ngụm liền, đè trái tim đang nhảy bùm bùm trong lồng ngực lại, “Lúc trước anh bị chó đuổi, vác máy quay nhưng không phải chạy rất nhanh sao?”

Triệu Bằng giả ngu mỉm cười, không nhận lời tra hỏi này.

Hai người trở lại đài, đem tài liệu thực tế vừa quay đưa cho hậu kì, các đồng nghiệp đang chia hoa quả, thấy Nhan Khê trở về, cũng chia cho cô một phần.

“Ôi, mọi người đã nghe nói chưa, kênh vệ tinh có một gameshow rất nổi, tiền quảng cáo cũng đều tính theo giây,“ Tiểu Lý bên kế hoạch hâm mộ nói, “Người ở kênh của họ, đi đường đều mang theo gió.”

Nhan Khê đối với những ân oán tình cừu ở bên trong các đài này không biết gì cả, cho nên không tham gia thảo luận.

“Tôi phải nói, dáng dấp của cái cô Trầm Tinh Nhan đó không đẹp mắt bằng Tiểu Nhan của nhà chúng ta,“ Tiểu Lý quay đầu nhìn Nhan Khê đang ăn vui vẻ, ngừng một lát, “Nhưng lĩnh vực của người ta, xác thực rất lợi hại.”

Trầm Tinh Nhan ở chỗ tổng đài trưởng có vài phần mặt mũi, Nhan Khê... Lãnh đạo hơi cao một chút ở trong tòa nhà này, cũng không biết cô ấy là ai.

“Anh Lý, đây là anh cố ý lấy em ra nói đùa à,“ Nhan Khê ngẩng đầu nhìn Tiểu Lý, khuôn mặt vô tội nói, “Chị Trầm đó có năng lực của phái nữ, đủ để cho chị ấy coi thường tất cả rồi. Dung mạo dù có già đi, nhưng tài hoa sẽ không đâu.”

Nhưng mà có thể nhìn đẹp mắt một chút, vẫn làm cho người khác vui vẻ hơn, hì hì hì hì.

“Tính giác ngộ của Tiểu Nhan rất cao,“ Trần Bội dựa vừa vai Nhan Khê, nói với Tiểu Lý, “Loại đàn ông như mấy người chỉ biết nhìn mặt, quá nông cạn rồi.”

Mọi người cười toe toét mang chủ đề chuyển thành đàn ông, dù sao bọn hò trừ buôn chuyện ra, bây giờ cũng không có việc gì làm.

“Những câu chuyện bên mình” phát sóng được một thời gian, tỉ suất xem chậm rãi tăng, nhưng ngay cả số lẻ của đài vệ tinh cũng không đuổi kịp. Nhưng mọi người đều không để ý, có thể thu được tỉ suất xem như vậy, bọn họ đã rất hài lòng rồi.

Sau khi tan việc, Nhan Khê đợi thang máy một lúc, rốt cuộc thang máy cũng xuống, nhưng cô còn chưa kịp đi vào, liền bị người ở bên trong ngăn lại, “Trong thang máy đầy người rồi, mời cô đợi chuyến sau, xin lỗi.”

Người này ngoài miệng thì nói khách khí như vậy, nhưng ở trong thang máy chỉ đứng có khoảng sáu bảy người, người đứng ở giữa hình như là Trầm Tinh Nhan vừa được bàn tán, cô cúi đầu nhìn chàng trai trẻ tuổi đeo kính đang nói cái gì đó, trên khuôn mặt đang cười, hẳn là một tiểu thịt tươi đang hot.

Nhan Khê mỉm cười, từ từ lui về sau một bước. Ngược lại tiểu thịt tươi kia lại mở miệng, “Không sao đâu, để cho cô ấy vào đi.”

Trầm Tinh Nhan lúc này mới chú ý ngẩng đầu lên cười với Nhan Khê, thái độ rất thân thiện.

“Không sao, thang máy ở bên cạnh cũng đến rồi.” Nhan Khê cười, khẽ gật đầu với bọn họ, xoay người đi về một hướng khác.

Tiểu thịt tươi không ngờ mình đang hot như vậy mà lại bị cự tuyệt, sửng sốt một chút rồi mới làm như không có chuyện gì mà tiếp tục trò truyện với Trầm Tinh Nhan.

“Nhân viên ở trong đài không hiểu chuyện, thầy Từ đừng trách cô ấy.” Trầm Tinh nhan nhỏ giọng nói xin lỗi với Từ Kiều Sinh.

“Không sao,“ Từ Kiều Sinh không để chuyện này ở trong lòng, “Thẹn thùng là tính bẩm sinh của phái nữ, tôi hiểu.”

Trầm Tinh Nhan cười cười, không nói chuyện này nữa.

Trầm Tinh Nhan tiễn Từ Kiều Sinh tới gara đỗ xe, còn chưa kịp rời khỏi, gặp được cô nhân viên vừa thấy ở thang máy cũng đi xuống, Trầm Tinh Nhan chú ý thấy đối phương lái một chiếc xe Ferrari của nữ màu đỏ, giá của chiếc xe này không hề rẻ, hơn nữa còn không phải là hàng phổ biến, mà là hàng sản xuất số lượng hạn chế.

“Thang máy vừa rồi dừng ở lầu mấy?” Trầm Tinh Nhan hỏi trợ lý ở bên cạnh, “Cô gái kia làm việc ở trước đài hay sau đài?”

“Chị Trầm, thang máy kia ngừng ở khu làm việc của kênh tám kênh chín,“ Trợ lý nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra tiết mục nổi bật của hai kênh này, cuối cùng chỉ có thể nói, “Hai kênh này không có người xem, nếu phải phía trên có quy định, hẳn đã sớm ngừng từ lâu rồi.”

Trầm Tinh Nhan gật đầu, có thể là thiên kim nhà nào đó chạy tới đài truyền hình để tìm công việc lăn lộn cuộc sống, khó trách vừa rồi cô ta gặp Từ Kiều Sinh mà thái độ lại bình tĩnh như vậy.

Đến giờ cao điểm, giao thông ở Đế Đô vô cùng đông đúc, Nhan Khê hoàn toàn không ngờ, ở nơi này mà lại bị tắc một đoạn đường, còn có người tình cờ đi qua dòng xe cộ, khoe khoang chiếc xe màu vàng, giống như nói với những chiếc xe khác, nó rất đắt, đụng phải nó thì không bồi thường được đâu.

Khi chiếc xe màu vàng đụng phải một chiếc Cayenne màu đen, chiếc xe Cayenne không khống chế được mà đụng vào phía sau xe cô, cô căn bản không có cơ hội tránh thoát, một giây sau đã bị túi khí an toàn đập vào mặt, choáng váng trong nháy mắt, Nhan Khê lo lắng nghĩ, cô có bị nhòe lớp trang điểm không?

“Người ở trong xe không sao chứ?”

“Báo cảnh sát chưa?”

“120, mau gọi 120.”

Nhan Khê chóng mặt mở cửa xe, nhưng không biết vì sao, hai tay của cô không có lực, căn bản là không mở được đai an toàn.

Người đàn ông trẻ tuổi sắc mặt xanh xám đi đến cạnh cửa xe của cô, nhìn cô mấy lần, khom người cởi dây an toàn hộ cô, ôm cô từ trong xe xuống. Biểu tình của anh rất khó coi, nhưng hành động lại rất cẩn thận, hiển nhiên là lo lắng cô bị tổn thương đến nội tạng hoặc não bộ, động tác quá lớn sẽ tạo thành tổn thương cho cô.

“Cám ơn.” Nhan Khê nhìn người đàn ông này nói cám ơn, người này nhìn hơi giống với vị nhị thiếu gia không phải là người tốt của nhà họ Nguyên.

Người đàn ông thả cô vào cạnh vỉa hè, ném lại một câu: “Ngồi im đấy, đừng có lộn xộn.” Sau khi nói xong, liền trực tiếp đi về phía chủ nhân chiếc Lamborghini màu vàng kia.

Nhan Khê được quần chúng vây quanh nhiệt tình an ủi, người bán hàng ven đường đem cho cô một cái ghế, còn có người nhét chai nước vào tay cô, cũng không biết là ai cho, bây giờ đầu óc của cô đang mơ hồ.

Chủ nhân chiếc Lamborghini đang hùng hùng hổ hổ, người xung quanh cầm điện thoại chụp liên tục, nhưng không ai dám đụng tới hắn.

Nguyên Dịch không nói hai lời, đá một cước vào mặt hắn, chủ nhân chiếc xe đụng mạnh vào xe, phát ra một tiếng vang.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.