Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài

Chương 44




"Cô đưa theo gì vậy?" Nguyên Dịch chú ý thấy trong tay Nhan Khê bưng hai cái hộp, "Đồ ăn?"

"Cái này ý nghĩa là như ý cát tường, còn có mã đáo thành công." nhan Khê đưa hộp quà cho anh, "Tặng cho anh, chúc mừng tân gia."

"Cảm ơn." Thấy cái hộp trong tay mình không nặng lắm, Nguyên Dịch đoán chắc chỉ là mấy món đồ nhỏ trang trí linh tinh nào đó, dù sao Nhan Khê cũng là nhà giàu mới nổi, "Dì Lý nấu canh tổ yến, cô đến nếm thử xem."

"Canh tổ yến?" Nhan Khê ở trong sân liếc mắt một cái, nơi đó có mấy người trẻ tuổi đang nướng đồ ăn, đều là đàn ông, không thấy phụ nữ, "Khách nữ đều đã ở trong phòng uống canh sao?"

Nếu không chẳng lẽ cố ý nấu cho người mình thích uống?

"Cái gì mà khách nữ?" Nguyên Dịch bưng hộp quà đi vào trong cửa, "Tôi không có mời những người phụ nữ khác."

Cô đừng nghĩ nhiều.

"A….." Nhan Khê đồng tình nhìn bóng lưng Nguyên Dịch, dáng người rất chuẩn, xuất thân nhà giàu gia thế, kết quả bạn khác giới cũng không có, cái này cũng quá thảm rồi. Anh cố ý mời cô tới, chẳng lẽ là vì giữ lại một chút tự tôn của đàn ông, để chứng minh là anh vẫn có bạn khác phái?

Nguyên Dịch không để hộp quà lên bàn, mà là bỏ vào trong tủ âm tường, anh đi phòng bếp nhìn qua, nói với Nhan Khê: "Canh tổ yến còn chưa nấu xong, nếu không tôi đưa cô lên lầu đi thăm quan một chút?"

"Được." Nhan Khê liên tục gật đầu, cô vừa vào cửa đã cảm thấy tòa nhà này được trang hoàng rất đẹp, không dùng vật liệu xa xỉ gì, mà là tinh xảo mang theo chút ấm áp, có thể thấy được chủ nhân của nó là người biết hưởng thụ. Thật không ngờ, Nguyên Tiểu Nhị vậy mà sẽ thích loại phong cách trang trí này.

"Thư phòng rất đẹp." Nhan Khê nhìn thư phòng rộng rãi thoáng khí, trong thư phòng có cửa sổ sát đất, ngoài cửa sổ là ban công rộng kiểu mở, cô đi đến ban công, "Nơi này đặt một cái bàn gỗ nhỏ, hai cái xích đu, lúc đọc sách nhất định rất thích ý."

"Đó là đọc sách hay là đi ngủ?" Nguyên Dịch nhìn quanh ban công một lần, cái bàn và ghế dựa có vẻ thích hợp hơn?

"Kia không quan trọng, quan trọng là... Bầu không khí." Nhan Khê ghé vào trên rào chắn ban công, "Pha ly trà, đặt một bàn điểm tâm, lấy một quyển sách ra xem, chụp một tấm hình, đây là cảnh giới cao nhất của nghệ thuật, hiểu không?"

Nguyên Dịch:...

Đều là những việc mà phụ nữ hay làm, cũng không biết xấu hổ nói với anh là cảnh giới cao nhất của nghệ thuật?

Trong sân vườn dưới lầu, mấy người bạn ngồi cùng một chỗ, khẽ bàn luận về cô gái mà Nguyên Dịch vừa dẫn vào cửa.

"Vừa rồi là một cô gái, tôi không nhìn lầm chứ?" Từ Kiều Sinh bị mấy cái trò nướng đồ này làm cho muốn phát hỏa, mấy cái này cũng quá khó rồi, "Cô gái kia là bạn gái thần bí của anh Dịch trên weibo sao?"

Mấy người trong nhóm đưa mắt nhìn nhau, bọn họ cũng không biết.

Trương Vọng nhìn lên trên lầu vài lần, "Các anh em, trật tự nào, đợi lát nữa thái độ của chúng ta đừng quá nhiệt tình, miễn dọa người ta chạy mất, cũng không cần quá lạnh nhạt, để tránh cô ấy tưởng nhóm chúng ta không thích cô ấy, bên cạnh Nguyên Tiểu Nhị có phụ nữ cũng không dễ dàng gì, chúng ta vạn lần đừng quấy rối cậu ta."

Tuy bình thường bọn họ hay hại bạn, nhưng vào thời khắc quan trọng vẫn là cực kỳ đáng tin. Từ nhỏ đến lớn, trừ bỏ Nguyên Dịch, bọn họ người nào mà không có quen bạn gái? Mà Nguyên Tiểu Nhị đừng nói có bạn gái, ngay cả dính dáng đến phụ nữ, cũng chỉ có hai lần.

Một lần là trung học "Nam sinh năm trên khi dễ nữ sinh năm dưới", một lần là lần trước cậu ta cõng bạn gái thần bí qua ngã tư, đến như ngẫu nhiên có cái gì mà nữ diễn viên và Nguyên Tiểu Nhị dính dáng với nhau, bọn họ cũng chưa từng quan tâm đến.

"Vọng Tử, ý của anh là nói, người đó thật sự là bạn gái anh Dịch?" Từ Kiều Sinh đè thấp giọng hỏi, "Anh Dịch từng đề cập với anh về cô ấy chưa?"

Trương Vọng lắc đầu không nói lời nào, Nguyên Tiểu Nhị quả thật từng đề cập với anh một cô gái, là "Nữ sinh năm dưới bị anh bắt nạt" năm đó, nhưng mà nhìn đến mấy cái vẻ mặt tò mò này, anh không nói việc này ra.

"Cả cậu cũng không biết, Nguyên Tiểu Nhị giấu kĩ thật." Mặt khác Dương Dục đang quét dầu lên xâu thịt cũng dừng tay lại, tò mò nói quá, "Cũng không biết là kiểu nhan sắc nào, có thể bắt được Nguyên Tiểu Nhị."

"Anh Dịch cũng không phải là kiểu đàn ông nông cạn, có lẽ là một cô gái có cá tính tài giỏi cũng không biết chừng." Từ Kiều Sinh thân là em họ cũng không quên thay Nguyên Dịch nói vài lời hay, "Lúc bàn về phụ nữ, cũng quá tầm thường rồi."

"Dựa vào khuôn mặt để lăn lộn trong làng giải trí, không có tư cách nói người khác tầm thường." Dương Dục tiếp tục quét dầu lên xâu thịt, "Chờ một lúc người ta đi xuống, tự nhiên sẽ biết."

Đi thăm quan trên lầu và tầng hầm xong, Nhan Khê ngồi xuống sofa trong phòng khách, một bác gái mặc áo màu lam bưng tổ yến ra, cười với nhan Khê đầy vẻ hòa ái: "Mời cô dùng canh."

"Cảm ơn ạ." Nhan Khê nói với bà, không biết có phải cô bị ảo giác hay không, mà cô cảm thấy dì Lý này nhìn cô đến hai mắt cũng sáng lên.

"Đây là dì Lý, làm việc ở nhà tôi hơn mười năm rồi." Nguyên Dịch quay đầu nhìn Nhan Khê, "Dì Lý, đây là bạn của tôi Nhan Khê."

"Tôi biết cô Nhan " Dì Lý xoa xoa tay, lấy điện thoại ra, "Cô Nhan, tôi, tôi có thể chụp một tấm hình với cô không?"

Nhan Khê sửng sốt một chút, quay đầu nhìn nguyên dịch, đối phương biểu tình rất vi diệu, nhưng mà cũng không có bất mãn gì với hành động của dì Lý, xem ra dì Lý này có quan hệ rất thân thiết với anh

"Được ạ." Nhan suối cười đáp ứng.

"Nhị thiếu, giúp tôi một chút" Dì Lý đưa di động cho Nguyên Dịch, có chút xấu hổ nói: "Chụp cho tôi và cô Nhan đẹp một chút, chụp nhiều vào."

Nguyên Dịch:...

Anh như thế nào đã quên, dì Lý là fan trung thành của chương trình mà Nhan Khê làm.

Khi người lớn tuổi gặp thần tượng, cũng không khác gì so với người trẻ tuổi. Nguyên Dịch mặt không chút thay đổi nhìn một đống lớn dưa và trái cây, đồ ăn vặt trên bàn trà, lại nhìn dì Lý hận không thể kéo Nhan Khê vào gần mình hơn, không thể nhịn được nữa nói: "Dì Lý, dì làm việc trước đi, tôi dẫn cô ấy ra ăn thịt nướng."

"Được, được." Lý di có chút mất mác bưng mâm đựng trái cây, quay đầu nói với Nhan Khê, "Cô Nhan, có gì cần cứ việc nói cho tôi biết, đừng ăn nhiều thịt nướng, không tốt cho cơ thể, giữa trưa tôi làm nhiều đồ ăn ngon, đến lúc đó cô nếm thử xem có hợp khẩu vị không."

"Cảm ơn dì Lý." Nhan Khê cười tít mắt đáp ứng, sau khi đi theo Nguyên Dịch ra cửa, mới nói với Nguyên Dịch, "Dì Lý thật đáng yêu."

"Dì ấy là fan trung thành của cô, mỗi ngày giữa trưa hay buổi tối đều đã ngồi ở trước TV, xem chương trình của cô." Nguyên Dịch cho tay vào túi quần, lười biếng đi tới, "Cô chờ xem, không tới nửa giờ, dì ấy sẽ gửi ảnh chụp chung của hai người cho bạn dì ấy, để cho mấy người đó hâm mộ ghen tị."

Nhan Khê:...

Có fan đáng yêu như vậy, thật là, tốt vô cùng.

Đi vào trong vườn, Nhan Khê nghe được tiếng cười nói, lại vẫn chưa kịp hỏi cái gì, Nguyên Dịch đã mở miệng trước: "Đó là mấy anh em của tôi, để tôi giới thiệu cho mọi người làm quen."

"Nguyên Tiểu Nhị, mau tới đây." Trương Vọng đứng trước bếp nướng ngoắc tay với Nguyên Dịch, trước ngực mang tạp dề, nhìn đặc biệt buồn cười, "Đang chờ cậu với cô ấy đó."

Nhan Khê và Nguyên Dịch đi đến, nhìn trong mâm có mấy xâu thịt cháy, nhịn không được lui về sau một bước. Kỹ thuật kém lại vẫn còn muốn nướng đồ, cái này không phải làm khó chính mình sao?

"Để tôi giới thiệu với cô một chút, Trương Vọng, Dương Dục, Từ Kiều Sinh, Chu Hàn..." Nguyên dịch giới thiệu qua tên mấy người bạn một lần, Nhan Khê đều gật đầu chào mỗi người, thuận tiện nhìn Từ Kiều Sinh thêm một chút. Hóa ra diễn viên mới đang nổi tiếng này, lại là em họ Nguyên Dịch.

Từ Kiều Sinh và Trương Vọng nhìn thấy Nhan Khê, đều có chút ngoài ý muốn, bởi vì bọn họ đã gặp qua Nhan Khê, ở trong TV.

"Người đẹp này tôi có biết " Từ Kiều Sinh bỏ mũ lưỡi trai trên đầu xuống, "Người dẫn chương trình đài thủ đô, Nhan Khê đúng không?"

"Không ngờ anh Từ còn nhớ tôi." Nhan Khê cười với anh ta, "Hân hạnh."

Mấy người khác trong nhóm chưa gặp qua Nhan Khê cảm thấy có chút bất ngờ, không ngờ thẩm mỹ của Nguyên Tiểu Nhị là như vậy, cô gái này xem qua có vẻ mềm mại yếu đuối, đứng cùng Nguyên Tiểu Nhị, quả thực giống như là thiếu gia xấu xa và cô gái nhỏ đáng yêu, này thật sự là... Quá không hợp rồi.

"Nhan Tiểu Khê." Nguyên Dịch thấy Nhan Khê còn nói mấy lời vô nghĩa với em họ, dùng cây gắp nướng thịt gõ gõ lò nướng, "Mau tới đây cùng giúp nướng thịt đi."

Nhan Khê cười cười với Từ Kiều Sinh, đi qua chỗ Nguyên Dịch.

Cả nhóm đồng thời lắc đầu trong lòng, lần này càng giống ác bá và cô gái nhỏ đáng yêu rồi.

"Không phải vừa nướng vừa quét dầu sao?"

"Làm sao có thể, chắc chắn là nướng xong rồi mới rắc tiêu."

"Như vậy sẽ bị cháy!"

"Cô không chuyển mặt, nhất định sẽ nướng cháy, mau chuyển mặt lại!"

"Tôi chuyển rồi!"

"Nhan Tiểu Khê, cô là con gái, ngay cả nướng thịt mà cũng không biết?"

"Tôi là con gái hay không thì có quan hệ gì, so với tôi anh còn lớn hơn mấy tuổi, so với tôi còn ăn nhiều gạo hơn mấy năm, chỉ ăn mà không biết làm gì hết hả? Anh có bản lĩnh thì nướng cho tôi xem!"

"Nhanh lên, cháy, cháy rồi!"

"Nguyên Tiểu Nhị, anh tránh qua một bên, đừng đến quấy rối nữa." Nhan Khê đẩy Nguyên Dịch qua một bên, ném toàn bộ mấy xâu thịt bị cháy vào thùng rác, sau đó thuần thục lấy thịt, quét dầu, trở mặt, rắc tiêu, rất nhanh mùi thịt nướng tỏa ra hương vị mê người.

Nhét chân gà đã nướng xong vào tay Nguyên Dịch, Nhan Khê đắc ý nâng cằm: "Đó, dùng cách của anh, nướng một xâu cho tôi xem."

Nguyên Dịch:...

Tự tôn đàn ông của anh, lại thua ở một xâu cánh gà nướng trước mặt rồi hả?

Nghe hai người đấu võ mồm, Từ Kiều Sinh không cẩn thận làm đổ hơn nửa bình ớt vào dĩa thịt nướng, quay đầu nhìn vài người khác, tựa hồ cũng có chút vẻ mặt hoảng hốt.

Ác bá... Và cô gái nhỏ đáng yêu?

Nguyên Dịch thành thành thật thật ăn cánh gà nướng, cũng không dám khoa tay múa chân mù quáng.

"Xâu thịt bò."

Ngoan ngoãn chuyển qua mấy xâu thịt bò.

"Nhiều quá, nướng không được."

"A...." Rút về gần một nửa.

"Lúc nướng thịt, phải chú ý vừa nướng vừa quét dầu, khi thịt vừa chín thì rắc tiêu lên, rắc quá sớm sẽ ảnh hưởng đến mùi vị..."

Nghe Nhan Khê nhắc tới cách nướng thịt, Nguyên Dịch ăn hết một cái chân gà ăn cuối cùng, trong lòng nghĩ, sao mà nói hoài nói mãi vậy, haizz, ai kêu anh thích cô chứ, nhịn một chút sẽ qua thôi.

Anh là đàn ông, không thể không nể mặt cô trước mặt người ngoài được.

"Ăn xong rồi?" Chú ý tới chân gà trong tay Nguyên Dịch đã ăn xong, Nhan Khê cầm lấy mấy xâu ớt xanh, nhớ tới dạ dày Nguyên Dịch dường như không tốt, lấy ớt xanh đổi thành bông cải xanh, "Ăn chút rau củ, để không bị nóng."

"Tôi không thích bông cải xanh."

"Tôi biết, đứa em tám tuổi của bạn tôi cũng không thích ăn, ăn cái này." Nhan suối đưa nấm cho Nguyên Dịch, "Mới vừa nướng xong, cẩn thận kẻo nóng."

Bởi vì hơi nóng xông lên, mặt cô có chút đỏ, khóe mắt hơi nhếch lên, ánh mắt trong suốt, phút chốc Nguyên Dịch cảm thấy trong lòng trở nên ngọt ngào như kẹo, vừa ngọt vừa mềm, bỏ qua không so đo với cô vì dám đùa cợt anh là thằng nhóc tám tuổi.

Phụ nữ mà, không sao hết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.