Nhất Phẩm Quý Thê

Chương 1: Ép Gả




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thôn Đào Hoa, tên như ý nghĩa, ở trong thôn có rất nhiều cây đào, nhưng đều là hoang dại, cho dù chín rồi, trái cây cũng khó có thể ăn vào miệng, lại không ngại mùa xuân cảnh đẹp trắng hồng khắp núi đồi, mỗi năm đầu xuân, thôn dân làng trên xóm dưới sẽ thừa dịp nhàn hạ tới nơi này đi dạo, mà mấy năm trước, một gia đình giàu có ở phủ thành đột nhiên xây một tòa biệt viện ở rừng đào sau núi, chỉ có đầu xuân mới đến ở gần một tháng.

Hiện giờ đúng là lúc hoa đào nở đầy khắp núi đồi, cho dù cách rất xa, vẫn như cũ có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt, cây đào trăm năm ở cửa thôn càng là nơi đại cô nương, tiểu tức phụ tụ tập thêu thùa.

Hôm nay, Đường gia lại náo nhiệt, làm không ít người đều nghe được.

Đường Mẫn là trưởng nữ của Đường Võ, nhị phòng Đường gia, năm nay mười bốn tuổi, phía dưới còn có một đôi long phượng thai mười tuổi, đệ đệ Đường Hạo và muội muội nhỏ nhất Đường Dĩnh.

Mẫu thân của Đường Mẫn, Trương thị là người tính tình mềm mại, ngoại trừ nghe cha mẹ chồng chính là nghe trượng phu, đôi khi còn nghe con gái, thuộc về hình tượng tức phụ cổ đại tiêu chuẩn.

Thượng phòng, Đường Mẫn xưa nay cường thế đôi tay chống nạnh, nhìn sắc mặt tổ mẫu xanh mét, trong lòng nảy lên khoái cảm.

“Kêu con gả cho cháu bên ngoại của nãi nãi? Có người tra tấn cháu gái mình như vậy sao? Ai không biết hắn là một ma ốm sắp tắt thở? Không phải trong nhà giết heo, rất có bạc sao? Nếu thật có thể khỏe lại, nãi nãi có thể tiện nghi con gái nhị phòng như con sao? Đã sớm nhường cho đại tỷ rồi? Tổ mẫu, bất công cũng không thể trắng trợn như vậy chứ, có bạc thì kêu bọn họ đi ra ngoài mua một tức phụ về xung hỉ đi? Vậy mà ngài cũng nghĩ ra được.

Trương thị nhìn mẹ chồng bị chọc giận đến mức mặt đỏ bừng, lại nhìn sắc mặt cha chồng trở nên khó coi, vội vàng tiến lên kéo kéo Đường Mẫn.

“Mẫn Nhi, đừng nói chuyện với tổ mẫu con như vậy.

Đường Mẫn ném ra tay Trương thị, chỉ vào Đường lão thái thái, quát Trương thị: “Nương, con gái của nương bị đưa đi xung hỉ, nương lại kêu con nuốt xuống khẩu khí này? Lỡ như ma ốm kia hai chân vừa giẫm, con phải thủ tiết cả đời sao? Ngài có phải mẹ ruột của con hay không? Cùng lão thái bà nhẫn tâm này tra tấn con?”

“Dựa vào cái gì kêu con gả? Con còn chưa cập kê đâu, năm nay đại tỷ đều mười sáu tuổi, sao không cho nàng gả qua đi?” Bởi vì Trương thị nói một câu, Đường Mẫn hoàn toàn mất lý trí: “Cháu trai bà ta là người, con không phải sao? Con còn là cháu gái ruột của bà ấy, có người khuỷu tay quẹo ra ngoài như vậy sao? Nếu truyền ra ngoài, con xem bà ta làm sao lộ mặt ở trong thôn, muốn tra tấn chết con ư? Con mới sẽ không để bà ấy như nguyện.

Nói xong, nàng dùng sức nhổ xuống mặt đất, ngẩng đầu hung hăng trừng mắt nhìn Đường lão thái thái, xoay người chạy ra.

Đường lão gia tử vừa thấy tư thế này, mở miệng nói với trưởng tôn Đường Khiêm đang đứng trong phòng: “Ngăn nàng lại, nhốt nàng vào phòng, không được ta cho phép, bất luận kẻ nào cũng không thể thả nàng ra.

Đường Khiêm do dự một lát, gật đầu xông ra ngoài chạy theo Đường Mẫn, tới cổng lớn một phen bắt được nàng.

Đường Mẫn quay đầu lại nhìn thấy Đường Khiêm, ánh mắt tức khắc trở nên giống như rắn độc.

Nàng dùng sức ném cánh tay, muốn tránh thoát Đường Khiêm kiềm chế, nhưng dù sao Đường Khiêm cũng là nam nhân trưởng thành, đối mặt tiểu cô nương trước mắt, trừ phi hắn cố tình buông tay, nếu không nàng tuyệt đối không thể tránh thoát.

Đối với đường muội, Đường Khiêm thật đúng là không biết phải nói gì, xinh đẹp nhất trong thôn không sai, nhưng tính tình này khiến cho người ta không tán đồng.

Tuy không có ý xấu, nhưng tính tình quá táo bạo, phàm là xem ai trong nhà không vừa mắt, nàng đều có thể mở miệng la hét ầm ĩ vài câu, ngay cả tổ mẫu cũng không ngoại lệ.

Chuyện lần này, trong lòng hắn cũng không muốn, nhưng trước đó vài ngày, cữu mẫu tới cửa khóc thở hổn hển, chính là vì một cây độc đinh biểu đệ.

Từ nhỏ biểu đệ đã suy nhược, theo chậm rãi lớn lên, sức khỏe không những không chuyển biến tốt đẹp, ngược lại càng thêm nghiêm trọng, cữu mẫu nói đại phu bắt mạch, phán biểu đệ sống không quá hai mươi, cho nên mới muốn tới cửa cầu cưới Đường Hân, nhưng

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.