Nhất Nhất Tri Tâm

Chương 5: *Góc nhìn của Giang Kiều




Thật không thú vị.

Khi luật sư đang thao thao bất tuyệt nói với tôi về việc chia tài sản có liên quan đến ly hôn, tôi bỗng cảm thấy thế nào cũng được, chả quan trọng.

Phương Noãn Hạ ngồi ở một bên, không cam lòng nói: "Tất cả những gì Giang Kiều có ngày đều là dựa vào bản thân nỗ lực mà được, dựa vào cái gì phải chia một nửa cho Ôn Tri Tâm?"

"Phương tiểu thư, công ty của Giang tổng đang chuẩn bị đưa ra thị trường, thời khắc mấu chốt như này nếu tin tức ly hôn bị truyền ra thì tâm huyết nhiều năm của Giang tổng sẽ đổ sông đổ biển." Luật sư hơi do dự nói, "Tôi đã lén tìm hiểu được, nghe nói Giang phu nhân vô cùng yêu Giang tổng, nếu như vậy thì tôi đề nghị ổn định bên phía Giang phu nhân trước, sau khi công ty đưa ra thị trường thì mới bàn đến chuyện ly hôn."

Vẻ mặt Phương Noãn Hạ thoáng cái liền thay đổi, sầm mặt hỏi ngược lại: "Giang phu nhân?"

Luật sư lập tức cười làm hòa: "Ôn tiểu thư, Ôn tiểu thư, là tôi nói sai."

Tôi nghe thấy tiếng hai người bọn họ thảo luận, đẩy cửa bước ra ngoài hút thuốc.

Lúc châm thuốc, tôi lại nghĩ, nếu Tri Tâm ở đây, cô ấy nhất định sẽ rất kinh ngạc, tôi hút thuốc từ lúc nào.

Làm gì có người đàn ông sạch sẽ trong kinh doanh?

Hút thuốc và uống rượu, tôi đều biết.

Khi cần thiết thì tới quán bar, KTV, cùng đối tác hoan lạc.

Nếu muốn tạo mối quan hệ hòa hảo với đối tác, hãy hút thuốc uống rượu và nói về phụ nữ, đây chính là đàn ông.

Trong mắt bạn bè tôi là người như thế nào?

Lúc học đại học, có lẽ là một học trưởng cao ngạo, không thích nói chuyện.

Hết lần này tới lần khác mọi người đều nói học trưởng này tướng mạo không tệ, lực học không tệ, bởi vì ít nói nên nhiều hơn vài phần "lạnh lùng".

Năm ba tôi bị bỏ tù vì tham nhũng, mẹ bị chuẩn đoán có khối u.

Cuộc sống dường như lập tức thay đổi.

Phương Noãn Hạ khóc nói với tôi: "Giang Kiều, chúng ta phải làm sao bây giờ, anh nói xem chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Gia đình cô ta ép cô ta chia tay với tôi, rồi đưa cô ta ra nước ngoài du học.

Hai người chúng tôi là bạn học cấp ba, ngồi cùng bàn hồi lớp 11, tên hai chúng tôi thường cùng xuất hiện trên bảng xếp hạng thành tích.

Lúc chơi bóng rổ, tôi chỉ nhận nước Phương Noãn Hạ đưa cho.

Mùa hè ngồi gần cửa sổ rất chói, nắng chiếu thẳng vào, tôi sẽ dùng đồng phục giúp cô ta che ánh nắng.

Lúc tan học, cả hai cùng sóng vai đi về phía trạm xe.

Rất tự nhiên tốt nghiệp trung học chúng tôi liền ở bên nhau.

Trong đêm hè ồn ào náo nhiệt, khi các bạn học đều đang ăn mừng tốt nghiệp, tôi và Phương Noãn Hạ lại trốn ở góc không người hôn nhau.

Chúng ta đều cho rằng sẽ cùng nhau lên đại học, thi nghiên cứu sinh, đi làm, cùng nhau trải qua cả đời.

"Giang Kiều, em không đi." Phương Noãn Hạ ôm tôi, "Em đi rồi, anh phải làm sao bây giờ?"

Tôi nói với cô ta: "Vậy em đừng đi, Noãn Hạ, ở lại. Chờ anh trải qua đoạn thời gian này, mọi thứ sẽ khá hơn."

Sự chần chừ trong mắt Phương Noãn Hạ lúc đó hãy còn mới mẻ trong ký ức của tôi, cuối cùng cô ta cũng ra nước ngoài.

Lúc mới ra nước ngoài cô ta còn thường xuyên gửi tin nhắn cho tôi.

Đối với cô ta, mọi thứ ở nước ngoài đều mới lạ.

Dần dần, tin nhắn càng ngày càng ít.

Khi thấy ảnh cô ta cùng với một người đàn ông trên tài khoản mạng xã hội ở nước ngoài của cô ta, tôi biết chúng tôi đã chia tay.

Khi đó tôi học năm tư đại học, bạn cùng phòng nói đùa với tôi: "Ôn Tri Tâm ở viện tài chính kia đã theo đuổi cậu lâu như vậy, cậu thật sự không rung động chút nào à?"

Ôn Tri Tâm, tôi biết cô ấy.

Cô rất hay buộc tóc đuôi ngựa, dáng vẻ luôn luôn tràn đầy năng lượng.

Người theo đuổi tôi không ít, nhưng đặc biệt nhất chính là cô ấy.

Cô nhìn thẳng vào mắt tôi khi nói chuyện với tôi.

Mặc dù là người theo đuổi, nhưng cô không né tránh hay thẹn thùng khi đối diện với tôi.

Ôn Tri Tâm gửi tin nhắn cho tôi: "Học trưởng, xin hỏi tết dương lịch ngày mai, anh có hẹn với ai không?"

Lần đầu tiên tôi trả lời tin nhắn của cô ấy.

Ngày tết dương lịch, tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn pháo hoa, cùng nhau đếm ngược.

Chỉ có bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Ôn Tri Tâm, lặng lẽ nắm lấy tay tôi.

Tôi không đẩy cô ấy ra, mà nắm lấy tay cô ấy.

Những ngày ở bên Ôn Tri Tâm luôn rất thoải mái.

Cô giống như vĩnh viễn không có phiền não, vĩnh viễn đều là dáng vẻ vui vẻ cười híp mắt.

Bạn cùng phòng của tôi từng hâm mộ nói, chỉ cần Ôn Tri Tâm còn sống, xung quanh cô ấy sẽ không bao giờ xuất hiện cơn mưa.

Tôi gần tốt nghiệp, nghiên cứu luận văn ở thư viện.

Cô ấy sẽ ghé vào bàn xem tôi viết luận văn, hoặc tự mình chơi game, xem phim. Một đống bài tập mà cô cũng không làm, không lo lắng gì cả.

Vào ban đêm, chúng tôi đi dạo trong sân.

Cô ấy làm nũng bảo tôi cõng cô ấy, tựa đầu vào vai tôi nói chuyện.

"Giang Kiều, anh thả lỏng đi." Cô đang khuyên tôi.

Hơi thở của cô mang theo một chút vị ngọt, quét qua vành tai tôi.

Tôi đặt Ôn Tri Tâm xuống, nhìn chằm chằm vào cô một lúc rồi cúi đầu hôn cô.

Đó là tháng thứ ba chúng tôi ở bên nhau.

Cô bị tôi hôn đến mức đỏ bừng mặt, ánh mắt càng ngày càng sáng.

Mối quan hệ của chúng tôi cũng gần gũi hơn kể từ đó. Ngay cả bạn cùng phòng cũng nói, nụ cười trên mặt tôi càng ngày càng nhiều.

Sau đó tôi học được một từ, chữa bệnh cho người mình yêu.

Ôn Tri Tâm chính là người như vậy, cô luôn luôn chân thành, ấm áp, có thể xua tan tất cả bóng ma trong cuộc đời tôi.

Năm đầu tiên chúng tôi ở bên nhau, mẹ tôi ốm nặng. Còn tôi thì lại đang trong giai đoạn then chốt của dự án khởi nghiệp, bận rộn chạy qua chạy lại giữa bệnh viện và phòng làm việc.

"Giang Kiều, anh yên tâm, có em ở đây!"

Ôn Tri Tâm bảo tôi cứ an tâm chuẩn bị dự án, cô sẽ giúp tôi chăm sóc mẹ.

Mỗi lần tôi đến thăm mẹ, hai người họ đều cười nói rất.

Mẹ tôi nói riêng với tôi: "Giang Kiều, Tri Tâm là một cô gái tốt, con đừng bao giờ phụ lòng con bé."

Cô thật sự là một người ấm áp như mặt trời vậy, lâu ngày, mọi người trong bệnh viện đều thích cô.

Ngay cả y tá trưởng luôn theo quy củ, cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho tôi vào phòng bệnh khi đã khuya, để tôi và mẹ nói chuyện một lát.

Sau khi mẹ tôi làm phẫu thuật xong, dưới sự tra tấn của biến chứng vẫn rời đi.

Lúc Ôn Tri Tâm ôm tôi, tôi mới hoảng hốt nhận ra, cô đã gầy đi rất nhiều.

"Dạo này có vất vả lắm không?" Tôi hỏi cô.

Cô lập tức bật khóc, gật đầu: "Ừ, rất vất vả, nhưng chăm sóc dì là do em nguyện ý.”

Cô càng nói càng khóc lớn hơn, dựa vào đầu vai tôi khóc đến mức hai mắt sưng đỏ, tất cả đều là ủy khuất.

Lúc đó, là do tôi bỏ mặc cô.

Ôn Tri Tâm cũng rất dễ dỗ dành, sinh nhật cô, tôi đã hẹn trước một nhà hàng rất đắt tiền.

Ngày đó cô cố ý trang điểm tỉ mỉ, đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ.

Cô mặc một chiếc váy dài trễ vai màu trắng, khi gió thổi qua, lộ ra bắp chân trắng nõn, mái tóc dài xõa tung trên vai, cô xinh đẹp như vậy, đứng ở ven đường chờ tôi, người qua đường đều quay lại nhìn cô.

Tôi cẩn thận chọn một sợi dây chuyền, tốn tám ngàn đồng, tự tay đeo lên cho cô.

Sau khi ở bên nhau, quà tôi tặng cô thật sự không nhiều.

Một đôi khuyên tai trân châu, một cái lắc tay bạch kim.

Cô đều tỏ ra rất vui khi nhận quà.

Chúng tôi nắm tay cùng nhau đi đi dạo, không tránh khỏi việc mặc sức tưởng tượng về tương lai.

Tôi nói: "Hy vọng trong tương lai có thể mua một căn nhà lớn ở thành phố B, để em thỏa sức trang trí theo ý muốn. Tốt nhất là có thể trồng thật nhiều hoa ngoài ban công, như vậy mỗi ngày thức dậy em đều có thể nhìn thấy hoa, tâm tình cũng vì thế mà cảm thấy vui vẻ hơn."

Giá phòng ở thành phố B rẻ nhất cũng phải năm vạn một mét vuông, đối với tôi lúc đó mà nói, đây là giấc mộng xa vời, không thể với tới.

Ôn Tri Tâm lại nói: "Chỉ cần ở bên anh, ở đâu cũng được."

Ôn Tri Tâm chưa bao giờ yêu cầu gì ở tôi, cũng chưa bao giờ có ham muốn vật chất.

Điều này là tôi đột nhiên ý thức được.

Lúc đó Phương Noãn Hạ trên đường về nước, chúng tôi gặp nhau ở sân bay.

Sau vài năm không gặp, cả hai đều có chút xa lạ.

Trước khi đi, Phương Noãn Hạ hôn tôi. Quá bất ngờ, tôi còn chưa kịp đẩy cô ta ra thì cô ta đã rời đi.

Cô ta ăn mặc rất thời thượng, giơ tay nhấc chân đều không giống trước kia.

"Giang Kiều, anh không giống anh nữa, nhưng em vẫn là em, em rất ghen tị với bạn gái hiện tại của anh."

Sau này tôi mới biết, khi đó bạn của Phương Noãn Hạ đã giúp cô ta chụp ảnh, cô ta còn gửi tấm ảnh đó cho Ôn Tri Tâm.

Chuyện kia bị bạn bè trong ngành nhìn thấy, đối phương trêu ghẹo tôi: "Giang Kiều, diễm phúc của cậu không cạn a. Mỹ nữ đó cả người toàn là hàng hiệu, túi xách cô ta cầm trên tay cũng phải mấy chục vạn, từ khi nào mà cậu quen biết bạch phú mỹ như vậy, có muốn rủ cô ta đầu tư hạng mục của chúng ta không?"

Câu này tôi không trả lời, hạng mục của chúng tôi đúng là đang gặp vấn đề thật.

Đã từng cho rằng chỉ cần dự án đủ tốt là có thể nhận được sự đầu tư. Đáng tiếc, các công ty lớn chỉ muốn mua hạng mục, chứ không muốn đầu tư.

Những ngày này, chúng tôi đều vô cùng phiền muộn vì chuyện đầu tư.

"Tôi thấy hay là chúng ta bán đi." Bạn học phiền muộn nói, "Hai trăm vạn cũng không phải là ít, tháng trước bạn gái tôi muốn mua túi LV, ngay cả số lẻ của chiếc túi tôi cũng không trả nổi."

"Giang Kiều, mạng anh tốt, có một cô bạn gái tốt như Ôn Tri Tâm. Suốt ngày cùng anh ăn cơm ở căn tin, ngay cả lễ tình nhân cũng không yêu cầu một bó hoa. Nhưng chúng tôi không may mắn như anh, huống hồ tôi cũng muốn cho bạn gái tôi những thứ cô ấy muốn. Tôi không muốn sau khi tốt nghiệp, cô ấy còn phải mặc quần áo trên dưới chỉ đáng giá 100 tệ đi làm, rồi bị đồng nghiệp khác xem thường."

Khi ấy tôi mới thật sự ý thức được, Ôn Tri Tâm ở bên tôi hai năm, tôi chưa từng cho cô cái gì.

Hẹn hò chỉ đơn giản là ở thư viện hoặc rạp chiếu phim.

Đừng nói cái gì túi xách trang sức đáng giá, ngay cả nhà hàng cao cấp cũng chưa từng tới.

Tôi trở về thành phố B, Ôn Tri Tâm vui mừng nhào vào lòng tôi: "Về nhanh vậy?"

Cô vẫn lạc quan, không chút ưu sầu nào.

Làm thế nào tôi có thể mở miệng và nói với cô rằng dự án của tôi sắp tàn lụi rồi.

Công ty lớn kia đã đáp lại, nói rằng chắc chắn muốn mua dự án của chúng tôi.

"Rất thuận lợi." Tôi thầm hạ quyết tâm muốn bán dự án, mua cho Ôn Tri Tâm một cái túi.

Vừa hay, bạn gái của bạn cùng phòng thời đại học của tôi - Vương Thiến là nhân viên bán hàng của một cửa hàng cao cấp, nói có tôi có thể chọn trước túi, nào có tiền thì tới lấy sau.

Dự án còn chưa bán, tôi đã đến cửa hàng để xem.

"Hiện tại cửa hàng tôi đang đóng cửa, tôi dẫn cậu vào ngồi một lúc." Vương Thiến dẫn tôi vào, nhỏ giọng nói, "Cậu qua phòng bên cạnh ngồi chờ trước, sau khi khách VIP đi, tôi sẽ dẫn cậu đi xem túi rồi giúp cậu để lại."

Vương Thiến dẫn tôi vào bên trong, đi qua phòng VIP.

Mở cửa, tôi thấy rõ người bên trong.

Mười mấy người bán hàng mặc đồng phục đen, trên mặt ai nấy đều là nụ cười tươi.

Cô gái ngồi trên sô pha có chút không kiên nhẫn, "Cận Minh Thành, em không muốn thử, anh cứ mua đi."

"Vậy thì mua cả ba bộ vừa mới thử đi.”

“Tiệc sinh nhật của ba tổ chức ở LA." Ôn Tri Tâm buồn rầu nói, "Em rất muốn dẫn Giang Kiều tới, anh ấy đã cầu hôn em, em đồng ý rồi."

"Vậy nên giờ em đang tìm biện pháp thuyết phục ba để ba đồng ý gả em cho anh ấy."

Ôn Tri Tâm lắc lắc cánh tay người đàn ông trẻ tuổi kia: "Anh, anh giúp em đi."

Vương Thiến nhắc nhở tôi đi mau, chúng tôi nhanh chóng rời khỏi nơi đó.

"Aiz, thật sự là cùng là con người nhưng lại không cùng mệnh." Vương Thiến giúp tôi rót chén nước cảm khái nói, "Cô gái vừa rồi đã thử từ sáng cho tới trưa, mua ba bộ châu báu cao cấp, cộng lại phải hơn năm ngàn vạn. Khó trách hôm nay của hàng chúng tôi đóng cửa, tất cả nhân viên đều tập trung phục vụ bọn họ."

Năm ngàn vạn, trong lòng tôi hơi mặc niệm con số này.

Ba tôi lúc trước vì tham ô một trăm ba mươi sáu vạn mà vào tù.

Mà khoản nợ 50 vạn chi trả cho chi phí của mẹ tôi sau khi sinh bệnh nằm viện đã ép tôi tới mức suýt không thở được.

Ôn Tri Tâm gọi điện cho tôi, ngữ khí vô cùng gấp gáp nói: "Giang Kiều! Em nghe Trương Phong nói hai người định bán hạng mục trong tay? Ngàn vạn lần đừng làm như vậy, anh vì hạng mục này mà bỏ ra nhiều như vậy! Chuyện đầu tư em sẽ giúp anh nghĩ cách, anh trai em...... Em vừa hay có một người bạn làm ở ngân hàng đầu tư, nhất định có thể giúp được anh."

Lúc đó tôi đã nói gì nhỉ?

Tôi nói: "Được, Tri Tâm, em đừng nóng vội, anh nghe lời em."

Thật đê hèn a, tôi thật đê hèn.

Có lẽ vào lúc đó, sự tự ti đã nhanh chóng nuốt chửng tôi.

Tôi mượn tay Cận Minh Thành, đạt tới độ cao mà rất nhiều người khó có thể với tới.

Dự án tiến triển thuận lợi, trong ngành kỹ thuật điện tử, tôi đã dẫn khai thác được nguồn lợi đầu tiên.

Sau đó công ty càng ngày càng lớn, tiền tôi kiếm được cũng càng ngày càng nhiều.

Tôi mua cho Ôn Tri Tâm rất nhiều túi xách hàng hiệu và trang sức xa xỉ, lúc cô ấy nhận được đều rất vui vẻ, nhưng tôi không phát hiện ra nguồn gốc niềm vui của cô.

Mãi cho đến năm thứ hai tôi và Ôn Tri Tâm kết hôn, tôi theo cô ấy đến Cận gia.

Ở thành phố B tấc đất tấc vàng, Cận gia có biệt thự kiểu hoa viên rất lớn.

Lái xe đi vào là có thể nhìn thấy bãi cỏ thật lớn hai bên đường, vườn hoa trồng đầy các loại hoa đắt tiền. Phía sau biệt thự, dựa núi gần sông, là lâm viên chuẩn kiểu Trung Quốc.

"Có phải rất khoa trương không?" Ôn Tri Tâm ngượng ngùng nói," Bình thường gia đình em không ở đây, mấy năm gần đây cổ họng của ba không ổn lắm, không khí ở nơi đây trong lành hơn trong trung nội thành."

Tôi đang nghĩ, khó trách lúc tôi nói với Ôn Tri Tâm tương lai muốn mua một căn nhà lớn ở thành phố B, trên mặt cô ấy cũng không có cảm xúc kinh ngạc nào.

Tôi cũng chân chính nhận thức được cái gì gọi là gia tộc giàu có ba đời.

Ôn Tri Tâm có một phòng thay đồ ba trăm mét vuông rất lớn, chỉ riêng người hầu quét dọn phòng thay đồ đã có hai người.

Trang sức của cô được trưng bày trong tủ kính, lấp lánh rực rỡ.

Những trang sức tôi tặng cho cô, thậm chí không có tư cách nằm ở chỗ này.

Cận Minh Thành dẫn tôi đi tham quan trang sức: "Chiếc vương miện nhỏ đó, có một công chúa Anh từng đội. Sau đó ba cảm thấy rất đẹp, liền mua cho Tri Tâm. Lúc em ấy tham gia diễn kịch hồi còn đi nhà trẻ, Tri Tâm còn đội vương miện này đóng vai công chúa."

"Giang Kiều, cho cậu xem những thứ này, nói những điều này, chỉ hy vọng cậu có thể quý trọng người trước mắt." Cận Minh Thành nói với tôi: "Con bé sinh ra cái gì cũng có, chuyện phiền não duy nhất chính là chọn đồ để đi hẹn hò với cậu. Con bé từng vì cậu mà mất đi một đứa con, đến nay ba tôi cũng chưa biết chuyện này."

Tôi nhìn Cận Minh Thành, nói một câu: "Nghe nói anh và Tri Tâm không có quan hệ huyết thống?"

Khi ấy Cận Minh Thành nghe xong những lời này, nhìn chằm chằm tôi nửa giây, lập tức nở nụ cười, sau đó xoay người rời đi.

Tôi quay đầu nhìn hình ảnh của chính mình trong gương, bộ dáng chả khác nào một thằng hề.

Từ nhỏ Ôn Tri Tâm cái gì cũng có, tôi cũng chỉ giống như chiếc vương miện nhỏ trưng bày trong tủ kính thủy tinh, chỉ dùng để tô điểm cho cuộc đời cô ấy.

Cho nên sau này khi mập mờ với Phương Noãn Hạ, tôi ngầm đồng ý với cô ta rất nhiều chuyện.

Đồng ý cô ta mua cà vạt cho tôi, đồng ý cho cô ta không gõ cửa, trực tiếp đi vào văn phòng của tôi.

Biết rõ ngày kỷ niệm Ôn Tri Tâm sẽ chờ tôi, tôi vẫn đến chỗ Phương Noãn Hạ ăn tối.

Cô ta mặc bộ đồ ngủ gợi cảm, hèn mọn nịnh nọt và hôn tôi.

Tuy không làm tới bước cuối cùng, nhưng lại có thể thỏa mãn lòng hư vinh của tôi.

Phương Noãn Hạ ở nước ngoài sống không tốt, sau khi cô ta ra nước ngoài thì tìm được một phú nhị đại, liền bám theo hắn ta.

Vẫn có thể rốt nghiệp, nhưng không thể gả cho người có tiền.

Sau khi tôi công thành danh toại, cô ta dùng danh tình cũ câu dẫn tôi, tôi giả vờ mắc câu.

Tôi ghét bỏ tình cảm của Phương Noãn Hạ không đủ chân thật.

Nhưng lại cảm thấy Ôn Tri Tâm quá mức chân thành.

Ôn Tri Tâm mắng tôi không sai chút nào, tôi thật sự rất đê tiện.

Tôi hối hận rồi, thời khắc nhận được đơn ly hôn của Ôn Tri Tâm, tôi liền hối hận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.