Nhật Ký Trên Tường

Chương 26: Chương 26




Đã một tháng trôi qua. Mùa thu theo đó mà cũng lặng lẽ tới. Nhanh thật, em rời xa tôi 1 tháng. 1 tháng không có tung tích của em, tôi như phát cuồng. Tôi vừa bận rộn vì Thiên Phước và hỗ trợ Sun&Moon, vừa lục tung cả thành phố này tìm em. Em biết không? Anh hai của em, Gia Kiệt, thương em nhiều lắm. Tiếc là khi em đi rồi anh ấy mới nhận ra thôi, hằng ngày anh ấy vẫn giúp anh tìm kiếm em nhưng vô vọng. Suốt 1 tháng nay Tiến không nói với anh câu nói ngoài bàn bạc công việc. Anh biết cậu ta đang giận anh về chuyện của em. Sau khi nói chuyện với Thảo My xong, anh mới biết đó đúng là con của anh. Hiện giờ, Minh Nguyệt vẫn biệt tăm biệt tích, anh muốn tìm cô ta để đòi lại công bằng cho em. Anh muốn em biết rằng cho dù anh không biết con người thật của Minh Nguyệt, anh vẫn yêu em vô điều kiện.

Minh Nguyệt đang là cổ đông lớn nhất của Sun&Moon, đồng nghĩa với việc Gia Kiệt đang nằm dưới trướn của cô ta. Anh cũng đã nghe My nói về quan hệ của em với Minh Nguyệt rồi. Tại sao lúc trước em không nói với anh cô ta bỉ ổi đến thế nào...Nhưng mà...may mà em không nói. Anh sợ rằng lúc đó anh cũng không tin nổi lời em. Anh đã cho người làm dọn hết đồ của cô ta ra khỏi nhà rồi, em yên tâm. Em sẽ không phải ngửi thấy mùi nước hoa khó chịu của ai nữa đâu, chỉ có hương café của anh thôi. Cho nên...hãy về nhà em nhé...hãy về...với anh....

Hằng ngày, anh vẫn mang trong mình những suy nghĩ đó kể cả lúc đi làm hay đi ngủ. Nó đi vào cả trong giấc mơ của anh. Anh mơ thấy cảnh em và con bị đánh đập tàn nhẫn như thế nào, anh nghe thấy tiếng khóc của em, của con...Anh ngửi thấy mùi máu và nước mắt...Cũng có hôm anh mơ thấy hương vị món phở thơm ngon mà anh hằng mong nhớ. Trong căn nhà có anh, em và con, chúng ta cùng nhau ăn phở rất ấm cúng, anh chỉ cần như vậy là đủ. Nhưng khi anh mở mắt dậy chỉ còn là căn phòng trống rỗng mà thôi. Và lúc đó, anh lại nhìn lên tường. Và anh thấy em...Đôi mắt em buồn rầu như ngày nào. Anh đã cho người cắt phần Minh Nguyệt ra rồi, và còn đóng khung treo ngay trong phòng nữa. Rất đẹp...em lúc nào cũng đẹp....

- Đây là tài liệu anh cần - chỉ nói như vậy, Tiến quay lưng bỏ đi như mọi lần

- Cậu...vẫn còn giận sao?

- Cậu...có tin cô ấy không?

- Có

Người Tiến run bật lên, anh cắn môi tức giận. Anh nhào vào đánh cho Thành một trận tơi bời. Vừa đánh anh vừa tung ra những câu chửi độc địa. Đến bây giờ không tìm được Hân anh đã tuyệt vọng lắm rồi. Đã vậy anh đành thất hứa để rửa nổi nhục cho cô ấy

- Cậu có phải là con người không hả? Tại sao? Cậu có biết 1 tháng 30 ngày thì cô ấy bị hành hạ bắt cóc hết 15 ngày rồi không?

- Cậu có biết căn nhà đó tôi mua để cô ấy tiện cho việc chăm sóc vết thương không hả? Sao cậu có thể nghi ngờ những chuyện như vậy

- Cậu có biết cô ấy yêu mái tóc mình như thế nào mà cũng phải bị cắt ngắn đi

- Cậu có biết cô ấy bị đánh đến thân tàn ma dại, bị rạch hay tạt axit lên người không. Có những vết sẹo vĩnh viễn không thể lành được cậu biết không?

- Cậu có biết... - Tiến khóc nấc lên, anh buông lỏng dần vì thấm mệt - cô ấy yêu cậu đến nhường nào...có biết...cho dù chết cũng không muốn cho cậu biết cô ấy đã chịu đau khổ như thế nào, để cậu chuyên tâm làm việc. Vậy mà cậu lại ở đây ve vãn với con hồ ly tinh là sao

- Cậu...đánh đủ chưa?

- Cậu nghĩ tôi đánh đủ chắc? Gia Hân có vui khi tôi đánh cậu như vậy không? Cô ấy luôn miệng nói tin cậu, vậy mà cậu không hề tin cô ấy dù chỉ 1 lần, mà còn nghi ngờ chúng tôi. Nếu lỡ...lỡ...cô ấy không nữa thì biết làm thế nào...

- Xin lỗi...là tại tôi...

- Thậm chí cô ấy còn đổi tên danh bạ vì cô ấy biết rằng bọn bắt cóc thể nào cũng lấy số đó gọi cho anh. Nên thay vì vậy, bọn chúng sẽ gọi cho tôi. Bản thân cô ấy không cần lưu số anh, cô ấy cũng sẽ tự nhớ

- Cậu cho dừng việc tìm kiếm đi. Tôi nghĩ...nếu có duyên...chúng tôi sẽ gặp lại. Có lẽ suốt đời này cô ấy cũng không muốn gặp lại tôi đâu

Hôm nay anh lại về nhà 1 mình, ăn cơm cũng 1 mình

- Làm gì nhìn tôi dữ vậy? - đang ăn cơm anh cũng phải ngưng lại vì bị nhìn chằm chằm

- Cậu chủ à, dạo này không thấy cô Gia Hân đâu nhỉ? - bác Hiền e dè hỏi

- Li hôn rồi - anh buông đũa xuống - cô ấy...mất rồi

Không còn hứng ăn cơm, anh lên phòng cô ngồi. Anh nghe ở dưới vài tiếng khóc thút thít. Anh biết họ rất quý Hân. Ai mà ngờ được 1 cô gái trẻ lại chết khổ sở như vậy chứ. Ngồi trong góc phòng của cô, anh cố gắng tìm lấy hơi ấm đó, nhưng...không có...tất cả chỉ lạnh lẽo và trỗng rỗng. Gió từng cơn thổi vào se lạnh. Anh nghĩ, không biết lúc ngủ ở đây cô ấy có bị lạnh không

Sờ tay lên bức tường gạch, anh mon men theo từng đường tơ. Anh bỗng phát hiện sao tường ở đây sần sùi đến vậy. Không lẽ nhà mình lại tệ đến thế

Cạch...một cây bút dạ quang rơi xuống. Anh thắc mắc, tại sao lại có bút dạ quang ở đây? Rồi như phát hiện ra điều gì. Anh tắt hết đèn trong phòng. Đúng như anh dự đoán. Trên tường có chữ. Đó là những dòng nhật ký ngắn ngủi của cô ghi lại quãng thời gian sống ở đây. Cả đêm đó, anh ngồi đọc những trang nhật kí đến thâm quầng cả mắt. Anh đút tay vào túi quần của mình, lôi sợi dây chuyền ra

Leng...keng...leng...keng. Anh lắc nhẹ chiếc chuông. Nước mắt anh lại rơi, anh lại khóc như 1 gã yêu đuối. Trước đây, anh không như vậy, bây giờ anh khóc là vì cô, là yêu cô. Anh đã biết cô chịu khổ thế nào, biết cô cô đơn thế nào khi anh qua đêm bên ngoài, biết cô tủi thân thế nào khi Minh Nguyệt sống ở đây, biết cô yêu anh nhiều đến nỗi....anh thấy tình yêu của mình thật nhỏ bé.

" Alo...1234...alo - âm thanh phát ra từ quả cầu nhỏ làm anh giật mình, là giọng của em - nhật kí kết thúc 300 ngày tôi ở đây...Tôi nghĩ mình nên dừng lại ở đây, một ngày tồi tệ. Có lẽ đó là kết quả cuối cùng của cuộc đời này. Tôi của hiện giờ...không còn gì để mất. Gia đình, chồng con, tình yêu...cho nên tôi cũng không luyến tiếc gì mà rời khỏi đây. Tôi mong ai đó sẽ sống thật tốt. Và nếu anh có nghe được thì đây là những gì mà tôi muốn nói...Có lẽ...tình yêu tôi dành cho anh sẽ không bao giờ được miêu tả, tôi...cũng không cần anh phải biết và tội nghiệp cho 1 đứa thiếu tình thương như tôi. Cho nên anh không cần phải làm gì, anh chỉ cần sống thật tốt cùng Minh Nguyệt là được rồi. Mục đích của anh cũng đạt được. Đứa con này...anh muốn nó biến mất thì cũng đã mất rồi...Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn còn rất yêu anh...Tôi mong tình yêu này mãi mãi sẽ không xuất hiện nữa..."

Tít...tít...Anh khóc rống lên. Nước mắt giàn dụa, giống như đây là nước mắt của cả 1 cuộc đời người con trai chưa từng khóc vì ai. Anh khóc nhiều lắm, anh khóc thay cho cả cô nữa. Rốt cuộc đứa con đó thật sự là của anh. Vậy mà...anh không làm gì được cho nó. Lần đầu tiên, anh cảm nhận được nỗi đau mất một thứ gì đó quan trọng là thế nào

New York, mùa thu năm ấy

- Bác sĩ à, đã 1 tháng nó không nói gì rồi. Bây giờ nói chuyện được thì những chuyện lúc trước cũng không nhớ là thế nào? - ông đang nói chuyện với bác sĩ mà tôi không hiểu chút nào

- Vì cú sốc tâm lí quá lớn, dẫn đến trầm cảm trong thời gian dài. Vì các dây thần kinh bị ức chế nên sinh ra khả năng tự phòng vệ của não bộ, những kí ức đau buồn đã bị ép phải quên. Trong trường hợp này, có khi bệnh nhân đừng nhớ lại thì tốt hơn

- Vậy khả năng nhớ lại là bao nhiêu phần trăm?

- Các màng bảo vệ sẽ dần mất đi khi đụng chạm phải những mảnh kí ức nhỏ hay ấn tượng sâu sắc làm cô ấy nhớ. Đến khi mất hết thì khả năng tự vệ của bộ não cũng không còn

- Nếu...lỡ như nhớ lại thì sao?

- Nếu nhớ lại, tôi không biết sẽ thế nào nữa, nhẹ thì có thể hồi phục nhanh sau vài ngày còn nặng thì phải nằm viện, hoặc tệ hơn là mất luôn ý thức

- Tức là thành người thực vật sao? - ông rất ngạc nhiên - vậy cảm ơn ông, có gì tôi sẽ liên lạc sau

- Vâng, nhớ bồi bổ cho cô ấy

Tôi không hiểu 2 người đó đang nói chuyện gì. Sau khi nhận ra ông đang ngồi cạnh tôi thì tôi mới nói chuyện với ông. Ông nói ông đã đi công tác 1 tháng, sau khi trở về thì thấy tôi thành ra như vậy. Ông nghe người làm trong nhà kể tôi phải làm việc vất vả thế nào nên từ 1 tháng trước đã ngất đi và hoàn toàn không nhận thức được chuyện gì nữa. Suốt ngày chỉ ngồi trong phòng, cơm cũng không ăn, hỏi cũng không nói, chỉ nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Còn tôi lại thấy mình giống như đang ngồi trên giường suốt 1 ngày để chờ ông về. Thời gian nhanh đến nỗi mà tôi cứ tưởng 1 tháng chỉ bằng 1 ngày

- Con à, con có muốn đi du học ở không để ông đăng kí? - ông ân cần vuốt tóc tôi - ông xin lỗi đã để cháu 1 mình như vậy

- Vâng, cháu sẽ lên mạng tìm hiểu rồi nói với ông sau

- Được, chúng ta xuống ăn cơm đi con

Thành đang ngồi vắt chéo chân trên ghế sa long trong phòng Gia Kiệt. Họ đang bàn tính với nhau về kế hoạch hợp tác sắp tới

Cạch... Một cô gái ăn mặc khiêu gợi bước vào, làm thiêu đốt con mắt của 2 người đàn ông trong phòng. Nhưng thiêu đốt ở đây là có nghĩa khác

- Cô cuối cùng đã xuất đầu lộ diện rồi sao? Lâu ngày không gặp trông càng ngày càng xấu xí đấy - hắn cười mỉa mai

- Không cần anh thấy đẹp, chỉ cần anh yêu của tôi thấy đẹp là được. Xin lỗi vì làm anh cô đơn suốt 1 tháng nay - Minh Nguyệt tự nhiên ngồi lên đùi, sà vào lòng anh, nhướn môi mình thì anh xoay mặt sang hướng khác - anh sao vậy?

- Cắt...Diễn tốt lắm. Cô còn định cho tôi làm con lừa đến khi nào? - giọng anh băng lãnh như nói chuyện với người ngoài. Hệt phong thái lúc xưa của anh, nhưng còn pha chút tức giận đang kìm nén

- Thì ra anh đã biết chuyện rồi sao? - cô ta đứng dậy thẳng thớm, chỉnh sửa cái váy da beo bó sát, lôi ống son ra đánh tự nhiên như chốn không người - 2 người hợp tác lại từ lúc nào vậy. Mà cho dù có làm vậy cũng đâu được tích sự gì

- Chuyện đó cô không cần lo - hắn bắt đầu sôi máu

- Anh...đừng có mà lên giọng. Anh nên nhớ địa vị của mình bây giờ so với tôi - cô ta trợn mắt - còn anh - những ngón tay lướt nhẹ trên mặt làm anh nổi hết da gà - em thấy anh rất yêu Gia Hân...nhưng mà không biết bây giờ cô ta còn sống không

- Cô nói vậy là ý gì? - mắt anh bắt đầu nổi gân đỏ

- À...nghe nói anh đã tìm kiếm cô ta suốt 1 tháng trời. Mà anh chưa thấy cảnh cô ta thê thảm thế nào khi bị đánh đâu


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.