Nhật Ký Trên Tường

Chương 16: Chương 16




- Sao anh về sớm vậy? – tôi ngấu nghiến khoai tây, vừa coi phim

- Xong việc rồi

- Có thành công không?

- Tôi làm việc bao giờ cũng chắc chắn

- Tốt quá! Giờ này...chắc là sắp có pháo hoa rồi nhỉ

Tôi hồi hộp chờ đợi. Đã là 11h58. Tại vì có anh...nên tôi mới trẻ con như vậy.

- 5...

- Sao?

- 4...3...2...1...

Bụp...bụp...Tiếng pháo hoa kéo tôi ra khỏi lời nói kì lạ của anh. Thì ra anh đang đếm giây. Hàng ngàn ánh màu nhuộm cả căn phòng và khuôn mặt của chúng tôi. Thật sự rất đẹp, rất rõ, nhưng có anh...nó càng lung linh hơn. Anh cũng như pháo hoa. Anh đánh thức cuộc đời tôi bằng nhiều màu sắc khác nhau. Mặc dù anh không nói nhiều, cũng không chỉ ra hay chăm sóc đặc biệt như anh Tiến nhưng ở anh, tôi cảm nhận được một sự quan tâm thầm lặng khác. Một kiểu quan tâm đặc biệt, có thể là có hoặc có thể do tôi tưởng tượng ra chăng?

- Cậu chủ đã về rồi sao? – bác Hiền từ sáng sớm đã về nhà làm việc

- Cậu về mà không nói với tôi một tiếng sao bạn tốt? – anh Tiến cũng đến nhà tôi từ rất sớm – Chúc em năm mới, Gia Hân

- Dạ, cảm ơn anh. Chúc anh năm mới – tôi cũng tươi cười đáp lễ anh. Thật ngại quá, mới sáng sớm tôi chưa có chuẩn bị tươm tất đón khách

Buổi sáng đầu tiên có vẻ rất thuận lợi. Chắc hôm nay anh sẽ có ngày bận rộn để thăm đối tác. Anh và Tiến sớm rời khỏi nhà. Trước khi đi anh còn ghé sát tai tôi thì thầm

- Hân

- Hở?

- Tôi nói gì – anh đột nhiên làm mặt nghiêm trọng như muốn quở trách tôi vậy

- Nói...gì chứ? – tôi ngây ngô mà không biết nhiệt độ trong nhà đã giảm tới âm độ C

- Trước mặt người khác, em không được cười

- À...Em biết rồi – tôi cười lém lỉnh. Anh hôn nhẹ lên trán tôi như lời tạm biệt. Tôi thật sự chìm trong hạnh phúc màu hồng rồi.

Một lúc sau...

- Đúng là người điên có khác, không có chuyện gì cũng cười – một cô gái ăn mặc thiếu vải nhảy múa trong nhà tôi

- Cô là ai?

- Cô còn không biết sao? Anh Thành đâu rồi? – vừa nói cô ta vừa chu môi đỏ choét soi vào gương

- Anh ấy ra ngoài rồi

- Giúp việc mà xưng hô thân mật vậy sao? Không phải nên gọi là cậu chủ hay thiếu gia sao?

- Tôi xưng hô thế nào cũng đâu liên quan đến cô – tôi gân cổ lên cãi, mới đầu năm đầu tháng mà gặp phải loại người không ra gì rồi. Chắc hôm nay tôi phải lên mặt một lần mới được

- Con này!...Mà thôi, thể nào khi tôi về nhà này thì cô cũng bị đuổi việc. Mà cô biết luật khi bị đuổi rồi đấy. Sẽ không ai nhận cô nữa đâu

- Tại sao cô lại về nhà này?

- Để tôi nói à nghe nhá. Tôi...sắp trở thành cô chủ mới của cái nhà này rồi đấy. Tức là tôi sẽ trở thành vợ chính thức của anh ấy, là phu nhân của tập đoàn Thiên Phước

- Vậy sao? Làm sao cô khẳng định như vậy chứ - ung dung tôi lau dọn tủ kính, lòng thầm tội nghiệp cho cô gái này. Nếu người nói ra câu này là Minh Nguyệt thì tôi nghe còn có lý

- Cô...không biết chúng tôi đã từng qua đêm với nhau bao lần sao?

- Cô...có biết chuyện đó với anh ấy là bình thường không. Cô chỉ là hạt cát nhỏ bé mà thôi. Đừng lầm tưởng anh ấy đối xử đặc biệt với cô

- Cô thì biết quái gì chứ? Không lẽ...cô thích Thành. Haha....- cô ta lớn tiếng như người điên dại – cô biết tôi là ai không? Tôi là con gái độc nhất của Triệu gia, là cổ đông lớn của Thiên Phước. Làm sao cô có thể bì với tôi được chứ

- Vậy sao? Vậy ra cô là Triệu Kim Hà sao? Vậy cô có biết Dương Tú không? Cô ấy là con gái của cổ đông lớn nhất của Thiên Phước đấy

- Tôi rõ ràng đẹp hơn cô ấy – tôi bắt đầu thấy những đường tơ máu trong đôi mắt đanh đá ấy

- Cô quá tự tin rồi đấy

Cơn ghen tức đã đạt đến đỉnh điểm. Cô ta điên cuồng lao vào tát tôi như một con dã thú. Cô ta đè người tôi xuống. Mỗi cái tát điếng người, cô ta lại phun ra một câu chửi rủa kinh tởm

- Con nhãi này. Mày láo à!

- Mày là ai mà phán xét tao

- Tao rõ ràng đẹp hơn bất kỳ ai

- Anh Thành nhất định rất thích tao

- Mày có biết tao rất muốn chiếm được anh ấy không hả?

....Cứ thế, tôi dần mệt mỏi, không còn sức chống cự nữa. Tôi nghe tiếng bác Hiền la to lên. Đúng lúc đó chị Tiên và chị Mai cũng về, vội thả hết đồ xuống, lôi cô ta ra khỏi người tôi

- Cô là ai vậy chứ? Sao đột nhiên xông vào nhà người ta? – bác Hiền ôm tôi vào lòng, suýt xoa vết thường trên mặt

- Con khốn đó. Tôi phải đánh chết nó. Mấy người thả tôi ra, tôi là tiểu thư Triệu Kim Hà của Triệu gia đây. Mấy người tin tôi sẽ đuổi việc hết các người không?

- Cô điên rồi. Lôi cô ta ra ngoài đi – bác Hiền vẫn quyết tâm đuổi cô ta đi. Nhưng chị Tiên và Mai nghe đến đó thì tay có chút buông lỏng. Ai nghe vậy mà không hoảng sợ chứ. Được thế, cô ta tiếp tục vùng lên đẩy tôi một phát ngã ra đất

- Có chuyện gì vậy? – nghe tiếng anh tôi vội đứng dậy đàng hoàng

- Anh à... - cô ta nũng nịu ôm cánh tay anh – bọn họ đồng loạt tấn công em. Đặc biệt là cô ta – cô ta chỉ vào tôi – cô ta xúc phạm em - Rồi cô ta nước mắt ngắn dài, mặt mếu máo

- Cô ấy là khách quý của tôi. Mấy người coi trời bằng vung sao?

- Thưa cậu chủ, chúng tôi chỉ thấy cô ấy hành hung cô Hân thôi

- Thì sao? Chỉ là một osin mà để mấy người phải bảo vệ như vậy sao? – thái độ anh khác quá. Từ "osin" thốt ra từ miệng anh sao mà dễ dàng quá, nhưng khi lọt vào tai tôi nó lại trở nên nặng trĩu

- Đi làm việc hết đi. Sau này đừng có lo chuyện bao đồng nữa – sau khi mọi người đường ai nấy đi thì anh mới quay sang tôi quở trách – cô là gì mà lại lớn tiếng với cô ấy chứ? Có biết cô ấy là ai không? – được nước cô ta ngẩng đầu cao ngạo nhìn tôi bằng nửa con mắt – sau này đừng để tôi bắt gặp cảnh này

Nghe anh mắng như vậy. Nước mắt chựt trào, tôi oan ức lắm. Nhưng tôi càng đau hơn khi anh bênh người phụ nữ khác trước mặt tôi. Sau đó thì tai tôi ù đi. Tôi chẳng nghe họ nói gì nữa. Có lẽ anh đang tiễn cô ấy ra cửa. Tôi nằm bệt xuống sàn. Người tôi mệt rả, đôi mắt lờ mờ. Tôi chỉ muốn ngủ một giấc cho yên bình. Mọi chuyện cứ ồ ạt tới tôi, làm tôi chẳng kịp chuẩn bị gì nữa. Một nỗi đau ở đầu lan tỏa khắp người tôi

- Hân...Em... - Thành bước vào căn nhà yên ắng. Không ấy hình ảnh bé nhỏ quen thuộc đâu, anh bắt đầu cất tiếng gọi – HÂN... - anh hét toáng lên khi thấy vũng máu loan ra giữa sàn, ôm cô gái ấy vào người, anh kêu bác Hiền gọi cấp cứu

Nhìn anh bây giờ chẳng còn tỉnh táo như một vị giám đốc tài năng ngày nào nữa. Khuôn mặt anh trắng bệch. Người anh dính đầy máu. Không phải của anh...mà là của Gia Hân. Người cô bắt đầu lạnh dần. Anh cảm nhận được điều đó. Anh ôm cô thật chặt, hi vọng mình có thể truyền chút hơi ấm cho cô. Mọi người thấy cậu chủ của mình như vậy cũng rất hoảng sợ. Trước cửa phòng cấp cứu, chẳng ai còn có thể bình tĩnh được nữa. Từng cử động của kim giây như hối thúc con tim tin rằng lưỡi dao đang gần kề Gia Hân. Anh ngồi đó, tay đặt trước mặt. Anh đã bình tĩnh hơn, nhưng vẫn chưa an tâm. Cuối cùng, điều mà mọi người mong đợi cũng đã đến

- Bác sĩ, cô ấy sao rồi? – bác Hiền là người đầu tiên chạy đến hỏi. Còn anh chỉ dám đứng từ xa nhìn

- May mà đến kịp, cô ấy mất khá nhiều máu, hơn nữa trên má có trên nhiều vết đánh hành hung nên hơi sưng, cần bôi thuốc. Nếu chậm trễ xíu nữa, e rằng...Mà thôi, đợi cô ấy tỉnh lại chúng tôi sẽ theo dõi tiếp coi có di chứng gì hay không? Ngày mai mọi người có thể tới thăm

- Cảm ơn

"di chứng sao?" nghe đến 2 chữ đó, anh bỗng thấy một nỗi hoang mang. Không lẽ, cô ấy sẽ chịu dị tật gì sau này sao?

- Cậu chủ à? Cậu cũng về nhà tắm rửa đi, nhìn cậu tơi tả quá

Anh đi như người thất thểu. Đúng vào ngày đầu tiên trong năm mới mà Gia Hân đã phải gặp tai nạn như vậy. Liệu sau này cuộc sống của cô ấy có còn bình yên như trước không? Tất cả mọi đau khổ, rắc rối đều do cô ấy tự chuốc lấy, là tự nguyện. Tuy nhiên, sau mỗi lần Gia Hân gặp chuyện, theo thời gian, anh lại nhận thấy trọng lượng cô ấy trong tim mình lại tăng lên một chút


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.