Nhật Ký Thú Cưng III: Còn Đường Sống Nào Tốt Bằng Ôm Đùi Kim Chủ Ba Ba?

Chương 172: Viên mãn(H)




"Ư đừng cọ... Ha..."

Đối với cậu rên rỉ ngăn cản thanh kiếm biến thái kia lại làm càn thêm. Hai cái thanh ngang bên trên tay cầm bị nó đem ra tận dụng mà dày vò hai khỏa đậu hồng trước ngực cậu. Bên dưới nó lại càng ra sức chà sát tiểu kim sắc ngân long cùng hai quả trứng nhỏ đáng yêu đến mức giật nãy không ngừng.

"Ức... Đừng a... Khương Sầm hư..."

Bạch Thụy vốn không có nhiều phản kháng vì khí tức xung quanh thân thuộc lại khiến cậu vô thức thuận theo. Lúc tầm mắt mờ mịt nhìn không thấy thanh kiếm kia đâu, lại cảm nhận một chút thứ đang làm loạn trên người mình, cậu làm sao không biết có chuyện gì đang diễn ra. Nhưng cậu còn chưa kịp hiểu rõ vấn đề do đâu đã bị cái tên biến thái này dùng thân kiếm cho cọ đến bắn.

"A..."

Hai tay Bạch Thụy vô thức ôm lấy thanh kiếm đang cọ sát sắc tình trên thân thể cậu, ưỡn ngực cong lưng đi phóng thích khoái cảm trong cơ thể bị hắn khơi lên. Cả khuôn mặt đều là ửng hồng ngon miệng chọc người đến ăn cho sạch.

Đương nhiên rồi, đều đã nhịn thật lâu, làm sao có thể có chuyện bỏ qua mĩ vị này cho được.

Cho nên ở lúc Bạch Thụy tưởng vậy là xong rồi, cậu đang chuẩn bị ôn tồn với tên biến thái nào đó, ấy vậy mà chưa đợi cậu đem thanh kiếm không biết tại sao lại động được kia cho rút ra khỏi y phục thì...

"A! Anh làm gì ứ..."

Bạch Thụy còn chưa kịp phản ứng đã bị hành động mạnh bạo của thanh kiếm biến thái chọc cho cong lưng rên lớn. Đôi mắt hỗn độn của cậu trừng lên theo cú đâm mãnh liệt không chút báo trước vào nơi mềm mại giữa hai cánh mông của thanh kiếm kia. Cảm xúc quá mức kích thích khiến cho nước mắt sinh lý của cậu vô thức tuông ra.

Nhưng rốt cuộc cậu vẫn là không kịp làm gì thì đã bị ai đó mạnh bạo kéo cậu vào một trận cầu hoan vừa sắc tình biến thái vừa dục tiên dục tử.

"Ư ư ư... A Khương Sầm a ha ha..."

"Không được ha... Sâu quá rồi ư ư..."

"Không nên a... Ư hư hư..."

Giữa bệ đá cứ vậy vang lên một bản tình ca sắc dục hoặc nhân. Mà người nằm trên bệ đá lúc này lại đang bày ra cảnh tượng khiến người phun máu, chỉ hận không thể đè xuống làm chết cậu.

Tiễu hỗn kim sắc ngân long thân thể mềm mại bị thanh kiếm biến thái đang cấm ở trên mông cho cưỡng ép mở rộng chân đón nhận từng cú thú vào sâu đến mức đụng vào long châu mà không ngừng rên lên ư ử. Cậu bởi vì khoái cảm quá mức mà đưa tay muốn rút thanh kiếm ra. Kết quả là hai tay cậu nắm lấy thanh kiếm đang càn quấy trong người mình mà trông lại giống như chính cậu đang cầm kiếm tự chơi mình đến dục tiên dục tử. Hình ảnh sắc tình như vậy thật sự là kích thích ánh mắt người ta đỏ lên.

Một trận cưỡng ép cầu hoan biến thái không biết tại sao lại diễn ra như vậy đem người trên bệ đá chọc đến nước nôi lên láng. Bản thân thanh kiếm biến thái nào đó càng là bị mật ngọt cho phun ướt nhèm nhẹp, trông lại càng thêm biến thái không chịu được.

Bởi vì chiều dài và độ thô của thân kiếm, lại thêm đã một ngàn năm không làm, khoái cảm Bạch Thụy chịu đến là lớn không nói sao cho hết. Đến lúc sau cậu hầu như là mặc kệ cho hắn dày vò. Cậu bị hắn ép phải chu mông quỳ rạp trên mặt đá, cong lưng thừa nhận thanh kiếm phía sau đâm chọt như vũ bão mà chỉ biết há miệng rên rỉ. Ở sau mông cậu thanh kiếm kia tốc độ đã nhanh đến mức xuất hiện cả tàn ảnh. Bạch Thụy cũng vì thế mà phốc một tiếng, từ sau bên trong nơi mê người bị làm đến nóng rẩy liên tục phun ra dòng nước ngọt ngào, chính là một bộ bị làm đến triều xuy. Vậy mà thanh kiếm biến thái kia vẫn không chịu tha cho cậu, tiếp tục đâm rút đến mật ngọt văng tứ tung.

Bạch Thụy chỉ biết trợn trắng mắt vô thức lắc đầu yếu ớt van xin. Y phục trên người đã sớm lộn xộn vì hành động mạnh bạo của họ. Đầu vai cùng nữa tấm lưng trắng mịn đều là lộ ra trong không khí. Bởi vì khoái cảm mà cậu vô thức ma sát hai khỏa đậu hơi lộ ra ngoài vào y phục đến đỏ ửng cứng ngắt. Vạt áo bị kéo cao đến eo lộ ra cái mông trắng bóc đang bị kiếm cắm đến vô thức đung đưa theo cùng với đôi chân thon thả căng thẳng, ngón chân trắng hồng cuộn tròn đáng yêu. Nơi mê người nào đó càng là càng hút càng chặt... Chính là một bộ bị làm đến mất hết lý trí, còn biết hưởng ứng theo, hoàn toàn không có ăn nhập gì với lời cậu nói hết.

"Hư ư ư A..."

"Không nổi ư hư... Chịu không nổi nữa a..."

"Em cắn chặt như vậy mà bảo là không chịu nổi? Tiểu bại hoại, em chính là khẩu thị tâm phi."

"A..."

Bạch Thụy đang bị làm đến không biết trời đất bởi vì âm thanh quen thuộc bất ngờ kia chọc cho vô thức kẹp chặt thân mình. Khiến cậu lơ mơ chính là cậu cảm nhận được thứ mình đang cắn lấy kia không còn giống như trước... Tuy rằng nó vẫn cứng như đá đấy, vẫn nóng rẩy bởi vì ma sát nãy giờ bên trong hang động lầy lội của cậu đấy. Nhưng mà cậu cảm nhận được nó đang sống... Ừ... Hình dung vậy không biết đúng không nữa. Nhưng chính là nó sẽ giật nãy vì bị cậu kẹp, còn có cảm xúc thình thịch như nhịp đập trên thân trụ thô to đầy gân guốc... Hơn hết chính là âm thanh kia... Cái ôm kia... Hơi thở đang phả ở sau gáy cậu...

Ai đó bị cậu biểu tình ngốc ngốc quay đầu nhìn mình mà không khỏi nở nụ cười nữa miệng lãnh khốc đẹp trai chết người.

Đôi mắt Bạch Thụy càng trợn to hơn. Có khi cậu thật sự bị nam nhân bỗng nhiên xuất hiện kia cho mê hoặc rồi. Người trong mắt cậu hắn... Hắn không giống trước lắm.

Ngũ quan càng thêm tinh tế như đao khắc. Cái cằm kia cương liệt hơn. Đôi mắt đầu mày kia sắc bén hơn. Phiếm môi khinh bạc kia ẩn hiện nụ cười lại càng thêm mê hoặc nhân tâm. Còn có hoa văn hình thanh cốt kiếm tà mị nhưng lại đỏ tươi như máu giữa mi tâm. Hơn hết nữa là mái tóc dài đen như hỗn độn của hắn. Toàn thân hắn lúc này trần trụi. Cơ bắp hoàn mỹ khiến người chảy nước miếng. Thanh sắt nóng cắm ở trong người cậu lại dài lại thô còn hơi cong, cọ một cái là cọ đến điểm sung sướng chết người của cậu. Tất cả đều khiến Bạch Thụy mê mẫn không sao dứt ra được. Mà so với biểu tình si ngốc của cậu, mị thịt nóng ấm đang co rút, cắn mút tham lam với tần suất không bình thường kia còn có thể biểu đạt hoàn mĩ được cảm xúc của cậu hơn. Đương nhiên là nó càng khiến cho người bên trên thỏa mãn, nụ cười càng thêm mị nhân rồi.

"Khương Sầm..."

"Hử?"

Người bên trên từ tính đáp lại, đôi mắt chiếm hữu chưa từng rời khỏi khuôn mặt tiểu đản đản của hắn.

"Khương Sầm ư... Anh đẹp trai quá... A!"

Lời nói cùng biểu tình si mê của cậu lập tức rước lấy một cái thúc mạnh của nam nhân mà không nhịn được rên lên một tiếng dính nị.

"Đừng quyến rũ tôi, tiểu bại hoại."

Nam nhân cho ngậm lấy cái tai non mềm của cậu gặm cắn sắc tình còn không quên nguy hiểm nói.

Nhưng mà cái tiểu bại hoại nào đó có bao giờ thiếu nhiệt tình trên chuyện này đâu. Bản chất long loại càng là mở được thì không thèm đóng lại. Thế là dưới ánh mắt hơi kinh ngạc của nam nhân, cậu nở nụ cười ranh mãnh, dùng hành động đến nói cho hắn biết cậu mới thích nhất là câu dẫn hắn.

Soát!

Một trận điên long đảo phượng, Bạch Thụy đã y phục xộc xệch, đôi vai trần cùng cặp chân dài trắng nõn lồ lộ bên ngoài cho cặp lấy bên mạn sườn của nam nhân, thành công ngồi vững trên người hắn rồi. Hai tay cậu ôm cổ hắn, cái mông lại lẳng lơ xoay tới xoay lui, xoắn xoắn không ngừng thanh sắt nóng cắm bên trong hang động ướt át. Nó bởi vì hành động của cậu mà càng cắm càng sâu, mang đến khoái cảm vô tận đến mức cậu phải ngẩng cổ cong lưng rên rỉ. Làn da trắng nõn lại đỏ hồng ngon miệng... Hình ảnh sắc tình lẳng lơ như vậy thật sự là chọc cho đôi mắt ai đó đỏ lên, tràn ngập tơ máu. Ngũ quan lại càng thêm ma mị yêu nhân hoặc chúng, cũng là cho mê hoặc người trên thân hắn luôn.

Tiểu hỗn kim sắc ngân long đôi mắt ướt sũng lại sáng ngời lập tức mở to hơn, sau đó không nhịn được chủ động vươn lưỡi đi liếm lên phiếm môi mỏng của hắn còn không biết sống chết nói: "Em chính là thích quyến rũ anh nhất đó!"

"..."

Khiêu khích trần trụi.

Đáng bị thảo phạt đến không xuống được giường.

"A!"

Kết quả đương nhiên là ai đó bị người vừa mới trùng tu được thân thể cho nắm lên trừng trị một trận, chỉ còn biết ngọt ngào uốn éo thân hình như rắn trên người nam nhân, miệng lại ê a rên rỉ chọc người điên cuồng. Hình ảnh hoang dại cuồng loạn bên trên bệ đá thật lâu chẳng dứt được.

Trăm vạn năm bên nhau, mấy trăm năm xa cách cùng tìm về, lại thêm một ngàn năm chờ đợi... Duyên phận chính là như vậy dài đằng đẳng cùng giày vò.

Nhưng đáng giá phải không.

"Khương Sầm, có phải lúc em ở trong trứng anh đã mơ ước em rồi không?"

"..."

"Anh chính là một tên biến thái luyến đồng!"

"..."

"Nhưng mà em thích!"

Ai đó chịu không nổi lại mang cậu ra vật lộn một trận nữa. Nhưng khóe môi câu lên đã triệt để tiết lộ nội tâm của hắn.

Đúng vậy! Tôi chính là mơ ước em. Nhưng là từ khi nhìn thấy em lần đầu trong Diệt Vương mộ kiếm kia, tiểu đản đản ngốc bức.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.