Vậy tại sao bố và mẹ lại phải tách ra?
Còn muốn tách hai đứa nhỏ siêu cấp vô địch đáng yêu ra?
Tại sao hai người lại tàn nhẫn như thế?
Mộ Nhạc Nhạc quá muốn biết chân tướng.
Cậu bé hưng phấn xông ra ngoài phòng, chạy đi tìm Chiến Vân Khai, vẻ mặt tràn đầy mong chờ, hỏi: “Bố, mẹ con đâu rồi?”
Chiến Vân Khai đang ở thư phòng, nghe được câu hỏi của cậu con trai đột nhiên xông vào, sửng sốt một chút, sau đó hỏi: “Con hỏi chuyện này làm gì?”
“Bởi vì con thấy những bạn nhỏ khác đều có mẹ bên cạnh, bố, con muốn mẹ…” Mộ Nhạc Nhạc đi đến, bò lên đùi Chiến Vân Khai, ngửa đầu lên, dùng đôi mắt to xán lạn như ngân hà nhìn Chiến Vân Khai, giọng sữa non nói.
Nhìn xem con trai buồn vui thất thường, Chiến Vân Khai thật sự là không làm gì được cậu bé, tay lớn nâng cái mông nhỏ của con trai lên, trầm giọng nói: “Con đi ra ngoài trước đi, bố còn phải làm việc.”
“Bố cả ngày chỉ biết làm việc, cẩn thận ế cả đời đấy!” Mộ Nhạc Nhạc vô cùng bất đắc dĩ với người bố này.
“Cậu chủ, cô Thẩm Tư Viện đến tìm.” Quản gia Trình gõ cửa thư phòng, thông báo một tiếng.
“Có chuyện gì?” Chiến Vân Khai lạnh lùng hỏi.
“Cậu Chiến, em được mời xuất hiện trong buổi Glam Night ở Vân Thành, em muốn anh đi cùng em.” Thẩm Tư Viện chưa có sự cho phép của Chiến Vân Khai đã lắc cái eo nhỏ mông cong đi vào.
Thẩm Tư Viện là ngôi sao đang trên đà nổi tiếng nhất, cũng là bạn gái tin đồn của Chiến Vân Khai.
Mộ Nhạc Nhạc đang ngồi trên đùi Chiến Vân Khai, khi nhìn thấy một người yêu diễm đê tiện đi vào, trong nháy mắt có cảm giác nguy hiểm!
Thay mẹ mình có cảm giác nguy hiểm!
Chiến Vân Khai lại có người phụ nữ khác?
Vậy tại sao vừa rồi khi gặp mẹ mình, lại ôm mẹ mình như tên điên?
Đồ đàn ông đào hoa!
VietWriter
Thẩm Tư Viện cũng chú ý đến sự tồn tại của Mộ Nhạc Nhạc, nhận cậu bé thành Chiến Cảnh Hi, cô ta đi qua, vô cùng nhiệt tình chào hỏi Mộ Nhạc Nhạc: “Cảnh Hi, lâu rồi không gặp, có nhớ mẹ không?”
“Bố, bà cô già này là ai thế?” Mộ Nhạc Nhạc không để ý đến Thẩm Tư Viện, lại mang vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn về phía Chiến Vân Khai.
Bà cô già?
Thẩm Tư Viện tức giận đến nỗi mặt mũi đều vặn vẹo!
Thằng ranh con này thế mà lại gọi cô ta là bà cô già?
Cô ta bây giờ là mẹ của thằng bé!
“Cảnh Hi, mẹ là mẹ con đây, con không nhớ mẹ sao? Có phải là bình thường mẹ không ở bên cạnh chăm sóc con, nên con quên mẹ rồi không?”
Thẩm Tư Viện chỉ nghe quản gia nói rằng Chiến Cảnh Hi bị ngã đập đầu nên phải đưa đi bệnh viện kiểm tra, đừng nói là chỉ ngã một chút đã quên mất cô ta rồi đấy?
Cô ta vừa hay có thể thừa cơ hội Chiến Cảnh Hi bị ngã lần này để đưa ra yêu cầu chuyển vào biệt thự ở để chăm sóc con trai với Chiến Vân Khai, như thế thì cô ta sẽ có cơ hội sớm chiều ở chung với Chiến Vân Khai.
Năm năm trước, cô ta đã cướp con của Mộ Minh Nguyệt, ngụy trang thành đứa trẻ mà mình sinh non, khi Chiến Vân Khai chạy đến đã lập tức mang đứa trẻ bên cạnh cô ta đi xét nghiệm DNA.
Cô ta vốn tưởng rằng có thể mẹ quý nhờ con mà gả cho Chiến Vân Khai, ai ngờ Chiến Vân Khai chỉ đón con đi, không nhắc một chữ nào đến tình cảm với cô ta, thậm chí chỉ cho phép cô ta gặp Chiến Cảnh Hi một tháng một lần.
Cô ta vốn không có ý tứ gì với Chiến Cảnh Hi, chỉ là muốn đến gặp Chiến Vân Khai!
Mộ Nhạc Nhạc sững sờ, người phụ nữ xấu xí dối trá này lại là mẹ của Chiến Cảnh Hi?
Má ơi!
Cậu bé vừa rồi chỉ mới nói với Chiến Vân Khai là nhớ mẹ, thế mà mẹ của Chiến Cảnh Hi lại đến thật?
Cái miệng quạ đen được khai quang đáng ghét này!
Không biết vì sao, sau khi Mộ Nhạc Nhạc biết được người này là mẹ của Chiến Cảnh Hi, trái tim cậu bé bỗng chốc trầm xuống!
Người đàn ông đẹp trai cao quý như bố, thế mà đã là của người khác!
Ôi… đúng là đàn ông!
Mộ Nhạc Nhạc lúc này có một nghi vấn nho nhỏ, vậy tại sao cậu ta và Chiến Vân Khai lại giống nhau như đúc?
Còn bà cô già này lại xấu như thế, làm sao sinh ra được bé cưng đẹp trai như Chiến Cảnh Hi?
“Bố ơi, bà cô già này là mẹ kế của con ạ? Con nói cho bố biết, con không cần mẹ kế đâu!” Mộ Nhạc Nhạc ôm cổ Chiến Vân Khai, chảy ra hai giọt nước mắt cá sấu: “Bố, nếu bố không muốn con của bố bị mẹ kế đánh đập đến chết, thì bố phải ngừng ngay việc qua lại đáng ghét này đi!”
Chiến Vân Khai: “Con đang nói gì thế?”
Anh nói muốn cưới Thẩm Tư Viện khi nào?
Mà tại sao con trai lại bài xích Thẩm Tư Viện đến thế?
Thẩm Tư Viện là mẹ ruột của thằng bé mà.
Mộ Nhạc Nhạc nhìn người đàn ông đẹp trai có ngoại hình giống mình đang muốn cưới một người phụ nữ nhìn thế nào cũng không phải là người tốt kia xong, Mộ Nhạc Nhạc có hơi tức giận.
“Con nói này, mắt của bố là để trang trí thật đấy.” Miệng nhỏ của Mộ Nhạc Nhạc chu lên thật cao, thể hiện ra rằng mình đang rất không hài lòng!
Thế mà lại xem trọng người phụ nữ xấu như thế!
Mộ Nhạc Nhạc nói xong, nhanh chân nhảy xuống khỏi đùi Chiến Vân Khai, chạy ra ngoài!
Chiến Vân Khai không ngờ rằng Chiến Cảnh Hi sẽ ở trước mặt anh mà chê bai mẹ ruột của mình như thế.
Lúc Mộ Nhạc Nhạc trở lại, trong tay cầm thêm một cốc nước, đưa cho Thẩm Tư Viện: “Cô uống nước không?”
Thẩm Tư Viện nhìn Mộ Nhạc Nhạc, cứ cảm thấy có gì đó lạ lạ.
“Cô không uống, là không thích bé cưng?” Hai mắt Mộ Nhạc Nhạc hơi híp lại.
“Không có, không có, mẹ uống ngay, nước Cảnh Hi rót là ngọt nhất, mẹ rất vui khi Cảnh Hi hiểu chuyện như thế.” Trước mặt Chiến Vân Khai, Thẩm Tư Viện cũng không tiện từ chối, chỉ có thể bưng cốc nước lên uống.
Sau khi uống xong, Thẩm Tư Viện ngồi xổm xuống vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Mộ Nhạc Nhạc, cố ý lên giọng, vẻ mặt mong chờ nhìn Mộ Nhạc Nhạc: “Cảnh Hi, có phải con trách mẹ không ở bên cạnh chăm sóc cho con không? Vậy con nói với bố cho mẹ chuyển vào biệt thự ở để bên cạnh con được không?”
Mộ Nhạc Nhạc lại không làm theo sắp xếp, lắc đầu từ chối, nói: “Không được!”
Thấy Thẩm Tư Viện đã uống nước, ác ma nhỏ trong lòng Mộ Nhạc Nhạc lại đang cười tà ác! Tối nay cô sẽ trở thành trò cười ở lễ hội thời trang!
Cậu bé nhất định phải nhanh chóng hành động, đàn ông có tiền lại còn đẹp trai như thế, tuyệt đối không thể rơi vào tay loại phụ nữ như thế này, nhất định phải thuộc về mẹ cậu bé!
Cho dù bọn họ đã kết hôn, cậu bé cũng phải đóng gói Chiến Vân Khai đưa qua cho mẹ cậu bé!
Mộ Nhạc Nhạc làm mặt quỷ với Thẩm Tư Viện đang sững sờ, sau đó nhún nhảy đi ra ngoài.
Thẩm Tư Viện nhíu mày, đứa nhỏ này sao lại không giống lắm?
Đầu óc Thẩm Tư Viện xoay chuyển, nghĩ đến gì đó, lại tiếp tục khóc, nói: “Cậu Chiến, anh nhìn Cảnh Hi xem, đều do em không ở bên cạnh chăm sóc thằng bé, để thằng bé biến thành bộ dạng như thế này, anh để em chuyển vào biệt thự để chăm sóc thằng bé được không?”
Thẩm Tư Viện nói, đi đến trước mặt Chiến Vân Khai, tựa vào bàn làm việc, vén mái tóc dài, muốn dụ dỗ Chiến Vân Khai, nhìn chằm chằm Chiến Vân Khai.
Ngay vào lúc cô ta muốn nhào đến trước, Chiến Vân Khai lạnh lùng đứng lên, làm Thẩm Tư Viện vồ hụt.
Nhưng lại nghe Chiến Vân Khai lạnh lùng mở miệng, nói: “Thẩm Tư Viện, tôi để cô ở lại, là xem xét ở tình cảm mẹ con của cô và Chiến Cảnh Hi. Nếu như không phải, thì chút chỗ tốt này cô cũng không có được đâu.”
Nói xong, Chiến Vân Khai trực tiếp rời khỏi thư phòng.
Quản gia Trình nhìn cậu chủ vẫn luôn lạnh lùng của mình, cung kính cúi đầu, sau đó mời Thẩm Tư Viện ra ngoài.
Cùng lúc đó, nhà của Mộ Minh Nguyệt.
Chuông cửa đột nhiên vang lên.
Chiến Cảnh Hi đi ra mở cửa, lúc mở cửa, nhìn thấy một người đàn ông nho nhã mặc lễ phục đồ vest ôm một bó hoa tươi, gương mặt nhỏ của Chiến Cảnh Hi lạnh xuống, hỏi: “Chú là ai?”
“Nhạc Nhạc, chú là chú Lục đây.” Lục Chiếu Thiên ôm lấy một bó hoa tươi, cười dịu dàng nho nhã.
Chiến Cảnh Hi vô cùng ghét Lục Chiếu Thiên, trong lòng hết sức bất mãn, lại lạnh giọng hỏi: “Chú đến đây làm gì?”
Lại dám ở trước mặt cậu bé mà đến hẹn hò với mẹ cậu?
Để xem tôi chơi chú đến phát sợ như thế nào!
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của VietWriter khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website VietWriter để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !