Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 48: Kết cục của lão đại chiều vợ?




Tập đoàn Dương thị đổi chủ trong một đêm, chuyện này đã nhanh chóng oanh tạc toàn bộ các trang báo lớn của Vân Thành!

Còn có người chụp được một nhân vật lớn nào đó âu yếm bế một người phụ nữ bằng tư thế bế công chúa, chuyện này đã thành đầu đề mọi tin tức!

Có người nghe đồn rằng vợ của nhân vật lớn bị bạn học bắt nạt, nhân vật lớn sốt ruột bảo vệ vợ, nổi trận lôi đình, trực tiếp tiêu diệt một tập đoàn.

Cùng ngày, các dòng họ lớn của Vân Thành đã nhận được cảnh cáo.

Ai dám đụng vào Mộ Minh Nguyệt, người đó sẽ chết.

Uy hiếp trắng trợn như vậy, làm cho bất kỳ người nào nhận được tin cảnh cáo đều sợ đến mất mật.

Nhưng mà, Mộ Minh Nguyệt là ai?

Đến ảnh chụp cũng chẳng có!

Tập đoàn Quốc Tế Chiến Thị tiếp nhận quản lý tập đoàn Dương thị, so với việc trực tiếp xử lý một tập đoàn, không bằng thu mua nó.

Nếu vậy có thể bảo vệ công việc của công nhân, mà cũng không làm cho thị trường rung chuyển.

Ngày hôm sau, khi Mộ Minh Nguyệt thức dậy, gió bão đã dừng hẳn, cô mặc xong quần áo, buộc tóc ngay ngắn lại rồi ra khỏi khách sạn.

Ngày hôm qua cô nhận được điện thoại của nhà thiết kế, bảo cô đến nghiệm thu biệt thự.

Cô bảo tài xế đến khách sạn đón cô, ngay khi cô đến biệt thự Mộ thị thì gặp được Phó chủ tịch Doãn.

Mộ Minh Nguyệt đi vào trong, thấy hơi kinh ngạc hỏi: “Chú Doãn, sao chú lại ở đây?”

Phó chủ tịch Doãn thấy Mộ Minh Nguyệt đã đến, móc khăn tay lau mồ hôi trên mặt, nói: “Minh Nguyệt, sao cô quay lại nhanh vậy? Cô xem nơi này có còn thiếu gì không?”

Lúc này Mộ Minh Nguyệt mới nghiêm túc nhìn sắp xếp và bài trí trong nhà, hơi kinh ngạc nói: “Cái này… Cái này đều là những món đồ mà mẹ cháu thích nhất khi còn sống, Chú Doãn, cảm ơn chú!”

Phó chủ tịch Doãn xua tay nói: “Bé con, chú Doãn của cô không giàu có đến mức mua được hết lại những món mà Mộ Vi sinh thời yêu thích, đều là do một người tên ngài Chiến cử người đưa đến cho cô, tôi nghe nhà thiết kế nói những món này phải tiêu rất nhiều tiền mới mua về được.”

Mộ Minh Nguyệt nghe vậy, trong lòng hơi vang lên.

Ngài Chiến?

“Đúng rồi, bé con, ngài Chiến này là ai vậy? Có phải là người theo đuổi cô không?” Phó chủ tịch Doãn ho nhẹ một tiếng, tò mò hỏi Mộ Minh Nguyệt.

Khuôn mặt nhỏ của Mộ Minh Nguyệt hơi đỏ lên, rồi sau đó nói sang chuyện khác: “Chú Doãn, chú đã ăn sáng chưa? Cháu có đi ngang qua cửa hàng bán đồ ăn sáng, có mua đồ ăn sáng cho nhóm thiết kế, dư rất nhiều, chú cũng đến đây ăn chung đi.”

“Bé con, cô có thể lấy lại được biệt thự Mộ thị, tôi thấy vui vẻ thay cô, bé con đã lớn thật rồi.” Phó chủ tịch Doãn bùi ngùi nói, ánh mắt nhìn Mộ Minh Nguyệt tràn ngập vui mừng.

“Sau này trong công việc cháu cần chú Doãn chỉ bảo nhiều hơn.” Mộ Minh Nguyệt rất khiêm tốn mà nói với Phó chủ tịch Doãn.

Mộ Minh Nguyệt ăn xong bữa sáng thì thanh toán tiền công cho nhà thiết kế, nhưng mà nhà thiết kế lại nói với cô là đã có người thanh toán rồi.

Mộ Minh Nguyệt sửng sốt: “Chú Doãn, để cháu trả tiền lại cho chú.”

“Bé con, tôi không giúp cô trả tiền công, tôi có nghe nói có một người ra giá cao đấu giá mua lại hết toàn bộ đồ vật lúc sinh thời của Mộ Vi, tôi đến nhìn một lần, cô cũng biết mẹ cô mà, đồ vật bà ấy thích đều là những món đồ hàng đầu có giá mấy trăm vạn trở lên và mấy món đồ cổ quý hiếm…” Phó chủ tịch Doãn phủ nhận nói.

“Đó là ai?” Mộ Minh Nguyệt thấy hơi mờ mịt.

“Là ngài Chiến.” Nhà thiết kế nói.

“Ngài Chiến? Người ra giá cao mua lại hết những món này là ngài Chiến sao?” Phó chủ tịch Doãn có hơi kích động hỏi.

“Đúng là ngài Chiến đó.” Nhân viên thiết kế nói nói.

Mà khuôn mặt nhỏ Mộ Minh Nguyệt lại dần sầm xuống.

Như là đang tự hỏi điều gì đó.

Phó chủ tịch Doãn nói: “Bé con Minh Nguyệt, cô và ngài Chiến có quan hệ thế nào? Anh ta là ai? Có phải Chiến Vân Khai hay không?”

Có thể lập tức mua lại hết những món đồ quý giá của Mộ Vi khi còn sống, người có tiền đến mức này, khắp cả Vân Thành chỉ có một mình Chiến Vân Khai.

Tổng giá trị những món này có khi còn hơn cả chục tỷ.

Một người đàn ông vì một người phụ nữ mà tình nguyện tiêu tốn của cải vật chất, đó chính là yêu.

“Chú Doãn, cháu còn có chút việc phải đi, đi trước đây.” Mộ Minh Nguyệt cầm lấy túi ra khỏi biệt thự.

Sau khi Mộ Minh Nguyệt rời đi đã nhanh chóng gọi điện cho Chiến Vân Khai.

Nhưng mà đối phương mãi không nghe máy.

Cô nhíu mày, người đàn ông này đang làm trò gì vậy, sao lại không nghe điện thoại của cô.

Mộ Minh Nguyệt trở về công ty, lại nhìn thấy một đám người đứng canh trước cửa công ty.

Ngay khi đám người đó nhìn thấy Mộ Minh Nguyệt xuống xe, tất cả đều lập tức ném trứng thối và tạt sơn lên xe Mộ Minh Nguyệt.

“Cô chính là con khốn ức hiếp nữ thần Tư Viên của chúng tôi?” Người cầm đầu là một người hâm mộ nam, hỏi bằng giọng điệu lên án Mộ Minh Nguyệt.

Tài xế và vệ sĩ nhanh chạy đến khống chế hiện trường.

“Con khốn, tôi nói cho cô biết, nếu cô còn dám ức hiếp thần tượng của chúng tôi, thì mấy quả trứng gà này sẽ nện lên trên mặt của cô đó!”

Nhưng khuôn mặt của Mộ Minh Nguyệt nhìn rất lạnh nhạt, lạnh giọng hạ lệnh: “Khởi tố người hâm mộ của Thẩm Tư Viện quấy rầy cho tôi.”

“Dạ, cô Mộ.”

Những người hâm mộ đó thấy vậy đều sợ đến sững người, tối hôm qua bọn họ nhận được một tin tức nói rằng Thẩm Tư Viện đã bị ức hiếp ở công ty nhà mình, cho nên sáng nay đã kéo đến xử người.

Ai ngờ cuối cùng còn bị khởi tố!

Mọi người đều cụp đuôi rút lui!

Mộ Minh Nguyệt đi vào sảnh, đã thấy Thẩm Tư Viện đang đứng chờ thang máy.

Hai người gặp mặt, ánh mắt Thẩm Tư Viện nhìn Mộ Minh Nguyệt tràn ngập thù hận.

Mặt Thẩm Tư Viện bị đánh sưng lên, miệng cũng bầm tím.

“Mộ Minh Nguyệt, cô chờ đó cho tôi!” Thẩm Tư Viện đeo kính râm, khoanh tay trước ngực nói với Mộ Minh Nguyệt.

Mộ Minh Nguyệt nhàn nhạt nhìn lướt qua Thẩm Tư Viện: “Xem ra bài học trong bữa gặp mặt bạn học không hề hấn gì với cô.”

“Đúng vậy, bởi vì Chiến Vân Khai nể tình tôi đã sinh cho anh ta một đứa con trai, mà tha cho tôi.” Thẩm Tư Viện giỏi nhất là châm ngòi ly gián, cô ta cười xùy một tiếng: “Mộ Minh Nguyệt, cho dù tôi có đắc tội cô thì cậu Chiến vẫn sẽ tiếc thương tôi, tôi đã sinh cho anh ấy một đứa con trai, tương lai tất cả những gì của cậu Chiến đều thuộc về con trai tôi.”

Mộ Minh Nguyệt thấy thang máy tới, lập tức đi vào trước Thẩm Tư Viện.

Thẩm Tư Viện nhấc chân đi vào, lại bị vệ sĩ canh giữ hai bên ngăn cản: “Đây là thang máy dành riêng cho tổng giám đốc.”

Mộ Minh Nguyệt mặc bộ đồ công sở màu đen trông vô cùng xinh đẹp tài giỏi, hơn nữa khuôn mặt nhỏ của cô trông tinh xảo xinh đẹp và còn đầy lạnh nhạt, càng khiến cho người nhìn động lòng.

Khi thang máy vừa đóng lại, Thẩm Tư Viện tức đến mức dậm chân tại chỗ!

Lúc này Tống Thanh và Thẩm Tam Thăng đã tới.

Vừa nhìn thấy mặt con gái đỏ sưng, bà ta lập tức hỏi: “Tối hôm qua con đi cả đêm không về? Đã xảy ra chuyện gì? Mặt bị sao thế này?”

“Bị Mộ Minh Nguyệt đánh.” Thẩm Tư Viện nghiến răng nghiến lợi nói, cô ta làm nũng với Thẩm Tam Thăng: “Bố, bố phải đứng về phía con, bây giờ Mộ Minh Nguyệt đúng là ngày càng không biết trời cao đất dày!”

Thẩm Tam Thăng thấy Thẩm Tư Viện bị Mộ Minh Nguyệt đánh, ông ta cũng thấy rất khó xứ.

Dù sao bây giờ ông ta làm việc cũng phải nhìn sắc mặt của Mộ Minh Nguyệt.

Nếu như làm không đúng ý Mộ Minh Nguyệt, có khi ông ta sẽ phải táng gia bại sản.

Ông ta cứng nhắc nói: “Bố đã bảo con đừng chọc tới Mộ Minh Nguyệt, sao con còn chọc vào nó làm gì?”

“Bố, con không có chọc cô ta!” Thẩm Tư Viện suýt nữa đã bật khóc.

“Tư Viện đừng sợ, mẹ lấy lại công bằng cho con.” Trong mắt Tống Thanh ngập tràn thù hận, đã bị Mộ Minh Nguyệt đuổi ra khỏi biệt thự Mộ thị thì thôi đi, thế mà bây giờ còn dám ức hiếp con gái bà ta: “Ngày mai chính là tiệc tối nhà họ Thẩm, toàn bộ con cháu đều phải tập trung về đó, đến lúc đó mẹ sẽ tố cáo cô ta trước mặt bà cụ! Để bà cụ dạy dỗ lại cô ta!”

Bà cụ nổi tiếng là bà già hung dữ, đến cả Mộ Vi năm đó cũng sợ bà cụ này một phép!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.