Tất cả mọi người vươn tay về phía Mộ Minh Nguyệt.
Ngay vào lúc Mộ Minh Nguyệt cầm lấy bình rượu vang để bên cạnh lên, cửa phòng đã bị đá văng ra!
“Dừng tay!”
Một tiếng gầm thét kinh thiên, ngập tràn cả gian phòng!
Lúc Chiến Vân Khai đuổi đến nơi, đã thấy Dương Dương đang đùa giỡn Mộ Minh Nguyệt!
Trong nháy mắt lửa giận anh tràn ra trong lòng, đôi mắt lạnh lùng đỏ như máy, căm giận ngút ngời như muốn thiêu đốt cả tòa nhà này!
Chiến Vân Khai chạy đến trước mặt Mộ Minh Nguyệt, ném mấy người đang tiếp cận Mộ Minh Nguyệt ra, có vài người đã ngã ra đất.
Chiến Vân Khai nhìn Mộ Minh Nguyệt đang rất chật vật, không biết cô ở đây đã chịu uất ức đến mức nào!
Đôi mắt lạnh lùng của anh phun ra lửa, một luồng sát ý toát ra từ trên người Chiến Vân Khai!
“Minh Nguyệt, xin lỗi, anh đến trễ rồi!” Chiến Vân Khai nhẹ nhàng nâng gương mặt nhỏ nhắn chật vật của cô lên, nhẹ nhàng nói, sau đó cởi áo khoác của mình ra khoác lên người Mộ Minh Nguyệt.
Trong khoảnh khắc Mộ Minh Nguyệt nhìn thấy Chiến Vân Khai xuất hiện, nước mặt đã dâng lên trong khóe mắt, cô cố gắng không cho nước mắt chảy ra.
Anh đột nhiên từ trên trời giáng xuống, ngay vào khoảnh khắc cô bất lực và uất ức nhất, là sự xuất hiện của Chiến Vân Khai khiến tâm tình của cô kích động và khó chịu không thể kìm nổi.
Nếu như năm đó anh có thể xuất hiện giống như lúc này thì cô đã không bị ức hiếp.
Nhưng nếu như anh xuất hiện, cô vẫn sẽ như một đứa ngốc, không cách nào trở nên mạnh mẽ, không có anh che chở, cô vẫn sẽ bị người ta tùy ý ức hiếp như thường!
“Vân Khai…” Giọng nói của cô có chút nghẹn ngào, dùng âm lượng chỉ có cô và anh nghe được để gọi tên anh.
Một tiếng nghẹn ngào này khiến lòng Chiến Vân Khai đều muốn vỡ nát!
Mộ Minh Nguyệt bị ức hiếp, Chiến Vân Khai muốn thế giới này nát thành từng mảnh!
Những kẻ mạo phạm Mộ Minh Nguyệt, phải bị trừng trị!
Mặc kệ kẻ đó là ai!
Chiến Vân Khai ôm cô đang bị kinh hãi vào lồng ngực rắn chắc, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, anh đến rồi, anh sẽ giải quyết.”
Vừa mới nói xong, anh đã bảo vệ Mộ Minh Nguyệt sau lưng mình, quay người lạnh lùng nhìn lướt qua đám người đang ức hiếp Mộ Minh Nguyệt.
Thẩm Tư Viện từ lúc nhìn thấy Chiến Vân Khai bước vào đây cũng rất sửng sốt, trong lòng cô ta lúc này vô cùng hoảng hết, người này thế mà lại là Chiến Vân Khai!
Chiến Vân Khai vì Mộ Minh Nguyệt mà đến!
Cô ta năm lần bảy lượt mời Chiến Vân Khai đến nhưng Chiến Vân Khai vẫn cứ không đến, chưa từng đặt cô ta vào mắt.
Bây giờ lại vì Mộ Minh Nguyệt mà đến họp lớp?
Còn cứu cô ta!
Tất cả mọi người chưa từng gặp qua Chiến Vân Khai, cho nên khi nhìn đến người đàn ông đang che chở cho Mộ Minh Nguyệt, tất cả mọi người kinh ngạc.
Bị ngũ quan như thiên tiên của anh làm cho sững sờ!
Lại có người đẹp trai đến độ không có gì để bắt bẻ!
Dương Dương coi trọng Mộ Minh Nguyệt, hơn nữa anh ta cũng là lão làng trong tình trường, người phụ nữ anh ta coi trọng sao lại có thể chấp tay nhường cho người đàn ông đang mặc áo sơ mi trắng quần tây đen trước mắt này, Dương Dương khinh thường.
“Khốn kiếp, dám tranh phụ nữ với tao, mày có biết tao là ai không?” Dương Dương thấy Chiến Vân Khai ôm Mộ Minh Nguyệt vào lòng, trong lòng ghen tị, cười nhạo một tiếng, toàn thân trên dưới đều toát ra vẻ khinh thường Chiến Vân Khai.
Dương Dương liếc nhìn Chiến Vân Khai, ăn mặc rất bình thường, tựa như một nhân viên công sở.
Một người đàn ông bình thường, Dương Dương càng khinh thường!
Một người không có bối cảnh, anh ta chỉ dùng một ngón tay là có thể ấn chết.
Ánh mắt Chiến Vân Khai lạnh lùng âm trầm, không nói một lời, nắm tay siết chặt, đấm một đấm vào mặt Dương Dương!
Tên đàn ông dám chơi đùa với Mộ Minh Nguyệt, đáng chết!
Dương Dương chịu một đấm, thân thể liên tục lùi về sau, sau khi đứng vững thân người, mặt mũi anh ta tràn đầy phẫn nộ: “Shit! Mày dám đánh ông đây! Hôm nay ông đây sẽ chơi chết mày!”
Dứt lời, Dương Dương tiến lên muốn đánh nhau với Chiến Vân Khai!
Mộ Minh Nguyệt nắm lấy cánh tay Chiến Vân Khai, ngẩng đầu nhìn anh: “Vân Khai!”
Chiến Vân Khai quay đầu nhìn Mộ Minh Nguyệt, cho nàng một ánh mắt vô cùng có cảm giác an toàn.
Lúc xoay người lại, khóe miệng Chiến Vân Khai lạnh lùng cười một tiếng, vừa đi lên đã đạp một cước, đạp mạnh lên bụng Dương Dương, trực tiếp đạp Dương Dương té như chó đớp cứt!
Khoảnh khắc này, toàn bộ căn phòng đều lặng như tờ!
Tất cả mọi người đều ngơ ra!
Căn bản không thể tin những gì mình vừa nhìn thấy!
Thẩm Tư Viện lại càng khiếp sợ, mở mắt thật to.
Dương Dương này điên rồi sao!
Ngay cả Chiến Vân Khai cũng dám đắc tội!
Đây là muốn chết à!
Dương Dương tức giận bò từ dưới đất dậy, đi đến trước mặt Chiến Vân Khai, điên cuồng rống giận: “Tên khốn này, muốn chết! Ông đây bây giờ muốn chơi chết mày!”
Nhưng mà một giây sau, Dương Dương bị Chiến Vân Khai tát một cái thật mạnh!
Cả gương mặt đều bị tát lệch, cả người cũng bay ra!1
Dương Dương mở to hai mắt nhìn, khó tin mà nhìn tên tiểu tử thối không biết tốt xấu trước mặt này, chỉ vào anh mà nổi giận mắng: “Tên phế vật này, mẹ kiếp, mày dám đánh tao? Mày có biết tao là ai không? Tao là Chủ tịch tập đoàn Dương Thị!”
“Ồ!” Biểu cảm của Chiến Vân Khai thâm trầm như mực, giọng lạnh như băng, nhàn nhạt nói: “Đừng thách thức giới hạn cuối cùng của tao!”
Ranh giới cuối cùng của anh chính là Mộ Minh Nguyệt.
Chạm đến ranh giới cuối cùng của anh, chết!
“Mẹ kiếp! Tên phế vật cuồng vọng này! Ông đây sẽ cho mày biết kết cục khi đắc tội với tao!” Dương Dương căn bản không để Chiến Vân Khai vào mắt, càng đối xử với Chiến Vân Khai như một phế vật.
Gương mặt Chiến Vân Khai không có biểu cảm gì, không giận tự uy, toàn thân toát ra sát ý không hề che giấu!
Tất cả mọi người ở đây đầu ngẩn người, lùi về sau theo bản năng.
Người đàn ông đẹp đến mức không thể bắt bẻ này, khí thế trên người anh thật sự là quá mạnh mẽ!
Mà khí thế kia mạnh đến mức khiến người ta không thở nổi!
Anh rốt cuộc có lai lịch thế nào?
Dương Dương này còn chưa đến gần Chiến Vân Khai, đã bị chân anh quét ngã trên đất, trán đụng phải ghế bên bàn anh, đau đến mức Dương Dương phát ra tiếng hét như heo bị mổ thịt!
Dương Dương liên tục bị thiệt thòi mấy lần, anh ta không còn dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, sắc mặt anh ta cứng lại, lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi một cú điện thoại: “Alo, anh Thái, tôi đang ở Nhà hàng Vân Thành, bị người ta đánh! Bây giờ anh lập tức đến đây thu thập thằng đó cho tôi!”
Sau khi Dương Dương cúp điện thoại, bắt đầu mắng chửi Chiến Vân Khai: “Thằng ranh, có giỏi thì đừng có đi, chờ người của tao lên đến!”
Dương Dương lần này nhất định sẽ không bỏ qua Chiến Vân Khai! Tên tiểu tử thối này dám đánh anh ta, việc này nếu bị truyền ra ngoài, Dương Dương này cũng không cần thiết lăn lộn ở Vân Thành nữa!
Con ngươi Chiến Vân Khai co lại, ánh mắt lạnh lùng.
Lâm San thấy người đàn ông của Mộ Minh Nguyệt dám ức hiếp người đàn ông của mình, cô ta cũng gia nhập hàng ngũ, chỉ vào Mộ Minh Nguyệt mắng: “Con tiện nhân này, hôm nay tôi tìm người thay phiên nhau cưỡng bức cô!”
Từ lúc Thẩm Tư Viện nhìn thấy Chiến Vân Khai bước vào đã sớm núp vào một góc, sợ cuộc chiến này sẽ lan đến mình.
Nhìn thấy bạn thân Lâm San không sợ chết vào lao vào họng súng, cô ta còn chưa kịp kéo lại, nói cho đối phương biết người đàn ông này chính là Chiến Vân Khai!
Lúc này, người được gọi là anh Thái đang mang theo mười tên tay chân mặc vest đen xông vào!
Lập tức bao vây cả căn phòng lại.
“Ai dám động đến anh Dương Dương, chính là đối đầu với anh Thái này!”
Anh Thái đến trước mặt Dương Dương, vỗ vai Dương Dương một cái: “Anh Dương cứ yên tâm, hôm nay tôi sẽ giúp anh dạy dỗ anh ta! Để anh ta đi thẳng đi vào nhưng lại nằm ngang đi ra!”
Mà lúc này, một giọng nói âm trầm truyền đến: “Ai dám động vào cậu chủ nhà tôi, là muốn tôi tiễn các người một đoạn đường xuống gặp Diêm Vương?”
Vừa mới dứt lời, một bóng người đi đến, sải bước đến trước mặt Chiến Vân Khai, một mực cung kính nói: “Cậu chủ, tôi đến trễ.”