Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 33: Ai có tư cách cười nhạo vợ của tôi!




Chiến Vân Khai ngồi bên trong xe Rolls-Royce, khi anh nhìn thấy bên ngoài cửa nhà hàng Vân Thành có một hàng người tinh anh mặc tây trang mang giày da, hàng chân mày như kiếm nhíu lại một lúc: “Đây là cách hành sự khiêm tốn trong miệng ông?”

Quản gia Trình xấu hổ nói: “Cậu chủ, tôi lập tức thông báo cho Chủ tịch Diệp.”

Quản gia Trình cho tài xế lái xe vào bãi đỗ xe ngầm, sau đó đi lên phòng VVIP của nhà hàng Vân Thành.

Diệp Huy đứng trông chừng trước cửa nhà hàng Vân Thành, sau khi nhận được điện thoại của quản gia Trình thì vội vàng dẫn cấp dưới vào phòng VVIP, bởi vì người phục vụ đứng trước cửa phòng báo chỉ có thể cho một người vào.

Ngay khi Diệp Huy đẩy cửa đi vào, thì lập tức vươn tay ra, mang vẻ mặt tươi cười đi đến trước mặt quản gia Trình: “Ông Trình, cuối cùng cũng hẹn được ông.”

Quản gia Trình, là con người có giá trị vài chục tỷ ở Vân Thành, có chỗ dựa là tập đoàn quốc tế Chiến Thị.

Diệp Huy chú ý tới người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở bên cạnh quản gia Trình, còn quản gia Trình lại cung kính hầu hạ anh: “Vị này là?”

“Vị này chính là cậu chủ nhà tôi, cậu Chiến.” Quản gia Trình giới thiệu.

Cậu, cậu chủ?

Cậu chủ của quản gia Trình!

Tuy rằng giá trị con người của Diệp Huy kém giá trị con người mấy chục tỷ như quản gia Trình, nhưng mà tốt xấu gì anh ta cũng là người đã trải trời.

Ai mà không biết quản gia Trình là quản gia của một dòng họ lánh đời, dòng họ đó chi phối hơn một nửa kinh tế của thế giới.

Tài sản cá nhân cũng được xếp hàng người giàu hàng đầu thế giới!

Cậu chủ của dòng họ như vậy, rốt cuộc là sự tồn tại khủng bố cỡ nào chứ!

Huống chi, lại còn trẻ tuổi như vậy!

Diệp Huy nghĩ đến đây, đã lập tức hoảng sợ đưa tay ra, khom lưng cung kính nói: “Cậu Chiến, chào cậu, kẻ hèn Diệp Huy xin lỗi vì vụng về không nhận ra cậu Chiến, mong rằng cậu Chiến tha lỗi cho.”

Chiến Vân Khai lạnh nhạt gật đầu, bắt tay với Diệp Huy, nói: “Chủ tịch Diệp, một lát nữa tôi còn bận, bàn nhanh quyết nhanh đi. Tôi nghe nói công ty của anh cần góp vốn, ít hay nhiều, anh đưa ra một con số đi.”

Diệp Huy nhìn thoáng qua quản gia Trình, sau đó mới cung kính nói: “Cậu Chiến, trước mắt công ty chúng tôi đã xây dựng được thị trường nước ngoài, dự toán vẫn còn thô sơ đơn giản, có lẽ cần một khoản góp vốn hai tỷ, xin anh yên tâm, chúng tôi sẽ đưa ra ba mươi phần trăm cổ phần, cuối năm còn có hoa hồng.”

Hai tỷ, chính là một con số trên trời.

Cho dù là Diệp Huy có giá trị con người bốn tỷ thì cũng không dám thẳng tay lấy hai tỷ ra đầu tư.

“Hai tỷ…” Chân mày Chiến Vân Khai hơi nhíu lại một lúc, như đang tính toán.

Diệp Huy thấy vậy thì trong lòng hơi thấp thỏm, anh ta thấy hơi sợ, vì mới mở miệng đã đòi hai tỷ, đúng là rất nhiều.

Phóng mắt nhìn khắp cái Vân Thành này, cũng chỉ có một mình tập đoàn Quốc Tế Chiến Thị mới có thực lực này, tuyệt đối không tìm ra được người thứ hai.

Nhưng mà, Chiến Vân Khai đã nhanh nói ra một câu làm cho Diệp Huy chấn động.

“Tôi đầu tư bốn tỷ, nhưng yêu cầu năm mươi phần trăm cổ phần.” Chiến Vân Khai lạnh nhạt nói, giống như chỉ tùy ý đưa ra một con số.

Bốn tỷ?

Không thể nào!

Anh ta đang nằm mơ sao?

Tổng tài sản của anh ta cũng chỉ tới bốn tỷ, vậy mà Chiến Vân Khai đã thẳng thừng góp vốn bốn tỷ!

Khủng khiếp thật! Thật sự quá khủng khiếp!

Đây chính là tài lực của người giàu nhất thế giới!

“Cậu Chiến, cậu xác định muốn đầu tư bốn tỷ sao?” Diệp Huy rất là kích động, có hơi không tin hỏi lại.

“Chê ít? Không đủ thì thêm.” Chiến Vân Khai nhàn nhạt nói.

Lại… Lại thêm?

Diệp Huy bị chấn động đến mức suýt thì không còn nhớ mình họ gì, vội vàng nói: “Đủ rồi đủ rồi! bốn tỷ vậy là đủ rồi!”

“Cậu Chiến, tôi sẽ hoàn thành thủ tục pháp lý chuyển cổ phần cho anh.”

“Không cần, năm mươi phần trăm cổ phần này sẽ do tập đoàn Mộ thị quản lý.” Chiến Vân Khai nhàn nhạt nói.

Diệp Huy sửng sốt, không rõ nguyên nhân, hỏi: “Cậu Chiến, cậu nói năm mươi phần trăm cổ phần do cậu đầu tư bốn tỷ sẽ giao cho Tập đoàn Mộ thị nắm giữ sao?”

“Đúng, người thụ hưởng hợp pháp là Mộ Minh Nguyệt.” Chiến Vân Khai nói.

Diệp Huy lại ngơ ngẩn lần nữa.

“Cậu Chiến, thứ cho tôi nhiều chuyện hỏi một câu, tập đoàn Mộ thị này là anh…”

“Mộ Minh Nguyệt là mợ chủ nhà tôi, việc này mong Chủ tịch Diệp sẽ giữ bí mật, làm việc phải khiêm tốn, càng không thể để mợ chủ chúng tôi biết được việc này, nếu mợ chủ hỏi…” Quản gia Trình nhanh chóng giải thích.

Diệp Huy là người khôn khéo, nên nhanh chóng hiểu rõ, nói: “Tôi hiểu tôi hiểu! Xin cậu Chiến yên tâm, ngoại trừ tôi thì sẽ không còn người thứ hai biết việc này.”

Thì ra là cậu Chiến muốn “đánh một ván cược, mua một nụ cười của bà xã”.

Anh ta có biết tập đoàn Mộ thị này, năm đó Mộ Vi xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, có điều mấy năm nay Tập đoàn Mộ thị đã dần dần xuống dốc.

Không ngờ rằng cô chủ của Mộ thị lại là bà xã của cậu Chiến.

Khi Chiến Vân Khai về lại tập đoàn Quốc Tế Chiến Thị, quản gia Trình đã báo cáo: “Cậu chủ, đêm nay là bữa tiệc gặp mặt của bạn học mợ chủ, cậu có đi không?”

“Cô ấy cũng đi?” Chiến Vân Khai lạnh lùng liếc mắt nhìn quản gia Trình.

Quản gia Trình than nhẹ một tiếng, nói: “Cậu chủ, tôi nghe nói mợ chủ có tham gia bữa tiệc của bạn học, có điều cậu chủ nhất định không biết lúc trước mợ chủ gánh dư luận trên lưng…”

“Dư luận gì.” Chiến Vân Khai lạnh lùng nói.

“Mợ chủ đậu đại học năm mười bảy tuổi, nhưng bị bạn học cô lập, nói cô ấy là một người ham mê vật chất, vì tiền mà gả cho một tên tàn tật sắp chết.”

Mộ Minh Nguyệt đến nhà họ Chiến năm cô mười tám tuổi, đi học tan học đều được Bentley đón đưa, mọi người đều tung tin vịt đủ phiên bản. Khi ông ấy biết được những chuyện này, vốn định báo cáo việc này cho cậu chủ, nhưng mà mợ chủ lại bảo ông nói ít làm nhiều.

“Vì sao đến bây giờ mới nói.” Ánh mắt Chiến Vân Khai trở nên âm trầm.

“Vốn là tôi đã muốn nói từ năm đó rồi, nhưng mà mợ chủ nói đây là việc nhỏ, cậu bề bộn nhiều việc, sức khỏe lại không tốt, không cần phải nói với cậu về những việc vụn vặt đó, một mình cô ấy cũng có thể xử lý.” Quản gia Trình vừa nói vừa run.

Thấy mợ chủ suy nghĩ cho cậu chủ rất chu đáo, nên quản gia Trình đã nhận định cô là mợ chủ.

Chiến Vân Khai siết chặt bàn tay, vẻ mặt càng thêm u ám: “Rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện về cô ấy mà tôi không biết!”

“Cậu chủ, cũng không phải là tôi châm ngòi ly gián, nhưng toàn bộ những việc này đều do Thẩm Tư Viện chủ mưu. Thẩm Tư Viện ỷ vào bố ruột yêu thương chiều chuộng cô ta, dẫm đạp mợ chủ dưới chân, kéo bè kéo cánh bắt nạt mợ chủ, những chuyện này không thiếu tay của Thẩm Tư Viện.” Ngay từ cái nhìn đầu tiên, quản gia Trình đã không thích một người phụ nữ tâm cơ như Thẩm Tư Viện rồi.

Dưới sự chăm sóc tận tình của mợ chủ, một đêm trước hôn lễ, cậu chủ đã đứng lên được, mà tất cả chuyện này đều xảy ra vào đêm trước hôn lễ, người ngủ bên cạnh cậu chủ là Thẩm Tư Viện, còn mợ chủ thì lại mất tích hai ngày.

“Tuy rằng Thẩm Tư Viện là hoa khôi, nhưng mà lại không nổi tiếng bằng mợ chủ, hình tượng em gái nhà bên ngoan ngoãn của mợ chủ càng khắc sâu vào lòng người hơn, rất nhiều bạn học nam thích cô. Nhưng mà sau khi Thẩm Tư Viện phát tán lời đồn, các bạn học chỉ châm chọc mỉa mai mợ chủ, nhất là những bạn học nam đó, không ăn nho thì chê nho xanh, hằng năm đều tụ tập bạn học lại khinh bỉ trào phúng, cho dù mợ chủ không có mặt ở ngay đó.”

Bây giờ cậu chủ chỉ vài năm đã nhảy vọt lên trở thành nhà giàu số một thế giới, nếu như lần này mợ chủ tham gia tiệc gặp mặt các bạn học cũ, với thân phận của cậu chủ nhất định có thể giúp mợ chủ xả giận!

“Cậu chủ, có lẽ cậu không biết rõ, những bạn học kia của mợ chủ, dù là năm năm trước mợ chủ bị người khác truyền tin đã chết cũng không chịu buông tha cho mợ chủ. Bây giờ vẫn còn coi mợ chủ như là trò đùa.”

“Ai có tư cách cười nhạo vợ của tôi!” Ánh mắt Chiến Vân Khai đầy lạnh lẽo, ảm đạm đến mức có thể vắt ra mực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.