Nhật Ký Hạt Dẻ

Chương 5




Những ngày sau đó, thái độ của nàng đối với Hoa cũng không có quá nhiều khác biệt so với người khác. Cô ngầm hiểu, đó chính là cách từ chối lịch sự của nàng, tuy không nói ra nhưng chẳng làm đối phương nổi lên ảo tưởng về một điều gì đó sẽ đến trong tương lai.

Hoa cũng không vì thế mà đau lòng.

Nàng có lý do của nàng khi không thể tiếp nhận tình cảm của cô. Đối với một người đã qua ba mươi tư cái xuân xanh, thì một sinh viên mới hai mươi tuổi như cô trong mắt nàng chỉ là đứa nhỏ chưa từng trải.

Hơn nữa, Nga cũng không phải đồng tính nữ.

Nên đổi cách tiếp cận, không cần quá trực diện như trước nữa. Mưa dầm thấm lâu, kiểu gì nàng cũng sẽ vì cô mà thay đổi quan điểm.

Hôm đó rời đi, nàng cũng tần ngần mãi mới hỏi: "Em không về quê chơi sao?"

"Bố mẹ bớt thương em một chút rồi." Hoa mỉm cười đáp.

Nàng không nói gì, chỉ khẽ xoa đầu cô.

Tin nhắn giữa hai người nhiều hơn, Nga còn chủ động kết bạn facbook với cô nữa. Mặc dù đa phần chỉ là những lời hỏi han khá bảo thủ, nhưng như thế cũng đủ khiến cô cười khúc khích cả ngày.

Sau vài ngày nói chuyện, Hoa còn phát hiện người này có cái tật đang nhắn tin vui vẻ lại chỉ "Ừ", "Ừm" ngang một cái, khiến cuộc nói chuyện rơi vào bế tắc.

Không sao, đối với gái "già" còn ế thì từ từ chấn chỉnh cũng được.

Một ngày đẹp trời giữa tháng một, Hoa gửi tin nhắn đến cho nàng: "Chiều nay em thi xong môn cuối, cô đón em đi ăn tối nhé?"

"Ừ." Lạnh lẽo hơn cả băng trôi.

Toan tắt nguồn điện thoại, thì lại thấy thông báo có tin nhắn.

"Làm bài cẩn thận nhé, cố lên."

Vậy thôi cũng đủ ngọt ngào lắm rồi.

Điều khó lường trước, thi xong Hoa liền bị đám bạn trong lớp chặn lại trước cửa phòng. Cô cảnh giác nhìn đám đông tụ tập xung quanh, nheo mắt nói: "Bà đây chỉ đánh nhau ở cổng trường nhé."

Ai ngờ, lại được tên bí thư của lớp mang gấu bông tới tỏ tình. "Bà bằng lòng làm người yêu tôi nhé." Hắn nói.

Đám đông xung quanh liền hò reo cổ vũ.

Hoa bối rối tìm kiếm phương án từ chối sao cho thích hợp trong đầu. Cùng là bạn học, hơn nữa vẫn còn một năm nữa mới ra trường, nếu không cẩn thận lại trở thành khó xử sau này.

Tần ngần một lúc, chợt phát hiện lẫn trong đám đông có một ánh mắt tĩnh lặng nhìn mình.

Hôm nay nàng mặc một chiếc áo khoác Jacket tối màu, mái tóc hạt dẻ xoã ngang vai, ôm lấy gương mặt thanh tú trắng trẻo. Nàng dựa lưng vào lan can, khoanh tay trước ngực, ánh mắt sau cặp kính đầy ý cười nhìn Hoa.

"Tôi có thể gửi tặng lại chú gấu bông này cho bạn gái trong tương lai của ông không?" Hoa mỉm cười đáp, biết rõ người kia vẫn đang chăm chú nhìn mình, gương mặt vội vã ửng hồng. "Ừm, tôi thật ra có người trong lòng rồi, hi vọng sau này chúng ta vẫn là bạn bè tốt nhé."

Con Hiền tròn mắt nhìn cô, miệng lẩm bẩm: "Xạo chó không, có người yêu mà chẳng thèm nói. Làm tao mất cả công sắp xếp."

Tao còn chưa tính sổ mày tiếp tay cho giặc đó, con Hiền hâm.

Hoa rẽ đám đông, chạy vội đến bên cạnh người kia, cười toe toét. Mà nàng cũng không có ý muốn hỏi tới chuyện vừa diễn ra, chỉ gật đầu một cái, tiện tay cầm túi xách cho cô.

"Làm bài tốt chứ?" Rời xa đám nhốn nháo, nàng mới nhẹ hỏi.

"Cũng tàm tạm ạ. Chắc là đủ qua môn."

"Do tôi không phải giảng viên giỏi rồi."

Nàng cười rộ, ở dưới ánh nắng chiều tà như xoá tan làn gió lạnh lẽo.

"Còn không phải vì tỏ tình thất bại nên lơ đãng học hành hay sao?"

"Em trách tôi sao?" Nga tủm tỉm cười, lại bình thản như không để tâm mà hỏi, "Cậu bạn kia bị từ chối chắc rồi cũng sẽ bỏ bê học tập nhỉ?"

Hừ, cao tay đấy.

"Bí thư lớp em đấy, cô không nhớ hả?"

"Có người nói trí nhớ tôi rất tệ mà."

Được rồi, là cô sai, không nên cùng kẻ đầu to mắt cận này tranh cãi mới phải.

Ngồi đằng sau xe máy của Nga, ngắm nhìn con phố nhộn nhịp cùng ánh đèn đường lấp lánh, Hoa nhích lại gần người phía trước, vòng tay ôm lấy eo của nàng. "Cô Nga, con của chúng ta đang đạp nè." Rất không có tự trọng mà thủ thỉ vào tai đối phương.

"Em nghiêm túc một chút, tôi đang cầm lái đó."

Nói vậy thôi nhưng nàng cũng không bài trừ hành động của cô.

Hai người ăn tối tại một quán gà KFC gần trường.

"Không có tương ớt." Hoa nhíu mày.

"Đợt chút, tôi lấy cho em."

Vốn dĩ Hoa là một cô gái rất tự lập, nhất là sau khi bố chính thức không muốn nhìn mặt cô, nhưng dạo gần đây cô lại rất muốn ỉ lại vào người kia, còn coi sự chăm sóc của nàng là điều hiển nhiên nữa.

Ngần đó chưa ăn thua gì so với tổn thương khi bị nàng từ chối. Hoa sẽ tính đủ, để nàng ấy trả nợ dần đến hết đời.

"Lát nữa ăn xong tôi chở em về." Nàng nói, cũng không bận tâm Hoa đang thảy một đống cà rốt từ bát cô qua bát canh của nàng, "Tôi phải về công ty, tối nay cần tăng ca gấp."

"Em đến đó cùng được không?"

"Sẽ rất nhàm chán đấy."

"Còn hơn ở phòng trọ một mình."

Cuối cùng nàng cũng phải dắt Hoa theo.

Công ty kiểm toán tư nhân này cách trường áng chừng hơn mười lăm cây số, cả đi lẫn về ít cũng phải hơn một tiếng rưỡi đồng hồ. Hoa nhìn dáng người mảnh khảnh đang dắt xe xuống hầm, trong lòng không khỏi xót xa.

Mỗi ngày nàng đều đi qua đi lại giữa trường và công ty như vậy, quả thật rất vất vả.

Có lẽ phát hiện Hoa đột nhiên an tĩnh lạ thường, nàng hỏi: "Ngồi xe lâu nên mệt hả? Lát nữa tôi gọi taxi cho em về nhé."

"Em muốn đợi cô, xong mình cùng về."

"Như vậy muộn lắm, không được."

"Đi một mình, người xinh đẹp như em sẽ bị bắt cóc đấy."

"Vậy mà em cũng nghĩ ra được luôn."

Nàng rất dễ dàng bị Hoa thuyết phục. Chỉ chừng vài câu nói, nàng liền đồng ý nếu về muộn quá sẽ ở lại phòng trọ của cô.

Công ty kiểm toán này nằm ở trên tầng năm một toà nhà cũ kỹ, hiện tại cũng chỉ còn có một chị gái cấp dưới của nàng ở lại làm việc.

Nhìn thấy Nga, chị ấy cười rộ, lộ răng khểnh rất xinh. Thấy vậy, trong lòng tự xù lông lên cảnh giác, Hoa nói: "Giờ này rồi sao chị ý còn chưa về?"

"Em ấy cùng tôi phải hoàn thành báo cáo gấp, sáng mai giao chủ đầu tư. Em ngồi ngoan nhé, nếu chán thì mở máy tính của tôi lên nghịch."

Hoa đối với chị gái kia vênh mặt lên, tự cảm thấy có chút đặc quyền.

"Sếp ơi, chị xem phụ lục này giúp em với." Khi Hoa đang rảnh rỗi lướt facebook, bất chợt chị răng khểnh gọi nàng ấy, tai cô tự giác cũng vểnh lên. Chị ta nói, ngữ khí lọt vào tai cô thì vô cùng nũng nịu: "Công thức này em cảm thấy không ổn lắm."

"Được, để chị xem."

Hừ, còn chị chị em em nữa. Vậy mà đối với mình cứ xưng "tôi".

Nga kéo ghế ngồi xuống cạnh chị răng khểnh, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình laptop. Thi thoảng hàng lông mày của nàng nhíu lại, trao đổi với chị kia những thứ mà Hoa nghe không thể hiểu được.

"Chỗ này em bóc sai rồi, công thức phải như này mới đúng."

Nói rồi Nga vòng tay qua người chị răng khểnh, cầm vào chuột máy tính. Tư thế hiện tại trông vô cùng nóng mắt, cứ như ở sau ôm lấy chị kia vậy.

Hoa hậm hực quay lưng, dấm chua dâng ngập đáy lòng.

"Em không vui sao?" Nàng rót một cốc nước ấm đặt trước mặt Hoa, rõ ràng phát hiện gương mặt cô đã đen xì xì mà vẫn cười được. "Tự dưng lại im thin thít, chả quen gì cả."

"Hừ, chẳng phải nếu em không chủ động nói chuyện thì cô cũng im thin thít với em sao?"

"Lại làm sao rồi?"

Nàng ngồi xuống cạnh Hoa, nhìn vào màn hình máy tính trước mặt mà không khỏi kinh ngạc. "Bóc tách khối lượng bản vẽ? Em đang đọc đấy à?"

"Em đa tài, cái gì cũng có thể học hết."

Hai người ở đó mà chim chuột với nhau đi, cái gì mà bóc với chả tách chứ, đọc chả hiểu cái khùng điên gì.

Im lặng một lát, nàng xoa đầu cô mà nói: "Đừng cố, cái gì thích hẵng làm."

"Em thích cô, chúngmình yêu nhau đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.