Nhật Ký Hạt Dẻ

Chương 22




Trên đường trở về từ quán cà phê, Hoa nhìn gương mặt trầm tư của nàng, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy? Cô đang ghen đó hả?"

"Nhìn ra hả?"

"Thật luôn?!"

Nàng mỉm cười, xoa xoa đầu cô. "Có chút nuối tiếc."

"Dạ?"

"Nếu được sinh ra cùng năm với em, có lẽ chúng ta đã không bỏ lỡ nhau lâu đến như vậy."

Trong lòng Hoa như có dòng suối mềm mại vắt qua, cô ôm lấy cánh tay của nàng, thỏ thẻ: "Đâu phải quá muộn đâu, chúng mình còn rất nhiều thời gian mà."

"Nhưng tôi muốn được trải qua thanh xuân cùng em, tôi sẽ không cho phép ai chạm vào người mà tôi yêu thương cả."

Biết nàng không vui chuyện mà Anh Thư nhắc đến, Hoa bật cười. "Thôi mà, chuyện qua lâu rồi ấy. Hồi đó toàn trẻ con với nhau ấy, bắt nạt ghen ghét nhau là chuyện bình thường thôi. Không phải ở công ty của mình cũng thế đó sao?"

"Tôi để bụng, tôi phải báo thù."

Nghe nàng nói chẳng khác gì trong mấy bộ phim kiếm hiệp, Hoa cười rộ lên. Hình như từ khi bên cạnh nàng, cô mới thấy bản thân cười nhiều đến như thế.

"Biết gì không? Con gái ông Phong bà Lan bị đồng tính luyến ái đó?"

Cách nhà một đoạn, liền nghe có hai bác hàng xóm đứng bàn tán. Họ đứng dưới tàng cây hoa giấy, chịp chẹp miệng. "Gia đình cũng nền nếp, công nhân viên chức đoàng hoàng mà con cái thì chán quá."

"Quan trọng là cách giáo dục ông ạ." Người còn lại nói.

Bố mẹ bị xúc phạm vì xu hướng tính dục của mình, con cái nào ai vui vẻ được. Tròng mắt đã nóng lên, bàn tay Hoa siết chặt lại.

"Chào hai bác." Đột nhiên nàng lên tiếng, kéo tay Hoa bước về phía cổng nhà. "Hai bác vào nhà chơi cùng bố cháu ạ. Hôm nay nhà chúng cháu tổ chức sinh nhật cho em Hoa, các bác ở lại dùng cơm luôn cho vui."

Ông bác kia nheo mắt, ngờ ngợ hỏi: "Cháu là...?"

"À quên mất, cháu là bạn gái của em Hoa."

Dứt lời, nàng bình thản đẩy cổng bước vào trong sân. Hoa phải nhịn cười, cúi đầu chào hai người hàng xóm. "Dạ, mời các bác vào nhà ạ."

Có lẽ cũng không ngờ trước thái độ tự nhiên của nàng, hai vị khách đâm ra bối rối. "À... ờ... ừm..."

Nàng cởi giày để trên bậc thềm, lớn giọng gọi: "Bố ơi, nhà có khách ạ."

Có lẽ nghe tiếng gọi, bố ngờ ngợ từ sau bếp đi ra.

"Bố ngồi chơi với hai bác nhé, con đi pha ấm trà." Nàng rất tự nhiên cầm lấy đôi đũa trên tay bố, có lẽ ông đang làm cua cùng mẹ.

Bố nhìn hai vị khách, không tỏ ra kinh ngạc mà đáp. "Ừ, con với em Hoa xuống xem mẹ cần gì thì giúp. Pha cho bố mấy ly cà phê nhé, hai bác không thích uống chè khô."

"Vâng ạ."

Hai người ăn ý với nhau từ lúc nào vậy...

Hoa nghi ngờ mình không phải con ruột của bố.

Nàng loay hoay pha ba phin cà phê đen trong bếp. Hoa nhìn dáng người mảnh khảnh kia, vòng tay ôm lấy eo nàng từ phía sau.

"Cám ơn cô vì đã thương em."

"Yêu em không phải là một điều kiện, đừng cám ơn vì điều đó."

Tiếng chim hót văng vẳng, không gian thoảng mùi hoa sữa. Thật lâu sau nàng mới dịu giọng nói tiếp: "Mẹ đang nhìn kìa."

"Kệ, ôm một tí nữa cơ."

Phải đến khi nghe mẹ hắng giọng, Hoa mới hậm hực buông nàng ra.

"Hai đứa nó hôm nay mới về, còn nhiều việc trên thành phố cần giải quyết." Hoa đang tưới cây, vẫn cố dỏng tai lên nghe ngóng. Bố bảo: "Cái Nga nó là tiến sĩ, đang làm giảng viên đại học với trưởng phòng kiểm toán bên xây dựng cơ bản."

Gớm, bắt đầu khoe đấy.

Nàng đặt ba tách cà phê xuống chiếc bàn nhỏ ngoài sân, cười cười nói: "Bố với hai bác uống thử ạ. Bình thường cũng toàn cấp dưới pha giúp con nên không biết nay tự pha có ổn không."

Cao tay, quá cao tay.

"Nghe nói con anh Đô cũng đang học bên kỹ thuật hả? Ra trường đã tính xin vào đâu chưa?" Bố hỏi.

Bác Đô ngại ngùng lắc đầu. "Thằng con tôi nó còn một năm nữa mới xong cơ, chắc cho về quê làm công trình thôi."

"Ấy, thanh thiếu niên bây giờ cần phải phấn đấu chứ, ai lại như vậy." Bố nhấp một ngụm cà phê, phe phẩy chiếc quạt nan nói tiếp, "Như con bé Hoa nhà tôi đấy, được cái Nga nâng đỡ, nên giờ đang thực tập tại công ty kiểm toán rồi. Thằng cu nhà anh sức dài vai rộng, đi dự án kiểm toán theo cái Nga cũng ổn lắm. Tuổi trẻ cho va chạm nhiều, thì sau mới dày dạn kinh nghiệm mà tiến bộ được."

Nàng đứng bên gật gù. "Vâng, nếu cần thì hai bác cứ liên hệ với con ạ."

"À, ừ..."

Hôm nay bố vui lắm, còn cao hứng rủ thêm mấy nhà hàng xóm qua ăn cùng. Thế là Hoa cùng nàng lại phải vòng ra chợ cách nhà mấy cây số, mua thêm cả một đống đồ về làm lẩu.

Nhà đông người nên phải trải chiếu dài xuống dưới đất để ăn. Không khí trên mâm lúc đầu còn gượng gạo, thế nhưng chỉ sau mấy chén rượu đã trở nên rôm rả.

Bố nói: "Cái Nga sang đây ngồi với bố cùng các chú các bác."

Đến Hoa còn giật nảy mình, vội vàng giữ lấy tay nàng. "Đừng, em không thích đâu."

"Không ra làm bố mất mặt, lại phật ý đấy." Nàng nhỏ giọng thì thầm.

Lần đầu thấy nàng uống, chỉ không ngờ lại là trong trường hợp kỳ quặc như thế này.

Dù biết nàng là trưởng phòng, tiếp khách và giao lưu không ít, nhưng Hoa lại không biết tửu lượng của nàng tốt đến vậy. Khi khách khứa đã bắt đầu ngà ngà say, nàng vẫn tĩnh lặng ngồi cạnh bố rót rượu tới các chén, thi thoảng đáp lại lời của bố hỏi.

Nghe nói, uống rượu cùng các sếp chính là một nghệ thuật.

Cứ mỗi lúc có vị khách nào nâng chén chúc rượu bố, nàng ở bên cạnh lại khôn khéo đỡ hộ. Bố chưa đứng lên, thì nàng cũng không dám rời vị trí. Bố có vẻ ưng ý lắm, vỗ vỗ vai bảo nàng cái gì đấy. Chỉ thấy nàng gật đầu, rồi nhẹ nhàng đứng lên đi ra sau bếp.

Hoa thấy vậy vội vàng bám theo.

Rõ ràng nàng không phát giác có người ở đằng sau, cứ loay hoay mãi bên ấm trà. Chừng hơn năm phút như vậy, cô mới thở dài gọi: "Cô Nga!"

Nàng giật mình, ánh mắt mông lung nhìn Hoa.

"Say rồi đúng không? Thôi ngồi xuống để em pha cho." Cô kéo nàng ngồi xuống ghế, càu nhàu, "Hừ, hôm nay sinh nhật người ta đấy, không tỉnh ra là liệu hồn."

Thế mà lại bị người kia ôm lấy, kéo vào lòng.

Hương thơm của rượu nếp phảng phất trong hơi thở mát lạnh của nàng khiến Hoa mê man. Cô không thích mùi rượu, nhưng lại vì nàng mà say đắm.

"Em biết ban nãy bố nói những gì không?" Nàng tựa cằm lên vai cô, khẽ thì thầm.

"Dạ? Bố nói gì?"

Rõ ràng cách hai lớp áo, nhưng lại cảm thấy làn da nàng nóng bỏng. Mặt Hoa bất giác đỏ lên.

"Bố nói bởi vì đó là tôi, nên bố mới đồng ý cho em ở cạnh." Nàng nghiêng đầu, hơi thở mang đầy hương vị mê luyến mơn trớn trên cổ của Hoa, "Nếu là một cô gái khác, thì không được đâu."

"Nhưng em sẽ không yêu bất kỳ ai khác ngoài cô cả."

"Tôi biết."

"Em yêu cô, chỉ mình cô thôi."

Nàng mỉm cười, vòng tay ôm cô thêm chặt hơn.

"Vậy nên tôi mới nói với bố, con gái của bố sẽ không gả cho ai ngoài con đâu." Nàng thì thào, ánh mắt nhìn cô trìu mến, "Cuối năm nay, mình cưới nhau nhé?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.