Khi người đàn ông yêu người phụ nữ, khi tình yêu trở thành thói quen, tất cả những thứ đó đều sẽ khiến núi lở đất sụp...
------------- Tô Tố ngọt ngào-ing...
Hai bóng hình chồng chéo lên nhau, cành lá khẽ rung, bạn học Tô cắn bút nhìn hình ảnh Cố tiểu bạch mã khôi ngô tuấn tú dưới ánh trăng, liên tục thở dài.
Tại sao, tại sao chứ? Trong lúc trăng tròn vành vạnh thế này, sao lại làm chuyện không lãng mạn, không đáng yêu thế này?!
"Bạn học Tô, nếu cậu còn tiếp tục thở dài, tôi sẽ về nhà ngay lập tức."
Tô Tố ôm mặt, trái tim thiếu nữ đập thình thịch, thật không ngờ cậu ấy nổi giận mà cũng mê người đến vậy.
CỐ Liên Thành cuối cùng cũng từ bỏ việc khai thông tư tưởng, ném đề ôn tập hóa trong tay xuống, nhíu mày thở dài: "Bạn học Tô, tôi cũng cần phải ôn tập, cậu khiến tôi mỗi ngày về muộn nửa tiếng để giúp cậu nâng cao thành tích môn hóa thì cũng nên nghiêm túc lắng nghe chứ."
Tô Tố gật đầu như giã tỏi.
Nói cũng đúng, Cố tiểu bạch mã, phàm là những gì cậu nói thì đều đúng cả, phàm là những gì cậu đề nghị, đều là thánh chỉ...
Hai cái "phàm là" đều phải thực hiện triệt để.
Dưới cái nhìn nồng cháy ấy, khuôn mặt Cố Liên Thành dần dần ửng đỏ, cậu bỗng đứng bật dậy, quay mặt đi tức giận nói: "Bạn học Tô, tôi từ chối việc phụ đạo môn hóa cho cậu, nếu còn thế này tôi thà rằng mỗi ngày viết ba bức thư tình bằng tiếng trung lẫn tiếng anh."
Tô Tố cuối cùng cũng tỉnh mộng, chớp chớp mắt, nuốt nước bọt cười ngu: "Cố Liên Thành, phụ đạo mỗi ngày có thể bỏ, thư tình mỗi ngày cũng có thể bỏ, chỉ cần cuối tuần cậu dành cho tớ nửa ngày để có thể ở riêng bên cạnh cậu!" Ngừng trong chốc lát, cô vẫn không nhịn được ngâm nga: "Cố Liên Thành, miệng cậu sao có thể nhếch lên một cách gợi cảm như thế được..."
Cái này có thể bắt chước nam chính 24 đạo hiếu của bà trẻ Quỳnh Dao!!! (1)
Cái này thì tính là gì? Liệu có tính là đang dụ dỗ một cách trắng trợn không?
Mặt Cố tiểu bạch mã đỏ gay, dùng sức ném vở ghi môn hóa, lạnh lùng quay người rầm rầm bước đi, chiếc lưng cứng còng như tố cáo tâm tình cậu vừa xấu hổ lại e thẹn. Bước qua cầu thang dẫn lên tòa nhà dạy học, Cố Liên Thành ngửa mặt nhìn trời thở dài... Quả nhiên là vừa thấy Tô Tố cả đời mình đều phải chịu khổ, gặp phải Tô Tố, phỏng chừng ngay cả thánh nhân cũng phải tức tối bỏ đi...
Buổi chiều hôm ấy, trường học tiến hành lò giáo dục tư tưởng đạo đức, cái gọi là lò tư tưởng đạo đức chính là phụ đạo riêng cho những bạn học có phẩm chất u ám, hành vi đen tối.
Bạn học Tô đứng đầu trong danh sách ấy, bị chủ nhiệm phòng giáo vụ chỉ định ngồi hàng ghế đầu tiên trong phòng học để nghe giảng.
Ngồi cùng bàn với Tô Tố là một cậu thanh niên cường tráng dũng mãnh, thân cao tám thước, bề ngang dài tám thước, cơ bắp cuồn cuộn giống như bọt biển cực đại đang đè lên người cô, ngáp một cái, lại giống như tuyết rơi mùa hè.
"Châu Hiến Tức, không được phép mất tập trung." Chủ nhiệm phòng giáo vụ vỗ vỗ bục giảng, đôi lông mày nhăn lại giống như một ngọn núi.
Cậu ta thật mảnh khảnh... Tô Tố im lặng, liếc mắt nhìn khối bọt biển cực lớn kia, tiếp tục im lặng.
"Em không hề mất tập trung." Một tảng thịt rung lắc, cậu ta vừa lau nước miếng vừa cúi đầu hỏi Tô Tố: "Chúng mình ban nãy còn đang thảo luận mà!"
"Thảo luận cái gì?" Tô Tố ngạc nhiên, không lẽ bạn học mảnh khảnh có thể truyền âm qua suy nghĩ?
Bản thân mình rõ ràng không nghe thấy mà?!
Bạn học mảnh khảnh nháy mắt ra hiệu cho Tô Tố, "Không phải tớ đã nói bức tượng đầu người của hiệu trưởng rất đẹp sao!" Cậu ta ôm tim, dáng vẻ nịnh hót vô cùng buồn nôn "Cực kì có sức sống, cổ vũ chúng ta phải hướng về phía trước."
Mấy ngày trước trường học có đặt một bức tượng đầu người bằng đồng thau, thật ra bức tượng ấy không giống ai cả, cũng không phân biệt được giới tính, kê trước tòa nhà dạy học, nhìn từ xa giống như người vượn Bắc Kinh tái xuất giang hồ.
Bạn học Châu vô cùng thâm tình khen ngợi bức tượng đồng đó, rõ ràng là đang nịnh hót chủ nhiệm phòng giáo vụ, bởi vì bức tượng đó là do một tay thầy chế tạo nên.
Nhưng bạn học Tô lại vô cùng thật thà.
Có người hỏi đương nhiên phải trả lời, Tô Tố hơi run rẩy đứng dậy, gật đầu, vô cùng nghiêm túc đáp: "Đúng vậy, rất giống rất giống..."
... rất giống cái gì chứ?
Tô Tố bối rối, đầu hiệu trưởng tại sao lại giống trâu bò chứ? Tại sao chứ? (2)
Quần chúng cùng 莔... (Bạn học 莔 xuất hiện, mùa hè tiểu 囧 được đội mũ cỏ, oh yeah) (3)
Thầy chủ nhiệm im lặng, từ ngữ Trung Hoa bác đại uyên thâm, không lẽ lại khiển trách năng lực thông hiểu của Tô Tố? Phải nhẫn nhịn, nuốt cơn tức giận chực vọt ra khỏi miệng xuống.
"Có người báo cáo, từ đầu học kì này có học sinh theo đuổi mục tiêu cao xa không thực tế!!!" Chủ nhiệm phòng giáo vụ tiếp tục buồn bực, giọng điệu càng hung dữ, nửa khuôn mặt bị ánh nắng chiếu vào, nửa khuôn mặt còn lại bị bao phủ bởi bóng râm, vừa u ám lại lạnh lẽo: "Bạn học Tô, trước mắt có phải em đang bổ túc môn toán học?"
Tô Tố ngẩn người, tại sao lại là mình?
Thầy chủ nhiệm ngẩng đầu tiếp tục nói: "Nhưng có người báo cáo rằng em còn tham gia đội tuyển Olympic!"
Tô Tố gật đầu, việc bổ túc này là vì bị điểm lẻ trong kì thi, tham gia Olympic là vì có thể được nhìn Cố tiểu bạch mã nhiều hơn nữa, không lẽ việc này có vấn đề gì sao?
...
"Em có biết, bởi vì thành tích của em chỉ là con số lẻ khiến cho điểm Olympic của toàn khối chúng ta bị kéo xuống bao nhiêu không?!!!"
...
Bạn học Tô liên tục nín thở, nhịn không được đáp lại: "Cái đó, chi bằng trả lại học phí, em sẽ tự động rút lui khỏi tổ toán học Olympic."
Thầy chủ nhiệm hóa đá, khách hàng là thượng đế, trường học cũng cần có thu nhập, không có học phí thì sao có thể lăn lộn ngoài xã hội được.
Còn về việc điểm số bị kéo xuống, cái đó hoàn toàn có thể bỏ qua không tính đến.
Vậy là chủ nhiệm phòng giáo vụ lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, trong thời gian năm giây đổi thành nụ cười hòa nhã dễ gần: "Bạn học Tô, thái độ của em rất tốt, rất đoan chính, cần phải bổ túc, cũng cần phải tiến bộ."
Tuy rằng gương mặt thầy đang cười nhưng vẫn có thể nhìn ra khóe miệng đang giật giật.
Tô Tố thở dài, cảm khái trong lòng: đồng chí chủ nhiệm, mặt của thầy thật lớn, dài như vậy mà cũng có thể cười giống như hoa Cosmos bipinnatus (4), thật đúng là "nhân trung Lã Bố, mã trung Xích Thố..." (5)
(1) Thời Nguyên, Quách Cư Kính đã biên soạn 24 câu chuyện về người con có hiếu, viết thành quyển "24 chữ hiếu".
(2) Đoạn này là do Tô Tố hiểu nhầm, tách sai từ trong câu nói của bạn Châu, vì từ "tượng" (trong "tượng đầu người") còn có nghĩa là "giống", từ 牛逼 (mạnh mẽ, đẹp, giỏi, trâu chó...) dùng để khen một ai đó rất tài giỏi hoặc một thứ gì đó rất tuyệt vời, bạn Tô hiểu nhầm thành "trâu bò"- động vật. Thế nên từ câu "Tượng đầu người của hiệu trưởng rất đẹp" Tô Tố lại hiểu thành "Đầu của hiệu trưởng giống trâu bò."
(3) Từ莔 trong truyện xuất phát từ chữ囧, cộng thêm bộ thảo đầu ở trên, vậy nên tác giả mới ví với từ 囧 đội thêm cái mũ cỏ (thảo = cỏ cây) "囧" + "艹" -> "莔". Hai từ này đều dùng để chỉ vẻ mặt buồn bực, bi ai, đau thương...