Những người yêu nhau không hẳn sẽ ở bên nhau cho đến cuối đời, cảm giác như gần như xa lúc ban đầu mới là đẹp nhất, những người chia ly không phải là không còn tình cảm, chỉ cần trong tim luôn khắc ghi vẻ đẹp của nhau lúc gặp gỡ thuở ban đầu. (1)
------ Yêu là chinh phục, bạn học Tô vô cùng hăng hái.
Bức thư tình đầu tiên của Cố Liên Thành được gửi đến vào buổi trưa.
Tô Tố lần đầu nhìn thấy nét chữ của cậu, rất đẹp lại rõ ràng, giống như con người cậu, khiến người khác vô cùng thoải mái.
"Bạn học Tô, tớ đã hoàn thành một nghìn chữ rồi." Cố bạch mã thở dài, trên ngón tay cầm bức thư có vô số vết sẹo hồng hồng, trên làn da trắng mịn càng trở nên chói mắt.
Tô Tố ôm chặt bức thư, đắc ý cười lớn, kích động đến mức khoa tay múa chân.
Sau đó liền mở bức thư, cười như một kẻ điên...
Đọc được ba dòng, đột nhiên 囧, nội dung vô cùng quen thuộc, bạn học Tô dụi dụi mắt, lại nhìn lại vài lần, cuối cùng xác định Cố tiểu bạch mã dùng thái độ không hợp tác phi bạo lực, bởi vì nội dung thư chính là những trích dẫn từ thư tình mỗi ngày của Tô Tố. Đoạn cuối thư tình viết bằng chữ Khải nhỏ viết tay (2): Nếu có trùng khớp, tất cả đều là ngẫu nghiên.
Chị gái Thúy Ti thấy vẻ mặt Tô Tố giống như bị táo bón, không nhịn được liền ghé đầu lại nhìn, vừa nhìn liền hét lớn: "Tô à, không ngờ ngay cả tên mình cậu ta cũng không viết."
Bạn học Tô lạnh lùng trợn mắt trắng, siết nắm đấm kêu răng rắc.
Trái tim càng trở nên đau thương, đúng vậy, từ đầu đến cuối bức thư đều không có tên của Cố tiểu bạch mã, cậu ta thật quá mức hung hăng liều lĩnh, quá quá quá...
Cố tiểu bạch mã, không ngờ cậu lại...dám làm ngược lại, quá quá quá... có phong cách đàn ông, tim hồng bay phấp phới trong mắt Tô Tố, càng cảm thấy yêu cậu ta hơn.
Quả nhiên thứ không đạt được mới là thứ tốt nhất. Trong phút chốc, bạn học Tô bỗng tỉnh ngộ.
Khi tiếng chuông đầu tiên của buổi trưa vang lên, Cố Liên Thành đang dựa người vào lan can ngoài lớp học nhìn xa xăm, gió khẽ thổi qua, khiến mái tóc mềm của cậu khẽ rung, thậm chí có vài sợi sượt qua trán cậu, ánh mắt sâu thẳm mơ màng, nét mặt đăm chiêu nhìn về phía bể phun nước dưới tầng.
Những nữ sinh gần đó không ngừng nhìn về phía Cố bạch mã, nhỏ giọng xuýt xoa khen ngợi.
"Cậu nhìn kìa, ánh mắt bạn học Cố thật là sâu thẳm, giống như hồ nước sâu..."
"Không đúng, đó là vì sao trên trời, lung linh lấp lánh..."
"Tớ thấy điểm nổi bật ở cậu ấy không phải là đôi mắt mà là đôi môi mỏng kia, luôn cong cong, giống như đang mỉm cười!"
Câu nhận xét cuối cùng đã thành công thu hút sự chú ý của Cố Liên Thành, âm thanh đó không lớn không nhỏ, thuận theo chiều gió bay đến bên tai cậu "A, trai đẹp người ta đã có nơi có chốn, các cậu có nghe nói không, cậu ấy đang theo đuổi một nữ sinh cùng khối đó."
Tiếng bàn luận bên cạnh lập tức biến mất, lâu sau mới vang lên âm thanh buồn bực, thất vọng: "Phải đó, thư tình của cậu ấy đều dán cả trên bảng tin trường học, nếu không phải đối chiếu với nét chữ trên bảng của cậu ấy tớ sẽ cho rằng có kẻ đang giở trò..."
Cố tiểu bạch mã lập tức thu hồi ánh mắt, bình tĩnh nuốt nước bọt, tim đập thình thịch cộng thêm miệng lưỡi khô khốc, đến rồi, đến rồi, đến thật rồi...
Cậu thở dài trong giây lát sau đó kiên quyết quay người, tức giận bỏ đi.
Đi từ tầng 2 đến bảng tin của trường mất bảy phút nhưng Cố tiểu bạch mã chỉ dùng có ba phút, vừa xuống cầu thang thì nhìn thấy các bạn học đang đứng kín trước bảng tin bàn luận sôi nổi.
Vừa liếc nhìn bảng đen, trái tim cậu liền rơi bộp xuống mặt đất. Chính giữa bảng tin có vẽ trái tim đỏ lấp lánh, giữa trái tim dán một bức thư tình, tất cả những từ ngữ mờ ám đều được gạch bằng bút đỏ, những đường viền hoa lá được vẽ xung quanh bằng bút nhớ, cuối bức thư còn vô cùng khoa trương viết ba chữ, mà ba chữ đó chính là tên mình... Cố Liên Thành.
Đầu cậu thoáng cái phình to, ngơ ngác đứng trước bảng tin.
"Bạn học Cố, cậu nhìn xem, bức thư này dán cũng thật đẹp." Mắt Tô Tố híp lại giống như trăng lưỡi liềm, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào.
"Tốt tốt tốt, rất mạnh mẽ!!!" Thúy Ti đứng bên cạnh vỗ tay, khuôn mặt ửng đỏ, kích động hơn cả hai kẻ trong cuộc kia.
Ánh mắt quần chúng đều tập trung trên người Cố tiểu bạch mã, hi vọng có thể nhìn thấy chút gì đó quẫn bách trên người cậu, không ngờ cậu lại vô cùng bình tĩnh, lạnh lùng nói: "Bạn học Tô, cậu cứ chờ giáo viên gọi phụ huynh cậu đến đi."
Đào Trung nơi nào chứ? Là trường cấp ba nơi giữ cho tâm hồn thanh tịnh, hợp nhất những kẻ ni cô với hòa thượng lại với nhau, sao có thể trắng trợn dán thư tình một cách điên cuồng như vậy, phỏng chừng không lâu sau sẽ bị coi là kẻ không hài hòa.
Cố tiểu bạch mã không còn cảm giác được thế nào là sợ hãi, trong lòng vừa xấu hổ giận dữ, hai mắt đỏ ngầu nhìn Tô Tố, không rõ là chỉ trích hay đang thở dài.
Tô Tố bỗng chốc 囧, giương mắt đờ đẫn, run rẩy một cách đáng thương. Mẹ Tô đã từng nói, làm người là phải khiêm tốn cẩn thận, nếu như bị giáo viên gọi đến, nhất định sẽ bạo phát, lần này nguy rồi."
Cố Liên Thành thở dài, bước lên trước gỡ bức thư xuống, lắc đầu: "Bạn học Tô, nếu tôi là cậu thì tôi sẽ cố gắng nghĩ cách để nâng cao thành tích môn toán của mình lên."
Tô Tố rơi lệ, bài thi hôm nay được trả, điểm toán của mình xếp thứ nhất toàn khối đếm ngược từ dưới đếm lên, không ngờ lại là một con số lẻ.
Nhưng chuyện nhỏ nhặt như vậy Cố tiểu bạch mã cũng chú ý đến, phải chăng điều đó chứng tỏ rằng mình cũng chiếm một góc nhỏ trong trái tim cậu ấy.
Gương mặt Tô Tố lập tức trở nên rạng rỡ, nhìn Cố Liên Thành bằng ánh mắt yêu mị khiến mọi người nổi da gà, ánh mắt này quá mức thô lỗ, lòng trắng mắt còn nhiều hơn cả con ngươi, hình ảnh giống như trong bộ phim kinh dị đáng sợ nhất.
Cố tiểu bạch mã không còn gì để nói, đỉnh đầu bốc khói, quay người bước đi lảo đảo, thỉnh thoảng chân trái giẫm lên chân phải, suýt chút nữa lăn từ trên cầu thang xuống.
Làm đàn ông rất khó.
Làm người đàn ông đẹp trai càng khó.
Làm người đàn ông đẹp trai bị cô gái thô lỗ nhìn trúng lại khó càng thêm khó.
Giờ tan học buổi tối, câu nói đùa của Cố Liên Thành rốt cuộc lại linh nghiệm.
Khi Tô Tố đến phòng giáo vụ thì Cố bạch mã ngồi ở đó rất lâu rồi.
"Tô Tố, có người phản ánh em ác ý quấy rối bạn học Cố Liên Thành." Chủ nhiệm phòng giáo vụ hung ác nói.
Tô Tố cắn răng, nước mắt giàn giụa nhìn Cố bạch mã, "có người" ở đây phải chăng chính là cậu?
Cố Liên Thành di chuyển ánh mắt ba mươi độ, nhíu mày nhìn thẳng chủ nhiệm phòng giáo vụ.
"A, bạn học Cố, em nói xem, em ấy rốt cuộc đã quấy rối em thế nào?" Thầy chủ nhiệm vô cùng tức giận, đập bàn rầm một tiếng.
A, thầy chủ nhiệm ơi, xin đừng ruồng bỏ em, Tô Tố cắn cắn chiếc răng nanh, hết sức đáng thương giả vẻ yếu đuối.
Cố Liên Thành thở dài, cúi đầu nhìn đầu ngón tay vẫn còn thâm tím của mình.
"Bạn học Cố, em đừng sợ, có cái gì thì nói cái đó."
Tô Tố cuối cùng cũng nổi điên, vỗ bàn tức giận gào thét: "Tại sao lại nói em quấy rối bạn học Cố mà không phải là bạn ấy quấy rối em." Vẻ mặt hung dữ, thô lỗ đổi trắng thay đen.
Chủ nhiệm phòng giáo vụ kinh sợ lùi về sau hai bước, khí vận đan điền, điên cuồng lắc đầu, gân xanh nổi lên, dùng khí thế áp đảo tức giận hét: "Chính là dựa vào việc người ta thành tích học tập xuất sắc, phẩm hạnh đoan chính..."
Tô Tố gần như khóc ròng, lẽ nào bản thân mình không đoan chính? Tuy gương mặt mình thô lỗ nhưng mình có trái tim nồng cháy, hết sức thuần khiết, luôn dâng trào nhiệt huyết.
Không thể như vậy được, đồng chí chủ nhiệm, thầy không thể lấy thành tích học tập ra để bàn luận về vấn đề thuần khiết được."
Ngay khi lửa giận giữa bạn học Tô và chủ nhiệm phòng giáo vụ lan ra, Cố tiểu bạch mã bất chợt ho nhẹ, đứng dậy nói: "Bạn học Tô không có quấy rối em, hoàn toàn không." Cậu ấy không quấy rối em, cậu ấy chỉ là dùng bạo lực đe dọa em mà thôi.
Cố Liên Thành thở dài, bản thân cũng thấy khó hiểu vì sao lại gỡ tội cho bạn học Tô Tố.
Ngạn ngữ phương Tây nói rất đúng, mỗi người đều có tiềm chất bị ngược đãi, càng bị ngược càng khỏe mạnh.
Chủ nhiệm phòng giáo vụ ngơ ngác: "Vậy bức thư tình dán sau phòng học..."
Tô Tố chột dạ nhìn Cố tiểu bạch mã, con ngươi đảo liên hồi.
Cậu tiếp tục thở dài, đáp: "Là do bạn học pha trò..."
Thầy chủ nhiệm vẫn không chịu từ bỏ, tiếp tục hỏi: "Vậy bức thư tình dán trên bảng tin của trường..."
Tô Tố căng thẳng, rụt đầu rụt cổ nhìn Cố tiểu bạch mã, chỉ sợ cậu ấy sẽ thốt ra từ nào đó không hài hòa khiến mẫu thân đại nhân mình bị gọi đến.
Cố Liên Thành nhìn vẻ mặt thô lỗ lại căng thẳng của Tô Tố thì vừa thấy tức vừa buồn cười: "Đó là mẫu em giúp bạn học Tô luyện viết chữ khải ạ..."
A, không ngờ cậu ấy lại có thể đường đường chính chính nói dối như vậy, hai mắt Tô Tố lập tức sáng bừng.
Thầy giáo chủ nhiệm hoài nghi, đưa mắt nhìn qua nhìn lại, Cố tiểu bạch mã từ đầu đến cuối đều giữ nguyên vẻ mặt quang minh lỗi lạc, thầy cuối cùng cũng thất bại, tức giận nói với bạn học Tô: "Tô Tố, lần này không có chứng cứ, lần sau nếu như bị tôi bắt được..."
Tô Tố há mồm, hung dữ nhổ đờm trong yết hầu lên trên giày của chủ nhiệm phòng giáo vụ, buồn bực hét: "Muốn đổ tội cho người khác, không lo thiểu chứng cứ..."
Giọng nói đau thương, vô cùng oan ức.
Cố tiểu bạch mã rốt cuộc chịu không nổi, quay người trợn mắt trắng, bạn học Tô, tài diễn xuất của cậu cũng thật cao.
Diễn xuất giỏi, thần kinh thô, da mặt dày...
Bước ra khỏi cửa phòng giáo vụ, Tô Tô cũng không chịu nổi nữa bèn giật lấy cặp sách của bạn Cố, nhếch miệng cười: "Bạn học Cố Liên Thành, đầu ngón tay cậu vẫn còn đau phải không, tớ đại phát từ bi, đưa cậu về nhà."
Cố tiểu bạch mã im lặng, lặng lẽ quay người đi.
Dưới ánh chiều tà, bóng hai người một trước một sau kéo dài, chồng lên nhau.
Tô Tố hai tay sách cặp, nở nụ cười thô lỗ theo sau bạn học Cố, vừa nhảy vừa hát.
Bạn học Cố liên tục nhíu mày, chỉ có thể nhẫn nhịn.
Lời ca của Tô Tố quá mức thô lỗ, cơm tối nay cũng khỏi cần ăn nữa.
Lời ca lặp đi lặp lại, chỉ một cậu duy nhất: "Đêm nay cho cậu được thỏa mong nguyện..."
(1) Trích từ bài "Mộc lan từ" của Nạp Lan Tính Đức. Vì đây là văn cổ, cũng không có bản dịch tiếng việt nên tớ chỉ có thể dịch từ bản dịch của một bạn bên TQ.
(2) Chữ khải (khải thư hay chính thư) là cải biên từ chữ lệ và bắt đầu phổ biến vào thế kỷ III cn. Đây là kiểu chữ chính thức, chuẩn mực, dễ nhận biết, dễ đọc nhất và vẫn là phổ thông nhất trong các kiểu viết chữ Hán hiện nay. Loại chữ mà Cố bạch mã viết là chữ Khải dạng font nhỏ.