Tôi nghĩ mình đã động lòng rồi,
Bởi vì tôi chảy máu mũi, rơi nước mắt, ... nhân tiện chảy nước miếng vì cậu.
------- Cuộc đời Tô Tố lần đầu tiên động lòng.
Lên cấp 2, rất không may, nhưng cũng rất may mắn rằng bạn học Hoa Vô Khuyết, Tô Tố, Liễu Thúy Ti lưu lạc đến cùng một trường học, cùng một lớp, cùng một hàng.
Chỗ ngồi sắp xếp rất kì quái, bốn hàng giữa được xếp song song.
Cho nên, bên trái bạn học Hoa Hoa là Tô Tố, bên phải là Liễu Thúy Ti, vừa đau thương lại vui vẻ.
Đến năm 2, Hoa Vô Khuyết mới bộc lộ sở trường, tuổi còn nhỏ nhưng khuôn mặt xinh đẹp, nhã nhặn thanh tú, thân người càng cao, đôi chân dài, thường bị bạn học Tô Tố và Liễu Thúy Ti lén lút sờ đến mức lông tơ dựng đứng.
Chủ nhiệm lớp vài lần muốn chuyển cậu xuống mấy hàng phía sau, Hoa Vô Khuyết đương nhiên là không có ý kiến, người có ý kiến là Tô Tố, nếu chuyển như thế kì thi của bản thân mình biết làm thế nào, bài về nhà hoàn thành thế nào chứ? Xã hội hiện giờ là phải coi trọng tinh thần đồng đội, sao có thể nói giải tán là giải tán được, cô giáo thật không phúc hậu.
Tô Tố không đồng ý, Liễu Thúy Ti cũng không đồng ý theo, bạn học Hoa Hoa thực sự rất mạnh mẽ, từ ăn cho đến uống, ngay cả giấy vệ sinh đều cung cấp miễn phí, cửa hàng bách hóa sống ai mà không thích chứ, chuyển Hoa Hoa đi chẳng khác nào đòi mạng người.
Lâu dần bạn học Hoa Vô Khuyết chỉ có thể rơi nước mắt đeo cặp kính không tròng để thể hiện quyết tâm bản thân không thể chuyển đi xa... Tô Tố giống như sợi dây vô hình, buộc chặt Hoa Hoa bên mình. Sợi dây thít chặt đến mức cậu không thở nổi cũng không tỉnh lại được.
Chẳng trách người xưa có câu... một lần sảy chân để hận nghìn đời... Bạn học Hoa Hoa chán nản buồn bực, một ngày lại một ngày, giữa đôi lông mày dần dần xuất hiện vẻ đau buồn nhàn nhạt.
Đến nỗi mà sau này có một bạn gái tài hoa rạng rỡ đã vì khí chất buồn bã này của cậu mà hạ bút viết bức thư tình một trăm ba mươi nghìn chữ, văn thơ lai láng, dòng đầu tiên chất chứa tình cảm dạt dào: Khuôn mặt bạn khiến người khác đau lòng, nửa là tươi đẹp, nửa là u buồn... Đương nhiên đây là chuyện về sau, tạm thời không nhắc đến.
Cũng may vào mùa xuân năm 2 tình hình có chuyển biến...
Đó là vào buổi sáng đầu xuân, trong không khí đều là hương cỏ tươi, một cơn gió thổi qua, hoóc-môn của bạn học Tô Tố dâng cao, đi một vòng hành lang trong trường học, tâm trạng xao động khá lâu, mùa xuân đúng là một mùa đẹp.
Bất chợt một quả bóng bay đến từ phía gần sân vận động trường.
Theo lý mà nói, thông thường trong tiểu thuyết ngôn tình nữ chính nên ngất đi, sau đó sẽ có một anh chàng đẹp trai cao lớn hùng dung chạy đến.
Nhưng cuộc đời Tô Tố hoàn toàn ngược lại.
Khiến cô nhóc ngất đi không bằng để cô lõa thể chạy còn nhanh hơn.
Vì thế câu truyện xảy ra như sau:...
Bên cạnh sân bóng đá, âm thanh huýt sáo liên tục không ngừng, một đám con trai kêu gào: "Đá quả bóng lại đây!!!"
OK, đá qua đó.
Bạn học Tô Tố nhấc một chân, nhấc luôn cả giày đá bóng của bản thân trình diễn màn vật thể bay, bay về phía người nào đó đứng gần cô nhóc nhất.
Người nào đó là một anh chàng đẹp trai, bị giày của Tô Tố và quả bóng đá đến nỗi thân hình chao đảo, cuối cùng... bi ai ngã lên khung sắt của sân bóng, sau đó không ngờ lại ngất đi.
Bạn học Thúy Ti hét lớn: "Tô Tố, hô hấp nhân tạo!!!"
Gặp được trai đẹp thì hô hấp nhân tại, gặp phải trai xấu thì đạp cho hắn tỉnh.
Tô Tố sung sướng chạy đến, thỏa thuê mãn nguyện tính hiến dâng nụ hôn đầu, hít sâu, dán mặt lại gần.
Chính vào thời khắc gần kề người nào đó, bạn học Hoa Vô Khuyết lại lần nữa giống như oan hồn xuất hiện, không ngờ lại mạnh mẽ kéo Tô Tố ra, bản thân thì xông lên.
Bốn môi giao nhau, người nào đó nằm trên mặt đất lại giống như bị điện giật nhảy dựng lên. Hai người mặt đỏ ửng nhìn nhau, nhìn nhau. Nhìn nhau, toàn bộ sân bóng yên lặng, kẻ nhìn bóng, kẻ đá bóng, kẻ gây chuyện, kẻ bị gây chuyện, tất cả đều trong trạng thái sụp đổ.
"Buồn nôn... thô lỗ!!" Bạn học Tô Tố là người đầu tiên học cách dùng từ thô lỗ mắng người bên cạnh.
"Thô lỗ... buồn nôn!!" Bạn học Liễu Thúy Ti cũng theo ngay sau đó.
Thật quá thô lỗ, đàn ông, dám cướp vận đào hoa của bà đây.
Khóe miệng Hoa Vô Khuyết giật giật, bỗng nhiên, thắt lưng thẳng tắp, hai chân xoay 45 độ, hai tay ôm mặt, nghẹn ngào nức nở chạy đi...
Không thể tha thứ được, mẹ nói, nụ hôn đầu tiên chỉ có thể hiến dâng cho bà xã. Bạn học Hoa Hoa dùng răng nanh nhỏ cắn chặt khăn tay, bổ nhào về phía cây bào đồng lớn nhất thô ráp nhất trụi lá nhất, vừa thút thít vừa đánh, a... như vậy liệu có mang thai hay không, quả nhiên bản thân không hề thuần khiết,... không thuần khiết, không thuần khiết...
Thân cây co giật, là cây bay xào xạc.
Bạn học Hoa Hoa nước mắt giàn giụa, chỉ dồn hết tâm chí vào việc đánh đấm thân cây, hoàn toàn quên mất một điều rất quan trọng... hình như chỉ có phụ nữ mới có thể mang thai.
Sự việc vẫn chưa kết thúc ở đó.
Có câu danh ngôn nói rất hay, thứ không đạt được mới là tốt nhất.
Bạn học Tô từ đó sa vào tình cảnh yêu thầm điên cuồng.
Nếu như chảy máu mũi thì sẽ viết huyết thư, cách thức luôn luôn là điệu vịnh than (làn điệu dân ca trữ tình), nếu như đi học sớm thì sẽ viết lên trên bảng đen một bài thơ tình chua xót, nếu là giờ sinh học phải mổ xẻ Tô Tố tuyệt đối sẽ âm thầm mang những động vật bị mổ xẻ đó ra, những con thỏ bị thiếu chân, con châu chấu bị thiếu chi trước, thậm chí cả con cá không có nội tạng... bên trên là một tấm thẻ viết tặng Apollo trong lòng tôi.
Những người đàn ông mà Tô Tố yêu đều rất may mắn, bọn họ đều có một điểm chung là bất giác trái tim họ đạt đến mức khỏe mạnh nhất.
Người nào đó ở sân bóng đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Hoa Vô Khuyết từ đầu đến cuối đều im lặng, đối mặt với sự si mê điên cuồng của bạn học Tô Tố, trong lòng vô cùng chua xót.
Trước kia khi còn bị trói buộc luôn khát vọng tự do, giờ đây Tô Tố si mê vì tình yêu, trong lòng mình lại giống như bị đổ cả hũ dấm chua, giống như có thứ gì đó đang dần manh nha, sinh sôi nảy nở.
Cuộc đời a cuộc đời, chính là hoang đường thế đấy.
Tô Tố theo đuổi từ năm hai đến năm ba, cuối cùng vào năm ba đã theo đuổi được người nào đó ở sân bóng.
Chạng vạng ngày nào đó, hai người hẹn gặp lúc hoàng hôn.
Trong sân vận động trống trải, người nào đó cùng với bạn học Tô đi một vòng rồi lại một vòng, rốt cuộc hai tiếng đồng hồ sau cô nhóc hoàn toàn sụp đổ ra về.
Nhiều năm sau, Tô Tố nhớ lại buổi hoàng hôn ngày đó vẫn không ngừng sụt sịt.
Dưới ánh trăng ấy, trong sân vận động đầy cỏ xanh, người nào đó chỉ nói một lời...
Lời nói ấy cũng đủ để hủy diệt cả địa cầu.
Đó chính là... mẹ mình nói, làm người cả đời chỉ lấy một người, ngày đó ai hôn mình, mình sẽ ở bên người đó cả đời...
Trong e thẹn kèm chút mong chờ, trong mong chờ lại kèm theo tình yêu chớm nở của chàng trai...
Tâm hồn mỏng manh của Tô Tố hoàn toàn bị đập vỡ, sau khi trải qua nỗi đau bình tĩnh trở lại, rốt cuộc nắm chặt tay quyết định, từ nay về sau tuyệt đối không thể để bạn học Hoa Vô Khuyết tiếp xúc với chàng trai trong lòng mình thêm lần nào nữa.
Nhưng lời thề này cũng quá sớm.
Học kỳ hai năm ba, gia đình Hoa Vô Khuyết quyết định di cư, cứ cố kéo dài thêm, dưới tình huống không hề tình nguyện, bạn học Hoa Hoa cuối cùng nước mắt lưng tròng, bịn rịn chia tay Tô Tố và Thúy Ti.
Khi tự do đến nhưng phát hiện con tim đã đắm chìm.
Còn có cái gì cẩu huyết hơn thế này chứ.
Vì thế khi bạn học Hoa Hoa nước mắt giàn giụa kéo tay Tô Tố, thề hẹn hết lần này đến lần khác: I will be back, thì trong bụng Tô Tố lại cười sặc sụa.
Kinh nghiệm dạy chúng ta rằng, khi có thể nói tiếng trung, nhất định phải nói tiếng trung, nếu không, khi bạn quay đầu lại cô gái vừa mù chữ vừa thô lỗ kia rất có thể sẽ biến mất không nhìn thấy nữa.