Mọi việc xuất hiện luôn bất ngờ
----------Nhật kí Tô Tố, tháng ngày lo sợ
"Khi tốt nghiệp tớ sẽ theo quân, làm vợ một chàng quân nhân rồi dạy học trong trường mầm non của quân đội."Bạn học Chân Khiết bẻ ngón tay, bắt đầu lo xa.
Gần đây cô đang quen một anh chàng nghiên cứu sinh từ đại học chuyển sang bộ đội, cho nên khí chất quanh người cô cũng được nâng cao không ít, nói năng cũng bình thường đi nhiều.
"Các cậu thì sao?"
Giờ đã là học kì hai của năm tư, rất nhiều bạn học đểu đã tìm được nơi thực tập, vì sắp chia xa nên bạn học Tô thường về kí túc hội họp cùng các chị em.
"Tớ muốn đên vùng sâu vùng xa." Bạn học Lương Muội thốt lên một câu, sau khi chia tay bạn trai, từ một người con đô thị nhở bé cô sắp thăng thành bậc thánh mẫu rồi, thường hay bộc lộ lý tưởng cứu rỗi thế giới ở kí túc.
"Trời ơi, vậy bố mẹ cậu thì sao?" Thực ra, bố mẹ Lương Muội đều là người dân thành thị điển hình nên luôn mong cô tìm được một người giàu có chút rồi kết hôn.
"Cùng đi phát triển vùng biên chứ sao, cần phải bồi dưỡng nâng cao giác ngộ cho họ." Lương Muội lạnh lùng nói.
Ôi dồi...được đó, bạn học Tô thừa nhận, giới hạn lý tưởng này quả thực là cao hơn so với người bình thường.
"Bây giờ tớ muốn đi Tô Châu, tình một công việc ổn định, ở bên cạnh anh ấy khi anh ấy học nghiên cứu sinh." Bạn trai Xíu Mại mới học thạc sĩ ở đại học Tô Châu cho nên cô một lòng hy vọng đến Tô Châu để thụ hẹp khoảng cách đó.
"Còn cậu thì sao hả Tố" Mọi người lần lượt nói hết mới quay sang hỏi Tô Tố.
Tô Tố băn khoăn một lúc, rất lâu sau mới hỏi lại: "Í? Phải có lý tưởng sao?"
"Không phải là lý tưởng mà là hiện thực, tốt nghiệp đến nơi rồi mà cậu không có kế hoạch gì sao?" Lương Muội trừng mắt nhìn cô.
Được thôi, cô lại ăn năn rồi, từ lúc ở cùng Hoa Hoa, cô đã quên béng mất chuyện tốt nghiệp.
Hai người bọn họ mỗi ngày đều sống trong mật ngọt, nhiều nhất là nghĩ về sau sẽ sinh mất đứa bé, bé con giống Tô hay giống Hoa mà thôi.
Người đang say đắm trong tình yêu thường sẽ quên đi hiện thực.
"Tớ nghĩ sau khi tốt nghiệp..." Tô Tố vò đầu nói, "Sẽ làm một cô lái đò(1) vinh quang"
Ối dời ơi...mọi người đều phụt hết cả nước bọt.
Còn có rất nhiều ánh mắt trắng dã bay đến nữa.
"Thái độ của các cậu là sao thế? Hiện này Đảng kính mến đang kêu gọi tìm việc được thì tìm việc,các cậu quá kén chọn rồi, tớ nói cho các cậu biết nhá, trong khu Ca La có biết bao nhiêu nơi mà sinh viên khoa tiếng anh làm tiếp rượu chà lưng cho khách, cũng có rất nhiều sinh viên đại học kiếm tiền bằng việc chà lưng ở phòng tắm xông hơi hay đứng bảo vệ quán rượu, tất cả đều là sinh viên đại học đó!"
Cô nói liền một mạch, mặt người nào người đó đều có biểu hiện phức tạp.
"Không, còn không chắc có được nhận hay không đâu, nhân viên gác cửa vừa phải cao vừa đẹp trai, nếu chỉ ở mức bình thường cũng không được, các cậu nghĩ có việc làm mà dễ chắc?"
"......"
"Làm cô lái đò cũng phải biết ngâm nga khúc nhạc dân ca thời Thanh, nếu không biết làn điệu Dương Châu thì cũng không làm nổi đâu."
Cạnh tranh nhau hiện nay chính là như vậy, liều mình chiêu sinh khiến sinh viên đại học cũng bạt ngàn như học sinh trung học, khi ra trường mới gặp bao rào cản, nào là kinh nghiệm, diện mạo nào là lương bèo bọt.
Nếu kiếm được việc thì dù có là mèo đen hay mèo trắng thì cũng chẳng sao (1)
Ngày trước thì sinh viên đại học cao đẳng giành bát cơm của nhau, cao đẳng với trung cấp đấu đá nhau mà học trung cấp chỉ có thể làm công thôi, thế nhưng giờ không thế nữa!
Không giống chút nào hết!
Giờ đã là thời đại hòa hợp, bởi vì cả sinh viên cao đẳng, đại học hay trung cấp đều bắt đầu giành việc của công nhân rồi.
Người phải khóc ở đây không phải là sinh viên đại học mà là người làm thuê.
Niềm hứng khởi của mọi người đã bị dập cho tắt ngấm, Chân Khiết nghĩ ngợi rồi thở dài thườn thượt: "Không cần biết là công nhân hay sinh viên, chúng ta cũng không cần nghĩ nhiều làm gì, thực ra, từ góc nhìncủa một người phụ nữ mà nói chỉ cần lấy được người tốt cũng không kém gì tìm được một công việc ổn định."
Lấy chồng chính là cuộc đời mới của người con gái.
"Tố, cậu không phải lo rồi, cưới Hoa Hoa vừa có tiền vừa đẹp trai, cậu chẳng cần phải ứng tuyển vị trí cô lái đò làm gì, tốt nghiệp thì sinh con luôn đi."
Nói đến chuyện sinh đẻ, bạn học Tô liền ngốc luôn tại chỗ. Cô đột nhiên nhớ ra, đã hơn môt tháng rồi mà cái đó vẫn chưa đến.
Mấy ngày nay cô ăn khỏe, ngủ khỏe thỉnh thoảng lại còn buồn nôn nữa.
OMG, không phải cô đã có con với Hoa Hoa đấy chứ? Mặc dù mỗi lần hành sự hai người đều thực hiện đủ mọi biện pháp an toàn thế nhưng dù có là durex thì cũng không thể đảm bảo là không có một lỗ hổng nào.
"Có chuyện rồi, tớ đi trước nhớ." Bạn học Tô kinh ngạc quá độ, lo lắng chạy mất.
Vừa ra khỏi trường cô liền mua ngay hai que thử thai ở tiệm ngay cổng, ôm chặt vào lòng, chạy như bay về biệt thự.
Khi cô đến, Hoa Hoa vẫn chưa có ở nhà.
Tô Tố bở túi xách lao thẳng vào phòng vệ sinh bắt đầu thử.
Cô đã suýt khóc khi thấy kết quả hiện lên trên que thử số 1, "Không thể nào, làm sao lại trúng thưởng cơ chứ?" Cô run tay, bắt đầu thử lần 2.
Mấy phút sau, Tô Tố đã hết hy vọng hoàn toàn, ngồi đơ trên sô pha vô cùng bối rối.
Hoa Hoa vừa vào cửa thì thấy cảnh bạn học Tô của cậu đang khóc mếu ôm chặt quần áo, co người rấm dứt trên sô pha, vừa lăn lộn vừa vuốt bụng.
"Tố, em ăn phải thứ gì rồi sao?" Cậu ngạc nhiên hỏi.
Tô Tố mếu máo một lúc mới co quắp đáp lời: "Làm gì có, không phải ăn nhầm đồ gì cả."
Hoa Hoa nghi ngờ vỗ vai cô.
"Là tử cung làm đau bụng!" Tô Tố đấm sô pha không ngừng gào khóc.
Hoa Hoa nhăn mày, ngay lập tức tỉnh ngộ ôm chặt Tô Tố vô cùng mừng rỡ hỏi: "Ý em là, chúng ta..."
Òa, Tô Tố nghĩ đến cô lái đò đang chèo thuyền, nghĩ đến đồng phục có hoa nhỏ màu xanh liền khóc đến mức quên trời đất.
Giấc mơ của cô, tuổi trẻ của cô, vì sao đều giao hết cho người đàn ông này cơ chứ.
"Đừng sợ, đừng sợ em à, đây là chuyện tốt mà."Hoa Hoa ôm chặt Tô Tố,vỗ lung cô nhẹ nhàng an ủi: "Chúng mình đều phòng tránh kĩ như thế, đưa bé vẫn xuất hiện chứng tỏ nó là món quà mà ông trời bạn tặng cho chúng ta."
Niềm vui bất ngờ qua đi, Hoa Hoa liền bình tĩnh trở lại.
"Chúng ta phải nói rõ cho bố mẹ, rồi tốt nghệp xong em gả cho anh nhớ? Đợi đến khi con ra đời anh sợ chúng mình không làm tiệc được."
Cậu nói hết kế hoạch của bản thân nhưng lại không để ý đến tâm trạng Tô Tố đang nằm trong lòng mình.
Cô mới 23 tuổi, vẫn còn chưa trải nghiệm, vui chơi cho đủ, chưa bước chân vào xã hội mà đã trở thành mẹ của một đứa trẻ sao?
"Em không muốn sinh." Tô Tố tức giận, đá Hoa Hoa ra.
Tô Tố bắt đầu học làm đà điểu, buộc chặt thắt lưng nghĩ: 'chả trách dạo này bụng mỡ to lên khá nhiều hóa ra là có một bé con đang ở trong đó.'
= =!!Cái uy nghĩ này quả là hồn nhiên, bụng có nhiều mỡ đến đâu thì cũng là do cái thói ăn uống vô độ của cô gây nên. Cái gì cũng đổ tội cho bé cưng, oan uổng quá rồi!
"Tố, sao lại thắt chặt thế này."Hoa Hoa kinh ngạc vô cùng, lấy ngón tay thon dài của mình linh hoạt gỡ đai lưng Tô Tố
"Em vẫn chưa chuẩn bị xong!" Cô nhìn Hoa Hoa với ánh mắt ầng ậc nước.
Hoa Hoa rất bất lực mà thở dài: "Nhưng đây là trách nhiệm của chúng ta mà, Tố, em sẽ không phải vì trốn tránh nhiệm mà bỏ nó chứ?"
"Em muốn đi kiện Durex!"Cô cáu kỉnh hét lên.
"Em biết mà, chất lượng của cái vị dâu chẳng ra làm sao cả?"Người nào đó xả tức một cách vô lí.
"..."Hoa Hoa chỉ có thể im lặng.
Thường thì khi mua Durex cậu đều chọn vị dâu theo sở thích mà Tô Tố lại khác, cô luôn ưa cái mới, lúc nào cũng khuyến khích cậu mua mỗi loại 1 ít.
Nhưng khi mua về rồi thì đều do cậu đặt lung tung trong ngăn bàn.
Cứ thế, lửa giận đang kìm chế trong lòng cô cũng bùng nổ: "Em đã nói là thổi thử để xem, anh cứ không cho cơ."
Cái việc thổi bóng làm Hoa Hoa khóc dở mếu dở, thực ra là vào lễ tình nhân cậu có mua tặng cô chiêc nhẫn đính kim cương mà bạn học Tô lại không có quà, cho nên cố gắng thổi BCS tự chế bóng bay.
Nếu như không phải cậu nhanh chóng cản lại thì cả hộp Durex đã đi toi rồi.
"Giờ phải làm thế nào?" Tô Tố rất lo lắng, chạy đi chạy lại trong phòng.
Hoa Hoa thì thở dài, giữ cô lại: "Chúng ta kết hôn đi."
"Thế lí tưởng của em thì sao?" Cô không hiểu.
"Anh nhận lời với em, sau khi sinh con sẽ cho em đi thực hiện lý tưởng." Hoa Hoa tốt tính vỗ về cô.
Hoa Hoa rất OTZ với cái lý tưởng làm cô lái đò của Tô Tố, nhưng so với lý tưởng bán vé vào cửaa ở công viên hồi tiểu học và trung học thì việc này đã được coi là có hàm lượng kĩ thuật rồi.
"Vậy à..."Tô Tố cắn tay.
"THế phải nói như nào với cha mẹ?"Bố mẹ hai nhà thực ra đã từng găp nhau.
Nhưng hai người đã cam kết nhiều lần là tuyệt đối sẽ không ăn cơm trước kẻng khi còn đang học.
Mẹ Tô là người duy nhất phản đối, lúc đó bà hét lên rằng: "Tôi phản đối! Tôi phản đối các anh chị cướp hy vong được ôm cháu sớm của tôi."
Giờ thì xem ra dù cho hai người có hứa suông thì ít nhất cũng có một người ủng hộ cứng rắn.
"Vậy thì bắt đầu từ mẹ Tô đi." Hoa Hoa đã quyết.
Thực tế chứng minh đây là bước đi rất ổn thỏa.
Mẹ Tô nghe tin lành kích động bắt taxi xuyên đêm đến Nam Kinh, miệng cười đến sắp rớt ra.
"Con à, con giỏi quá, mẹ biết là tính chiến đấu của các con rất mạnh mẽ mà." Bà không hề che giấu sự tán thưởng đối với hai đứa con nhà mình.
Tô Tố và Hoa Hoa đỏ hết cả mặt.
Thực ra cũng chẳng thế trách Durex được vì lần kết hợp gần nhất của hai người là trong lúc tắm rửa...
Cảnh quay đảo ngược lại hôm đó:
Bạn học Tô: "Đến đây đi, bạn học Hoa..." Ai đó liền lao đến như lang sói.
Hoa Hoa: "Đừng mà, sẽ có mất..."
= =!!!
"Không đâu, tin em đi, ở dưới nước sẽ bị đẩy ra, cho em đi mà!"
"......"
Mỗi lần nhớ lại bạn học Hoa Hoa đều rất bất lực, thế nhưng câu không muốn nói chuyện này ra vì bạn học Tô rất thích diễn vai người bị hại.
Hội đàm 3 bên diễn ra suốt 3 tháng.
Mãi đến khi bụng bạn học Tô to ra thì họ mới ra được quyết định.
Trước khi sinh thì làm tiệc ở nhà họ Tô, sau khi sinh sẽ làm cùng với tiệc đầy năm cho bé con ở nhà họ Hoa. Tất nhiên đều là tiệc vui lớn rồi.
(1) Thuyết mèo đen mèo trắng của Đặng Tiểu Bình
(2) Cô lái đò: ở Dương Châu Trung Quốc, nữ sinh đại học làm cô lái đò trên sông Sấu Tây Hồ (Tây Hồ nhỏ) sẽ được ngắm cảnh sông 4 mùa và có lương 5000 NDT. Đây là đồng phục áo có hoa nhỏ của bạn học Tô.