Nhật Ký Gái Thô Lỗ - Tôi Là Tô Tố

Chương 33




Tình yêu không khoảng cách mới là một loại khảo nghiệm

-----------------Nhật kí Tô Tố.

Khi lên xe, Hoa Hoa chỉ chuyên tâm lái mà Tô Tố vẫn cứ khúc mắc vấn đề trước đó.

Sau năm phút, xe dừng lại ở một khu biệt thự.

Tô Tố như vừa tỉnh mộng hỏi: "Hoa Hoa, anh ở chỗ này à?"

Nơi đây là khu biệt thự lâu đời nhất Nam Kinh, được xây từ năm 95, trong lúc những nhà thương phẩm khác vẫn còn khô khan xám xịt thì biệt thự khu này đã rất hào nhoáng.

"Ừ, một người ở, rất trống vắng." Hoa Hoa dừng xe, hai tay nhắc đóng túi nilon chứa đầy đồ dẫn đường.

Bước vài bước mà thấy Tô Tố vẫn đứng đờ người tại chỗ, cậu không nhịn được cười, hất tóc với cô: "Đi thôi, ngơ ngác gì thế, nhanh về nhà, anh đổi thuốc cho."

Được câu nhắc nhở, Tô Tố mới nhớ tới bỏng rộp trên cánh tay mình.

Cô cẩn thận bám theo Hoa Hoa, dường như có một loại áp lực nào đó từ từ và nhẹ nhàng đè chặt lên trái tim cô.

Hoa Hoa chân dài nên đi cũng nhanh hơn.

Không lâu sau dừng ở một ngôi biệt thự.

Cửa vừa mở ra, Tô Tố liền chấn động.

Ở chỗ cửa có một tấm thảm da dê trắng muốt nhìn rất mượt, rất chói mắt, từ cửa đến phòng ốc đều được trang hoàng bằng những đồ rất tinh xảo.

Mọi thứ dường như có chút không thật.

Hoa Hoa chầm chậm cởi giày, vào nhà trước.

Tô Tố chần chừ cắn tay đứng ngoài không chịu vào.

"Sao lại không đi tiếp?" Hoa Hoa ngạc nhiên, quay lại nhìn ai đó bất động trước cửa.

Ây dô, làm sao mà vào được, phải cởi giày, mà cởi giày thì hai cái tất cọc cạch trên chân cô tính làm sao?

Thẳng thắn đối mặt không có gì, nhưng mà đáng chết là hai chiếc tất đó mỗi cái đều có một cái lỗ rõ to.

Tô Tố quẫn bách kinh khủng, cứ im lặng nhìn Hoa Hoa.

Hoa Hoa nhăn mày, trậm mặc 3s rồi đột nhiên giần giật khóe môi, nhịn không nổi cười lên: "Anh đi nấu nước, vào nhà thì đổi dép rồi tắm nhớ, từ bệnh viện về tốt nhất nên đổi hết quần áo đi."

Nói xong, cậu thật sự không nhìn Tô Tố mà đi thẳng vào phòng bếp, bật bếp đun nước.

Tô tố nhanh chóng cởi giày, kéo tất ra nhét vội vào trong túi, dẫm lên chiếc thảm trắng tinh tiến vào phòng.

Hoa Hoa vừa đun nước vừa nói "Nếu tắm thì đừng dùng vòi hoa sen, cánh tay em bị thương tốt nhất đừng cọ vào đấy."

Tô Tố ầm thầm lấy khăn tắm từ trong đống túi mua hàng rồi tiến vào nhà tắm.

Phòng tắm rất rộng có màu bạc được điểm xuyết bởi chút lam nhạt làm cho người ta cảm thấy thoải mái. Bồn tắm không có hình bầu dục truyền thống mà giống như hạt đậu lớn, dưới nền được lát gạch màu xanh lam, cạnh bồn là hàng nút màu sáng bạc long lánh dưới ánh đèn.

Cô chậm rãi cởi quần áo rồi vươn tay ấn các nút.

Nhấn hết một lượt mà cũng không thấy có giọt nước nào.

Tô Tố tức lắm bèn vươn tay tiếp tục tách cái gạt nước hình cá heo cách điệu rồi lay trái lay phải, không lâu sau, nước lạnh từ vòi sen ồ ạt chảy ra.

Nước bắn ra bất ngờ phụt thẳng vào mặt Tô Tố.

Tô Tố giật mình hét to tránh dòng nước.

"Tố, sao thế?"Cánh cửa phòng tắm bật mạnh ra.

Hoa Hoa và Tô Tố mặt đối mặt, sững sờ tại chỗ.

Bạn học Tô trần trùi trụi, ngay cả khăn tắm cũng không khoác, ngốc luôn rồi.

Nước bắn tung tóe làm cho Hoa Hoa vừa xô cửa chạy vào cũng bị ướt đẫm, chiếc áo trắng dính sát vào dáng người thon gầy, giọt nước lấp lánh trong suốt chảy xuống từ mái tóc cậu, lướt qua đôi môi hồng nhuận xuống cổ.

Quyến rũ chết con người ta rồi.

Mũi hai người đều có chút xót, không kiềm được chảy hai hàng máu đỏ tươi.

"Á" Người phản ứng đầu tiên là bạn học Tô. Cô hét lên rồi cuống cuồng tìm khăn tắm.

Tô Tố ôm ngực, chạy loạn xạ, Hoa Hoa đỏ mặt cởi áo ngủ kéo Tô Tố lại bọc chặt.

Một người kéo một người trốn, bạn học Tô trượt chân, từ từ ngã xuống.

Gạch lát sàn đẹp thì có đẹp thế nhưng lại rất cứng.

Cô nhắm mắt trong tuyệt vọng chuẩn bị bị thương lần 2.

"Ư." Ngờ đâu cơn đau trong dự kiến không hề xuất hiện, một tiếng hít thở mạnh làm cho Tô Tố kinh ngạc mở hai mắt.

Lần đâu tiên Hoa Hoa nhảy ra, làm tấm đệm thịt cho Tô Tố một cách rất quang vinh.

"Em đừng gấp gáp" Hoa Hoa cau màu, gồng mình đỡ bạn học Tô, kiểm tra từ đầu xuống chân.

"Em không sao."Bạn học Tô Tố vắt người ngang eo Hoa Hoa, bị động nhìn tay cậu vuốt ve, nắn bóp, mặt sắp đỏ như tiết gà.

Phù, cậu thở ra một hơi, không kiểm tra nữa, chống lấy người ra lệnh: "Tố, em có tự đứng lên được không, hình như chân anh bị gãy rồi."

Cậu ẩn nhẫn, răng nghiến vào môi đến trắng bệch, từng giọt mồ hôi từ trán lăn xuống.

Tô Tố sợ hãi nhảy dựng lên.

NHanh chóng nhảy khỏi người cậu

Mặt Hoa Hoa ngày một trắng, cánh tay đỡ lấy người run bẫn bật, chân không thể nhúc nhích dù chỉ một chút.

Cậu chắc là đau lắm, trái tim Tô Tố chợt nhói lên, vô cùng lo lắng, cánh tay gấu vung lên ôm cậu nhét vào cánh tay mình

"Hoa Hoa, cậu có đau lắm không, có đau lắm không?"Cô khẩn trương lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, chân bước vội ra phòng tắm hét lớn: "Cậu không cử động được ở đâu, có phải là xương cùng không?"

Cô đột nhiên nhớ lại tin tức trước kia không lâu rồi càng hoảng loạn hơn.

Tô Tố bế Hoa Hoa cắn răng chạy ra cổng: "Hoa Hoa, nếu bị thương ở xương cùng thì sẽ không sinh được con, phải làm sao đây?"

Ô ồi, Hoa Hoa không nhịn được mà phun nước miếng

"Cậu đau lắm sao, hả hả hả, là xương cùng sao? Đừng sợ, nếu xem bệnh kịp thời thì sẽ không bị gì đâu."

Hoa hoa im hơi lặng tiếng nằm trong lòng cô, mồm miệng rút gân.

"Tô, đặt tớ xuống." Cậu nhắm mắt, nắm chặt tay, cố gấng trấn định lệnh cho người nào đó đang lên cơn kích động.

"Đừng làm loạn, nếu xương bị lệch thì phải làm sao."Những đoạn kí ức ngắn như máy chiếu phim không ngừng hiện lên trong đầu Tô Tố.

Cô ôm Hoa Hoa loay hoay không ngừng: "Mở cửa thế nào, thế nào hả?" Sau khi dậm vài cái, cô bất chợt phát hiện cái cổng biệt thự này quả là chặt chẽ.

Hoa Hoa mắt trắng dã, bó tay mà đáp: "Bạn học Tô, bình tĩnh, bình tĩnh nào."

Thế nhưng, Tố tố bắt đầu đập cửa lần thứ 2 rồi.

Kết quả, hoa hoa tức giận gào lên: "Bạn học Tô, dù có bị thương xương cùng, anh cũng có thể khiến em sinh em bé, xin em bình tĩnh lại đi!"

......

Tô Tố cuối cũng cũng bình tĩng, khuôn mặt hồng hồng nhìn Hoa Hoa trong lòng mình.

Đứa trẻ hư, đúng là trẻ hư, ô dô, Hoa Hoa à, cậu đừng có lộ bản tính ra thế được không?

Hoa Hoa im lặng tuyệt đối, mặt hồng thấu, mắt ngượng ngùng quay đầu đi chỗ khác, lẩm bẩm: "Để anh xuống, chắc là chân chỉ bị sái thôi." Giọng cậu nhẹ nhàng cũng rất dịu dàng.

Tô Tố tỉnh táo lại, cẩn thận đặt Hoa Hoa xuống sô pha, khom người nhìn cậu.

Đúng là chân cậu bị trật khớp thật, nó sưng lên như cái bánh bao vậy.

P/S: Lục Lạc sẽ up nốt 4 chương cuối và sẽ chỉnh sửa lại trong tháng 6. Cảm ơn đã ủng hộ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.