Chung sống ngọt ngào, không khí mập mờ
-------Nhật kí Tô Tố, khoảnh khắc ấm áp.
Hoa Hoa không nói, mặt lạnh tanh khởi động xe.
Chiếc xe rẽ qua một ngã, một ngã lại một ngã nữa, khi sắp đến đường Hoàng Phố thì đột nhiên phanh rồi dừng lại.
Tô Tố trắng bệch ngước đầu lên đếm, lúc xe khựng lại thì ngơ ngác quay đầu, ngốc ngếch hỏi: "Đến rồi sao?"
Do quá say xe mà ánh mắt cô tối sầm, dưới ánh đèn mờ ảo trông đáng thương vô cùng.
Hoa Hoa lẳng lặng nhìn cô, từ cái ngăn bên cạnh xe lấy một quả quýt ra bóc, màu da trắng nõn và màu sắc ấm áp từ vỏ quýt ánh lên rất đẹp.
Tô Tố nuốt nước miếng nhưng không dám mở mồm xin vì cậu đang trưng ra khuôn mặt lạnh lùng cứng ngắc.
Cậu bóc xong nhưng không tách ra vội, để phần đã bóc vào lòng bàn tay.
"Muốn ăn không?" Cậu mang giọng nói nhàn nhạt, nghiêng đầu qua, ánh mắt có chút ý cười.
Tô Tố khiêm tốn, cười khan: "Không cần đâu, anh ăn đi!"
Thật ra cô rất muốn, vì vừa mới nôn xong nên cổ họng khô không khốc và có chút rát, hơn nữa, cơn say xe không ngừng nhắc nhở cô, dù úp mặt hay ngẩng đầu thì cảm giác quay lô lô vẫn mạnh mẽ như vậy.
Hoa Hoa cười nhẹ, nắm tay khoảng vài phút rồi mở lòng bàn tay ra và nói: "Giờ thì ấm rồi, có thể ăn được." Anh tách quýt ra từng múi một, cẩn thận nhặt hạt rồi đưa cho Tô Tố
"Say xe ăn quýt sẽ bớt cảm giác buồn nôn hơn."Cậu nhìn Tô Tố ăn từng miếng, thấy cô bắt đầu thả lỏng thì nói: "Rõ ràng rất muốn ăn mà tại sao lại từ chối?"
Câu hỏi rất đột ngột này làm Tô Tố ngơ ra một lúc, lưỡi vẫn ngậm múi quýt âm ấm của Hoa Hoa.
"Sợ anh sao?"Cậu cau mày, thấy Tô Tố lặng im thì thở dài một tiếng rồi khởi động xe.
Tô Tố khó khăn nuốt múi quýt, lòng luôn băn khoăn.
Theo lý mà nói thì cô sẽ không cảm thấy áp lực gì khi ở bên Hoa Hoa, thế nhưng vì sao cô lại thấy cậu dường như rất lạ lẫm.
Lúc nhỏ, giấy nháp hay là bút kí tên, Thúy Ti và cô đều tranh của cậu, luôn luôn đúng tình hợp lý mà dùng, thậm chí có lúc bữa trưa của cậu cũng bị mượn mất. Trước nay cô không cảm thấy sử dụng đồ của cậu lại có cảm giác bất an lớn thế này.
Vì sao giờ lại cảm thấy xa cách đến khó hiểu.
Rõ ràng rất muốn nhưng khi đối mặt với cậu lại cự tuyệt không điều kiện, mà cô cũng không phải người con gái dè dặt gì cho cam.
Cô nghĩ mãi mà không tìm ra ngọn nguồn nên chỉ có thể trầm mặc.
Xe chạy không nhanh lắm, sau 20 phút thì đến Thạch Môn Khảm, ở đó có một siêu thị lớn sáng sủa sạch sẽ.
Hoa Hoa dừng xe, dịu dàng săn sóc cởi dây an toàn cho cô.
"Chúng ta cần mua một số đồ dùng hằng ngày, ở chỗ anh, vẫn chưa có quần áo của em, khăn lông và bàn chải đánh răng..." Cậu đếm ngón tay liệt kê từng vật cho Tô Tố nghe.
Tô Tố ngày càng kinh ngạc, rất cảm động trước sự tỉ mỉ của cậu.
"Hoa Hoa, anh chu đáo quá! Yêu chết mất thôi!" Cô nhảy lên, kích động ôm đầu Hoa Hoa, lấy trán cọ vài cái.
Mặt Hoa Hoa lập tức đỏ lên.
"Em còn có thể chọn chút đồ ăn vặt." Anh cười nói :"Anh không có thói quen ăn vặt nên trong nhà không có gì, nhưng em đến rồi thì phải khác."
Tô Tố vừa cảm động vừa bùi ngùi: " Nếu đã thế thì em không khách sáo nữa!" Sau đó cô liền nắm lấy xe đẩy, hớn hở đi phía trước, sự yếu ớt khi say xe lúc nãy không còn lại chút gì.
Hoa Hoa dở khóc dở cười, hình như, cô bạn Tô Tố đó trước nay chẳng hề khách khí tí nào.
Khăn cũng có loại cao cấp và laoij bình thường, cao cấp thì 30 mấy đồng mà bình thường khoảng 4 đến 5 đồng, Tô Tố cắn tay do dự.
Từ nhỏ đến lớn cô chỉ chọn đồ rẻ là mua cho nên lấy thứ đắt một chút là đau lòng.
"Chọn cái hình gấu bé này đi, sờ có vẻ thích." Hoa Hoa thử tay rồi lấy một chiếc khăn cao cấp từ giá hàng xuống.
Tô Tố nhìn cậu rồi nhận lấy khăn, lại nhìn giá cả, trâm trạng không thoải mái lắm.
Hoa Hoa không biết Tô Tố nghĩ gì, chỉ đi phía trước.
Cậu nhìn qua, bất kể đồ nữ đắt tiền nào cũng chọn thay Tô Tố. Có lúc không biết cô thích gì như dầu gội sữa tắm chẳng hạn, cậu đều lấy mỗi thứ 3, 4 loại.
Đồ trong xe ngày càng nhiều.
Tô Tố ngày càng đắn đo.
Mãi lâu sau, cô không nhịn được mà mở miệng: "Hoa Hoa, nhiều quá rồi."
Hoa Hoa không để ý nói: "Thực ra không nhiều đâu, trước kia ở nước ngoài, phòng tắm đều để đầy chai lọ của mấy bạn nữ."
Anh nói rất tự nhiên thế nhưng Tô Tố lại như bị sét đánh.
"Bạn nữ cùng kí túc??" Cô hét lên, quay mặt trừng Hoa Hoa.
Hoa Hoa sững người 1 chút rồi đột nhiên cười lớn, vươn tay vuốt mái tóc dài của cô, dịu dàng giảu thích: "Là cô bạn người Nga rất xinh."
Tô Tố xoay sang, nhìn cậu tức giận.
Hoa Hoa càng cười lớn, còn thêm một câu: "Dáng người cô ấy đúng chuẩn chữ S.' Ngón tay thon dài của cậu từ từ vẽ chữ cái này trên không trung.
Nếu là Tô Tố trước đây nhất định sẽ biến thành khủng long bạo chúa ngay lập tức.
Cho nên Hoa hoa ngậm cười chờ cô bùng nổ.
Thế nhưng ngọn lửa chẳng thấy đâu.
Bạn học Tô chỉ sụp vai một cái, nhìn bộ ngực kẹp lép của mình đắn đo phút chốc rồi ngẩng đầu, vỗ mạnh vai Hoa Hoa, cười: "Đi, tiếp tục mua thôi."
Đã không túc giận cũng không thương tâm, Hoa Hoa cau mày cảm thấy có chút buồn bực.
Đang muốn giải thích thì phát hiện bạn học Tô đã ngoáy mông đẩy xe chạy rất xa rồi.
Rất nhanh, cậu thấy bạn học Tô đã từ cuồng mua sắm cấp độ 1 biến thân thành cuồng mua sắm vô địch.
Cô còn khoa trương hơn hoa Hoa, cùng nhãn hiệu mà có thể chọn đến 4, 5 mùi hương khác nhau.
Cùng một kiểu áo ngủ lại có thể mua đủ loại màu xanh đỏ tím vàng.
Phấn đấu đến khi siêu thị sắp đóng cửa cô mới tỏ ra chưa thỏa mãn lắm mà quay đầu nhìn cậu.
"Trước mắt cứ thế này đã."
Cô chỉ đống đồ chất cao như ngọn núi nhỏ trong xe đẩy rồi nói.
Hoa Hoa dễ tính cười, tiếp lấy xe rồi xếp hàng chờ thanh toán.
Rất nhanh liền đến lượt Hoa Hoa và Tô Tố
Sau khi nhận giảm giá từ thẻ hội viên, số tiền phải trả là hơn 500 đồng.
Đối với Tô Tố mà nói, đây là lần đầu tiên tiêu xài hoang phí đến thế, với Hoa Hoa, đây chỉ là chút tiền, nhỏ như sợi tóc.
Nhân viên thu ngân mở ngăn thu ngân ra, nhìn số tiền lẻ trong đó thì ngẩn người một chút rồi quay lại nói: "Anh à, anh có cần thêm gì nữa không, nếu không xin chờ tôi ra quầy khác lấy tiền để trả lại cho anh, ở đây vẫn còn thiếu 17 đồng."
Hoa Hoa lắc tay, ngón tay thon dài lấy một đồ mà vị khách trước để lại, cười nhã nhặn nói: "Không cần đâu, thêm cái này nữa là đủ rồi."
Í? Gì vậy?
Tô Tố ló ra nhìn cái hộp có vỏ ngoài đẹp đẽ đó.
Mắt thấy dòng chữ trên hộp thì đỏ mặt đến tận cổ.
Thế mà lại là một hộp Durex!
Cô ngượng quá, tức giận lườm Hoa Hoa đang tự nhiên như không xếp lại đồ vật, mắng: "Tại sao lại là cái này?"
Hoa Hoa thấy lạ hỏi: "Em không thích vị dâu à?"
Bạn học Tô lắc đầu theo phản ứng.
"Vậy thì không vấn đề rồi!" Một tay cậu nắm lấy Tô Tố, tay khác cầm hộp Durex nhét sâu vào trong túi quần, đẩy xe mỉm cười rời siêu thị.
Khi đi qua sảnh không bóng người, bạn học Tô mới tỉnh lại từ đống suy nghĩ rối mòng mòng.
Xin nhờ, đây vốn không phải vấn đề mùi vị có được không?