Tất cả cảm giác đều xuất phát từ lòng dũng cảm của hai người
--------Nhật ký Tô Tố, yêu cần dũng cảm, càng cần chủ động tiến thêm một bước.
Lời nói lủng củng của bạn học tiểu Cường đánh động, làm cho Tô Tố hiểu ra một lẽ, trong con mắt của mọi người, bản thân cô đang trèo cao.
Trèo cao cũng có nghĩa là với cao, mà trên thực tế rất nhiều người cho rằng đây là một vở kịch náo nhiệt vì dù sao điều kiện của Hoa Hoa cũng ở mãi tít trên trời.
Cậu vừa cao ráo vừa đẹp trai, học hành ưu tú, là con nhà trí thức, trụ cột nước nhà trong mắt thầy cô.
Ngược lại, Tô Tố chỉ là một phụ kiện tầm thường.
Cô cao 1,58, còn 2cm nữa mới đạt tiêu chuẩn quốc gia, khuôn mặt ư, nhiều lúc có thể miễn cưỡng xem là dễ nhìn, học lực trung bình, bố mẹ là công nhân, là sâu gạo trong mắt thầy cô giáo.
Hai người này nếu yêu nhau thì chính là vung nồi áp suất úp lên cái chậu men sắt (1), chẳng xứng chút nào.
Điều hiển nhiên này, mọi người ai cũng hiểu, Tô Tố cũng hiểu, chỉ có bạn học Hoa - Hoa Vô Khuyết là không hiểu.
Nhưng mà chuyện tình yêu nào có lý lẽ gì.
Về đến kí túc, Tô Tố liền thấy một nhóm người của phòng kí túc này, phòng kế bên và cả một vài người đi ké đứng đầy bên trong, ai nấy đều hưng phấn chờ đợi.
"Tô Tố, Tô Tố, cậu đã quyết định yêu cậu nghiên cứu sinh đó phải không?"
"Nhưng mà tớ thấy bạn học Cố cũng được lắm."
"Không đúng, không đúng, bạn học Hoa vẫn tốt hơn, chỉ mỗi khí chất thôi..."
Đối với mấy lời ồn ào đó, Tô Tố rất không vui, không có người quan tâm đến cảm nhận của cô, bọn họ chỉ muốn dò hỏi để thỏa mãn lòng hiếu kì mà thôi.
Tô Tố ngượng ngùng mở miệng: "Tớ cảm thấy..."
Những giọng nói ồn ào hỗn bỗng loạn im bặt
Tám, chín cặp mắt đồng loạt dính vào người cô, chờ đợi đáp án.
"Tớ cảm thấy..." Tô Tố suy xét một lúc rồi cẩn thận mở lời: "Hai cậu ấy đều quá ưu tú, không hợp với tớ. Tớ nên tìm người thực tế hơn một chút."
"Thật là..." Quần chúng đều tỏ vẻ ngưỡng mộ nhưng nội tâm không khỏi thầm mắng Tô Tố.
Xíu Mại nhanh mồm nhanh miệng, phản bác thẳng thắn: "Người ưu tú chắc gì đã khó giữ, nếu mà chọn phải ai đó như Quasimodo (2) thì sao? Biết đâu trong ngoài đều tà ác như nhau."
Câu nói vừa thốt ra khiến mọi người trầm mặc
Bạn học Chân dựng thẳng lỗ tai, trốn trong màn nghe trộm hồi lâu cuối cùng không nhịn được nữa mà vén rèm, chêm một câu: "Cậu đừng có phúc mà không biết đường hưởng nhá, mấy năm nay, cóc nhái đầy rẫy mà hoàng tử lại khó tìm, nếu tôi là cậu thì tôi sẽ đánh ngất một người rồi đem về nhốt, nói cho cùng thì..."
Cô dừng lại 1 chút rồi châm chọc Tô Tố: "Cậu chẳng có chút tự tin nào hết!"
Tô Tố nhất thời nói không nên lời, chỉ có thể trầm mặc,
Chân Khiết thấy thế cười lạnh một tiếng, móc điện thoại ra, giả vờ nũng nịu: "Xuyên Kí à, hôm nay em khó chịu lắm í, tối anh đưa em đi dạo chợ đêm nhá..."
Lúc này các bạn học cùng phòng cũng trầm mặc luôn rồi.
Giờ thì bàn tay tội ác của bạn học Chân đã vươn đến chỗ ông chú luống tuổi của tiệm ăn Xuyên Kí ở cổng trường, nghe đâu, chú ấy chẳng phải mét 9, mét 8 chưa tới mà với cũng không nổi mét 7 cho nên bạn học Chân không cần đi giày cao gót cũng hơn chú ta 1 cái đầu.
Dạo gần đây, do bị hai chàng của Tô Tố đả kích nên bạn học Chân đã vung ma trảo tới N ông chủ. Trong đó có chú bán cơm hộp ở tầng dưới, bác chủ phòng tắm xông hơi, ngay cả ông bán canh dưa cá và mở tiệm bán thịt ngan Đông Sơn cũng góp mặt.
Lý lẽ cô đưa ra rất đẹp: tôi không có rất nhiều tình cảm nên tôi cần thật nhiều tiền.
Bạn học Chân lạnh giọng đằng hắng một tiếng rồi chậm chạp chải đầu, thuận tay vuốt lên sợi dây chuyền kim cương hạt nhỏ mới mua trên cổ nói: "Bạn học Tô à, yêu cũng chỉ thế mà thôi, Hoa Hoa cũng được mà bạn Cố cũng ổn, lâu rồi cũng chỉ còn lại một mục đích."
"Là gì vậy?"
Tô Tố không hỏi mà là bạn học hiếu kỳ nào đó.
"Con trai đối với con gái, mục đích cuối cùng là gì mọi người đều biết, tôi dám cá, Tô Tố à, chưa đến 1 tuần, bạn học Hoa Hoa sẽ cho cậu gợi ý ngầm."
Cô tỏ ra hiểu biết mà nhún vai nói tiếp: "Cậu có thể đồng ý đó, ít ra, có thể xem xem sau khi đạt được mục đích rồi thái độ của người đó có thay đổi hay là không."
"Cùng lắm thì cái người mỗi ngày luộc trứng cho tôi cũng đá tôi thôi."
Tô Tố sững sờ xem Chân Khiết tự trào phúng nhìn gương dặm phấn.
Từ đó đến tối, trong đầu cô vẫn vang vọng lời nói của bạn học Chân
Cô cứ trăn trở, cố ép mình nhanh chóng quyết định.
"Tô Tố, đồ của cậu." Bạn phòng bên ôm một bó hoa Ly, thở hồng hộc đẩy của phòng, nói: "Lúc bọn tớ xuống mua đồ ăn mặc thì gặp cái cậu Hoa Hoa đó." Cô gái chớp mắt rồi đặt hoa lên bàn.
Tô Tố trong bộ quần áo ngủ áo ngủ cầm bó hoa lên.
Cùng lúc đó, điện thoại vang lên làm cô giật mình nhảy cẫng lên.
"Tô, là tớ, Vô Khuyết."
"Ừ." Tô Tố miết đóa hoa ly đứng bên cửa sổ cúi đầu đếm xem có bao nhiêu bông.
"Tổng cộng 13 bông, không cần đếm nữa, em đã nói đó chính là số may mắn của em."
Á, Tô Tố ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dưới anh đèn mờ mịt của kí túc là bóng dáng cao ngất của Hoa Vô Khuyết, khi thấy Tô Tố, anh mỉm cười vẫy tay nói: "Xuống đây đi, chúng mình đi chợ đêm."
"Ừ, cậu đợi đấy." Tô Tố cắn môi, túm lấy áo khoác, ném hoa xuống phi như bay xuống lầu, mới chỉ xa nhau vài tiếng mà cô đã nghĩ ra rất nhiều lời nói muốn thổ lộ với anh.
Cô vừa chạy vừa không nhịn được cười.
Khi xuống dưới mới phát hiện không ít bạn học mới dạo chợ về, thấy Tô Tố với Hoa Hoa liền chỉ chỉ trỏ trỏ.
"Hoa Hoa, cậu đến rồi à."
Hoa Hoa mỉm cười, nghiêng mắt nhìn các bạn nữ đang nhìn lén đó rồi đột nhiên vươn tay kéo Tô Tố vào lòng, rất tự nhiên hôn nhẹ lên khóe môi cô.
"Hoa Hoa, cậu lại làm sao thế?" Tô Tố cau mày đầy tức giận.
Hoa Hoa nhướn mi nhìn lại, tỏ ý muốn cô nói tiếp.
Tô Tố cong khóe môi lập tức nhào qua cắn chặt môi anh, nói năng hàm hồ: "Lúc hôn phải chăm chú chút được không, mắt nhìn đi đâu thôi, mình mới là bạn gái cậu đấy!"
Hoa Hoa vui quá hôn càng sâu.
Tất cả cửa sổ các phòng đều mở ra, người người thò đầu ra, có người bạo dạn còn huýt sáo hét lên: "Nữa đi, nữa đi!"
Hai người tiếp tục triền miên, đến khi buông nhau ra, trái tim Tô Tố liền đập nhanh như tên lửa.
"Mình quyết định nhận lời cậu." Cô cố lấy dũng khí nhắm mắt dõng dạc nói to.
Ánh mắt Hoa Hoa như ngôi sao sáng nhất trên biển trời vô tận mang theo bừng lên sắc màu rực rỡ, khóe môi nở nụ cười tuyệt đẹp như hoa xuân.
Cậu ôm lấy Tô Tố quay một vòng, cụm trán vào nhau vui mừng hét lên: "Tôi...Hoa Vô Khuyết, thề sẽ một lòng một dạ với Tô Tố mãi mãi."
Tiếng cổ vũ vang khắp khu nhà làm cho không khí trở nên nóng hơn bao giờ hết.
Ngay cả dì quản lý trực ban tối nay cũng không nhịn được mà tỏ vẻ vui mừng mà cảm thán: thanh xuân đẹp biết bao!
(1) Chậu men sắt: chậu sắt được tráng men, trông thì tưởng đồ sứ nhưng không phải.
(2) Quasimodo: nhân vật có hình dạng quái dị trong tiểu thuyết Nhà thờ Đức Bà Paris của nhà văn Pháp Victor Hugo. Tiểu thuyết này được dựng thành phim có tên Thằng gù nhà thờ Đức Bà.