Một kẻ thô lỗ không cô đơn...
Hai kẻ thô lỗ mới cô đơn...
Khi gái thô lỗ có bạn, thế giới mới hài hòa.
--------- Tô Tố 10 tuổi, không còn cô đơn nữa.
Người cô đơn thường nói không sao cả, có cô đơn cũng sẽ không nói ra.
Nhưng kẻ thô lỗ một khi không cô đơn thiên hạ ắt sẽ đại loạn.
Kẻ nhiều chuyện nhất lớp chính là Tô Tố, bạn học A thích ngoáy lỗ mũi, bạn học B đi vệ sinh không mang giấy, dùng nước máy để rửa mông trong nhà vệ sinh, ba bạn C tìm cho cô bé N người mẹ xinh đẹp...
Cùng là một tin đồn nhưng lại được nhìn dưới nhiều góc độ khác nhau...
Giống như trước đây, ai cũng phải tự bảo vệ bản thân.
Vì vậy, bạn học Tô Tố luôn nói không sao cả, người cô đơn sẽ không thấy cô đơn. Cho dù ngồi trong góc gần bục giảng, cho dù bị biệt lập, cô bé cũng sẽ tự tìm niềm vui riêng cho bản thân.
Nhưng tinh thần AQ này khó tránh khỏi tình cảnh thê lương.
Ngày X tháng X năm X, có một cô bé chuyển từ vùng khác đến, khí thế hiên ngang, tinh thần sung mãn, vừa tiến vào lớp liền vẫy tay, khí vận đan điền hét lớn: "Chào các đồng chí..."
Toàn bộ các bạn học cùng 囧, chỉ riêng bạn học Tô Tố vui mừng hớn hở vẫy tay: "Chào thủ trưởng..."
Bốn mắt nhìn nhau, chỉ hận đã gặp nhau quá muộn, cảm giác tìm được tri kỷ ngay tức thì nảy sinh.
"Đồng chí nam..."
"Đồng chí nữ..."
Hai bàn tay lạ lẫm nắm chặt lại với nhau, hai người coi như chốn không người hét lớn: "Thanh Sơn không đổi, nước xanh chảy mãi..."
Việc này ngay cả cô giáo Châu cũng không chịu đựng được, suýt chút nữa rơi lệ.
Tình bạn thuần khiết, thật khiến người ta cảm động.
May mà đồng chí Tô Tố luôn ngồi ở vị trí Đài Loan, ..., cái gọi là Đài Loan chính là trong góc gần bục giảng (1)! Chỗ ngồi biệt lập, ung dung thoải mái, hiện tại lại có thêm học sinh chuyển trường, hợp thành một đôi, cùng ngồi trong góc gần bục giảng...
Học sinh chuyển trường tên gọi Liễu Thúy Ti, dung mãnh bậc nhất, giống như ruồi nhặng nhìn thấy trứng thối, chưa đến ba ngày hai người đã hợp thành một.
Ví như...
"Hoa Hoa, mượn bút chì cậu dùng chút..." Tô Tố quay đầu, chỉ là nói cho Hoa Vô Khuyết biết, không đợi cậu ta trả lời đã lấy chiếc bút dùng.
Hoa Vô Khuyết không còn gì để nói, lặng lẽ ghi vào trong sổ tay, chiếc bút chì thứ 11 trong tuần...
Thúy Ti quay đầu, nhìn thẳng vào bạn học Hoa, hùng dũng lấy nốt chiếc bút còn lại, quay đầu, xoẹt xoẹt viết.
Hoa Vô Khuyết tiếp tục im lặng, lặng lẽ giở quyển sổ khác ra, dùng bút máy ghi lại... chiếc bút chì thứ 20 trong tuần.
Không được có ý kiến gì hết, bạn học Hoa lắc đầu thở dài, sẽ tổn thương tâm hồn yếu đuối cùng với lòng tự tôn kiêu ngạo của hai bạn ấy mất.
Bạn học Tô Tố đã từng nói: Một người đàn ông vĩ đại thì phải dùng sự im lặng để điểm xuyết cho mị lực của bản thân.
Thế nên chỉ có thể tiếp tục im lặng.
Im lặng là vàng. Im lặng là mị lực.
"Ước muốn của em là..."
Giờ ngữ văn yêu cầu trước khi vào học phải diễn thuyết trong vòng 3 phút, không giới hạn chủ đề và cách thức, chủ yếu là có thể khiến các bạn học cảm động, nói năng lưu loát.
Chủ đề của tuần này là... ước muốn của em.
Số 13, 14 và 15. Vừa hay đến lượt Tô Tố, Hoa Vô Khuyết và Liễu Thúy Ti.
Tô Tố xúc động, gương mặt ửng đỏ, hai tay nắm chặt, dùng chân lẫn tay bước lên trên bục giảng, sợi dây quấn quanh eo phất phới trên bục giảng, quần đỏ, sợi dây xanh biếc chỉ một đoạn ngắn ngủn, vô cùng đẹp mắt, vừa thô lỗ lại kèm theo xinh đẹp, vừa xinh đẹp lại kèm theo thô lỗ.
"Tớ không cần giả vờ, tớ chính là 13, chào mọi người!" Vẫy tay, Tô Tố hai chân đứng vững, nửa thân trên xoay trái xoay phải, giống như nữ hoàng Elizabeth đi tuần, cảm giác bản thân vô cùng tốt đẹp: "Ước muốn của tớ chính là, làm một nhân viên bán vé ở công viên..." Tô Tố nắm chặt tay, hết sức hưng phấn.
Giáo viên ngữ văn im lặng, vẻ mặt khó hiểu.
Bạn học Tô Tố, không có lí gì ước muốn của em lại bình thường như thế chứ? Lẽ nào là tôi nghe nhầm?
Tô Tố tiếp tục thao thao bất tuyệt: "Như vậy tớ có thể lúc nào có người thì nhìn người, khi không có người thì dạo công viên. Khi có đàn ông thì nhìn đàn ông, có phụ nữ nhìn phụ nữ, có trẻ em nhìn trẻ em..."
Liên tục "nhìn" hết 2 phút 40 giây.
Giáo viên ngữ văn im lặng, các bạn học líu lưỡi. Tô Tố kinh ngạc, nhấc tay nhìn đồng hồ, 2 phút 40 giây, thở dài, tiếp tục diễn thuyết: "Có tàn tật nhìn tàn tật, có khỏe mạnh nhìn khỏe mạnh..."
Các bạn học vì thế mà cười ngất, thì ra để qua được ba phút cũng thật dễ dàng!
Tô Tố nhìn trời cười sằng sặc, bản thân quả nhiên quá mức thông minh, liếc mắt về phía cô giáo, im lặng tán thưởng... Cô à, em thật hâm mộ cô, cô thật là may mắn, bởi vì...
Bởi vì... cô có được người học trò uyên thâm như em!!!
Khóe miệng giáo viên ngữ văn giật giật, mãi lâu sau mới yếu ớt vung tay:" Số 14..."
Tô Tố phấn khởi bước xuống bục giảng, sợi dây xanh quanh eo tiếp tục phấp phới, khi bay qua chỗ ngồi của Hoa Vô Khuyết đã kích thích trí tò mò nghiêm trọng của bạn học Hoa.
Cái này, rốt cuộc là cái gì chứ?
Bạn học Hoa rụt rè giơ tay ra, giống như bị ma xui quỷ khiến mà kéo giật...
Sợi dây xanh biếc trượt xuống giống như sợi tơ, cùng lúc đó thứ trượt xuống còn có cả quần đỏ yêu mị của bạn học Tô Tố, hiện lên trước mắt mọi người là chiếc quần đùi thô lỗ dài đến đầu gối, có một miếng vá ngay chỗ hiểm nổi bật nhất.
... Đây là chiếc được cải biến từ quần đùi của ba Tô, chỉ có một chiếc, không có cái thứ hai...
Cả lớp hóa đá, bạn học Tô Tố lặng lẽ nhặt chiếc quần đỏ yêu mị bị rơi ở chỗ mắt cá chân, lại lần nữa thuần thục dùng sợi dây xanh biếc thắt chiếc nơ vừa thô lỗ vừa xinh đẹp.
Sau đó, vô cùng tức giận...
"Bạn học Hoa Hoa, tớ cần một lời giải thích thỏa đáng..."
Hoa Vô Khuyết mồ hồi đầm đìa, nước mắt giàn giụa sám hối: "Thần ơi, nếu như cho con thêm một cơ hội, con tuyệt đối sẽ không kéo sợi dây đó xuống." Cho dù có kéo xuống cũng sẽ giật lên ngay lập tức, che đi chiếc quần đùi thô lỗ và miếng vá thô lỗ đúng chỗ hiểm của bạn học Tô Tố.
Lời sám hối này đương nhiên không thể dập tắt được ngọn lửa trong lòng Tô Tố. Mẹ Tô từng nói, chỉ có thể bản thân được lợi từ người khác, chứ nào có đạo lý người khác được lợi từ mình.
Vừa nghĩ đến lời của mẹ Tô, Tô Tố liền khóc lóc than thở: "Trời ơi... hình tượng gợi cảm yêu mị cùng với khí chất thuần khiết của tôi đều bị cậu bôi nhọ cả rồi, cậu nhất định phải chịu trách nhiệm với tôi!!!"
Vậy là dưới sự chú ý của toàn thể các bạn học trong lớp, Hoa Vô Khuyết lần đầu tiên trong đời... quỳ một gối xuống, thấp thỏm lo sợ, không đầu không đuôi quyết định chuyện chung thân đại sự.
Bạn học Hoa nói: "I do."
I do cái gì, cậu đương nhiên không biết, trước đây lúc chú nhỏ cầu hôn bạn gái, cô bạn gái e thẹn nói câu I do, già trẻ trong già hết sức vui mừng, có lẽ là chuyện vô cùng vui vẻ phấn khởi vậy nên phải nói I do.
I do, I do, I do...
Giáo viên ngữ văn lau nước mắt, trẻ con bây giờ, tình ban cao thượng biết bao, quan hệ nam nữ vô cùng thuần khiết...
Sau đó cô giáo đảm đương vai trò người chứng giám, toàn thể các bạn học là khách mời danh dự.
Bạn học Tô Tố trở thành nữ chính đầu tiên trong bộ phim tình cảm Hàn quốc, thô lỗ lại xấu hổ nhìn trời hú dài, mẹ Tô à, con rốt cuộc đã thành công đẩy mạnh tiêu thụ bản thân rồi.
Năm 10 tuổi ấy bạn học Hoa Hoa và Tô Tố trúng tiếng sét ái tình, cùng rơi vào biển tình...
Kết thúc của chương nhật kí này, Tô Tố âm thầm viết thêm,... Nếu có trùng khớp, tất cả đều là ngẫu nghiên.