Nhật Ký Gái Thô Lỗ - Tôi Là Tô Tố

Chương 26




Khi lọ lem đi giày thủy tinh, khi bí ngô hóa xe ngựa sang trọng, thời khắc biến công chúa đã đến

-----------------Nhật kí Tô Tố, hồi tưởng thời khắc tốt đẹp nhất cuộc đời.

Mọi người đều mở to mắt chờ đợi đáp án từ Cố tiểu bạch mã.

Bạn nữ đương sự kể về phiên bản thất bại bao gồm cả sự chua xót khi bị chối bỏ, nay bạn nam đương sự lại nhảy ra, phủ quyết sự thực mà mọi người nhận định.

Sự việc đột nhiên trở nên ly kì phức tạp.

"Tớ phải đi đây." Tố Tố lấy cái tay chưa bị tóm của mình gỡ tay Cố tiểu bạch mã, nhưng sức lực cậu ta quá mạnh, gỡ từng ngón từng ngón một cũng khá khó khăn.

"Không được đi..." Cố tiểu bạch mã phẫn nộ một cách hiếm có, ánh mắt đen như mực nay bập bùng ngọn lửa: "Để tớ nói xong cậu mới có thể đi."

"Nói đi, nói đi." Đội chị em hóng hớt hưng phấn vô cùng.

"Tôi thích Tô Tố, tôi thích cô ấy!" Tiếng nói Cố Tiểu Bạch mã rất to, khác biệt với giọng dịu dàng nhã nhặn trước đây.

Trái tim bạn học Tô nhảy nhanh hai nhịp do quá kích động, không vui nhìn về phía Cố tiểu bạch mã.

Đúng lúc đó Cố tiểu bạch mã cũng nhìn lại, đôi mắt sâu thăm thẳm chan chứa tình cảm, thấy vẻ lung túng của Tô Tố thì bỗng nhếch khóe miệng mỉm cười.

"Mới đầu, tôi không biết mình thích cô ấy."

Tô Tố cúi đầu không nói, cố gắng gỡ tay còn lại ra.

Đột nhiên, Cố tiểu bạch mã định bụng thổ lộ trắng trợn, tất nhiên là phải khiến cho bạn học Tô trở tay không kịp. Cho nên, cậuvươn cánh tay còn lại túm hai tay Tô Tố, dùng sức mạnh lớn lao từ đôi tay nóng hổi kẹp chặt lấy cô.

Hai người lúc này đang trong tư thế mặt đối mặt hết sức mờ ám.

"Lúc đó, tôi từng từ chối cô ấy..."

Tô Tố nhắm mắt, không ngừng hét lên trong lòng: 'Xin hãy bạn cho con sức mạnh để con đánh bay cái tên phiền phức này đi. '

"Thế nhưng, tôi đã sai hoàn toàn..."

Cố tiểu bạch mã càng nói càng lưu loát.

Cuối cùng Tô Tố không nhịn nổi gào lên: "Câm mồm!"

Giọng cô vừa to vừa cáu mang theo một sự hoang mang không chắc chắn.

"Tớ phải nói hết." Cố tiểu bạch mã hôm nay cố chấp khác hẳn mọi khi. Cậu co tay lại, kéo Tô Tố tiến lên vài bước, mỉm cười nói: "Thực ra lúc đó tớ thực thích cậu, không hề giống như ý nghĩ của bọn họ đâu. Hôm nay, tớ phải giải quyết hiểu lầm này. "

Tô Tố cắn răng, rất tức giận mà nói: "Thế nhưng, tớ cũng nghĩ giống bọn họ, cho nên cậu không cần giải thích làm gì."

Không cần giải thích đâu, thật đó!

Có những lúc, quá khứ là quá khứ, cho dù lặp lại từ đầu thì vết nứt vẫn còn đó.

"Hãy cho tớ một cơ hội nữa!" Cố tiểu bạch mã đặt tay Tô Tố lên eo mình, nhỏ giọng khẩn cầu: "Tô Tố, cho tớ một cơ hội đi!"

Tô Tố nhắm mắt rồi lập tức mở ra, nhìn các bạn học đang nắm tay xem kịch, không nhẫn tâm để Cố tiểu bạch mã mất mặt trước bọn họ.

"Cho như thế nào?"

Bản thân có làm sao cũng được, dù gì cũng bị cười nhạo quen rồi, thế nhưng Cố tiểu bạch mã cao ngạo là thế, nếu như bị cự tuyệt, mọi người đồn ra, nói không chừng sẽ khiến cậu chịu đả kích lớn lắm.

Lúc này đây, Tô Tố đã thay đổi ý định từ chối ban đầu.

Cố tiểu bạch mã vui như điên nhìn Tô Tố, ánh mắt rực rỡ, khuôn mặt cũng rạng rỡ lên không ít. Cậu vốn đẹp trai, anh tuấn cao ngạo, sự vui vẻ đến từ trái tim càng tôn thêm khí chất của cậu.

"Đêm hội hữu nghi cuối tuần này, tớ muốn mời cậu làm bạn nhảy." Mang đôi môi mỏng đỏ non mịn giương cao, cậu nhìn Tô Tố cười toe toét.

Tô Tố thất thần trong chốc lát.Cô bất chợt nhớ đến nụ cười ấm áp của Hoa Hoa cũng đầy màu sắc thế này, nhưng môi của cậu ấy không mỏng như của Cố tiểu bạch mã mà nho nhỏ giống như quả dâu tây chưa chín, vừa mọng vừa gợi cảm.

Nụ cười ấy rất ấm áp mang theo sự cố chấp lại thu hút gợi cảm, vừa non nớt vừa thành thục. Nghĩ đến đó Tô Tố bỗng cười lên.

Thấy cô cười, Cố tiểu bạch mã cũng cười theo, mọi người tập trung quanh đài phun cũng vui vẻ hoan hô, hưng phấn như khi xem mấy tình huống kịch tính cũ rich trong các bộ phim lúc 8h.

Tô Tố bỗng tỉnh, rút đôi tay mình từ trong gọng kìm của Cố tiểu bạch mã ra. Lúc này do thả lỏng nên tay cậu cũng không chặt như trước.

Sau đó, cô rất khách sáo và lễ độ đáp lời: "Ừ, được thôi."

Khoảnh khắc cánh tay Tô Tố rút ra, Cố tiểu bạch mã chợt cảm thất mất mát. Lòng bàn tay cậu còn lưu lại hơi âm nhàn nhạt của Tô Tố. Giọng nói của cô rất khách sáo khiến cậu lo lắng. Mặc dù đã nhận được câu trả lời như ý thế nhưng sự bất an trong lòng cậu lại dâng lên mãnh liệt.

"Vậy giờ, chúng ta có phải là bạn trai bán gái của nhau không?" Cậu dò hỏi.

Tô Tố chợt lo sợ, ánh mắt rụt rè nhìn lại cậu rồi trả lời mập mờ: "À, mọi chuyện cứ từ từ, được không?"

Nếu không phải xung quanh có nhiều người tò mò đến thế thì cô có thể trả lời một cách chắc chắn.

"Được, thế chúng ta cứ từ từ." Ánh mắt Cố tiểu bạch mã vui vẻ nhìn cô: "Để tớ đưa cậu về ký túc."

Các bạnh học vây quanh than thở như chưa được thỏa mãn rồi tự động tản ra nhường đường.

Tô Tố đi trước, hai tay nắm chặt để bên đùi, rất ngượng ngịu.

Cố tiểu bạch mã đi phía sau, thấy hai tay buông thõng của Tô Tố thì sáp lại gần, cho đến khi chỉ còn cách nhau một bờ vai, cậu liền chuẩn bị nắm lấy tay Tô Tố.

Ánh mắt tràn đầy ý cười của cậu nhìn về phía trước, đôi môi cũng giương cao, rất tự nhiên đưa tay ra. Khi cậu sắp chạm vào Tô Tố thì đột nhiên, cô ôm lấy cánh tay như thể rất lạnh, chạy nhanh vài bước.

Cố tiểu bạch mã nắm hụt, tâm trạng cũng hụt hẫng, mất mát mà co tay lại nắm thành quyền, chặt đến nỗi các khớp xương trắng lộ ra.

'Không vội vàng, mới bắt đầu thì phải từ từ.' Cậu tự an ủi bản thân, thế nhưng trái tim lại mê man.

Tô Tố về kí túc liền trầm tư suy nghĩ.

Những ngày gần đây, một số sự kiên xảy ra ngoài sức tưởng tượng của cô. Lúc trước quả thực là cô thích Cố Liên Thành. Cậu ấy vừa cao lớn vừa kiêu ngạo lại anh tuấn nhã nhặn giống hệt hoàng tử, làm bạn gái của cậu nhất định rất có thể diện, rất oai phong. Nhưng đó đều là những ý nghĩ trước kia.

Sau này là thời kì theo đuổi ròng rã, từ sự yêu thích mù quáng với ngoại hình trở thành niềm yêu thích thực sự, trong thời gian đó, cô mến sự lạnh lùng, thanh cao và cả những nỗ lực của cậu. Bởi vì có yêu nên mới tổn thương.

Thế nhưng lần này, khi cậu ấy nắm tay cô, bản thân cô lại không hề có cảm giác tim đập thình thịch như lúc đầu. Tất cả cảm xúc chỉ dừng lại ở hơi ấm trong lòng bàn tay, nóng là thế, nhưng khi nắm lấy lại không hề thoải mái.

Khi cậu thổ lộ, cô lại có thể mất tập trung đến mấy lần, không nhịn được nghĩ đến Hoa Hoa, so sánh cậu với Hoa Hoa về mọi mặt.

Càng so sánh càng ngạc nhiên, không biết từ bao giờ, nụ cười của Hoa Hoa, tức giận của Hoa Hoa, mọi cảm xúc xủa Hoa Hoa đã mọc rễ trong suy nghĩ của cô.

Tô Tố chợt hoảng hốt cứ như tận thế sắp đến.

Hình như cô đã nghĩ đến Hoa Hoa quá nhiều rồi...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.