Không phải không yêu, chỉ là không dám yêu
-----------Lá gan Tô Tố chỉ như gan chuột, không tính là hảo hán
Chiếc xe đua màu trắng tuyết của Hoa Hoa đến cùng đỗ lại trước cửa nhà Tô Tố.
Chiếc xe trắng sạch bóng loáng giống như tọa kị của bạch mã hoàng tử tọa lạc ngay trước tiểu khu rách nát cũ kĩ tạo nên khung cảnh không hề hài hòa trong xã hội hài hòa.
Phải, nó phơi bày ra cái ổ chó của bạn học Tô, quả là giống ổ chó! Ba người chen chúc trong căn phòng với thiết kế kiểu nguyên thủy thời kì đầu, chỉ vẻn vẹn có năm mươi mấy mét, phòng bếp phòng vệ sinh nối tiếp là huyền quan(1) dài và hẹp, lãng phí quá nhiều không gian, đến phòng ngủ thì chỉ còn chỗ đủ xếp hai miếng đậu hũ. Hiên nhô ra ngoài rất không hợp lý, rõ ràng là tầng một, không có vườn thế mà lại xây một mái hiên nhỏ.
Bố cục trong tiểu khu đều không khác nhau là mấy, những người trẻ đều đã chuyển đi hết, ở lại là những bác trai, bác gái đã nghỉ hưu.
Kết cấu trong phòng đã thế càng không nói đến khoảng cách giữa các tầng, quả là hẹp đến đáng thương.
Chiếc xe yêu quý của Hoa Hoa dừng dưới khu nhà Tô Tố. Một vật to lớn giá trị như thế nếu để xa, Tô Tố sẽ cảm thấy lo lắng, vì khu nhà này đã cũ ngay cả bảo vệ không có, ai mà ngứa tay vẽ một nhát thôi thì dù bản thân có làm gái thì cũng không đủ tiền trả.
Chẳng lẽ lại để ba Tô, mẹ Tô hóa trang ra trận làm...trả nợ? Quả là sét đánh, đánh đến mức bạn học Tô ho khù khụ.
Cho nên, ....thật là khổ...
Khổ quá đi....
Một nỗi khổ cùng cực, nghiêm trọng và không kém phần long trọng...
Tinh thần bạn học Tô luôn trong trạng thái căng thẳng, có bất kì chuyện gì kể cả nhỏ như gió thổi cỏ lay người chạy xuống đầu tiên cũng là Tô Tố, theo sau là ba Tô, mẹ Tô.
Trước cổng tiểu khu luôn có một hội các bác trai bác gái nhiệt tình tám chuyện, cuộc sống bình thường vốn quá nhàm chán, cái vật to tướng mới chuyển đến đột nhiên gợi lên tâm hồn trẻ thơ của mọi người. Gõ vài nhát rồi chạm vài cái...tiếng cảnh báo không ngừng vang lên, ngắn ngủn 1 ngày mà phương tiện đi lại của Hoa Hoa kêu gào mấy chục lần, mỗi một bác trai hay bác gái qua đường đều không thể kìm lòng mà sờ soạng xe của Hoa Hoa, biến chiếc xe trắng tinh sang màu cháo lòng.
Cái hồn thư sinh của một số bác trai bùng cháy, họ thi nhau lấy bút lông từ nhà đi vinh danh mình bằng đủ các thể loại thể chữ như Thảo, Triện, Lệ, tiểu Khải lên chiếc xe trắng như tuyết của Hoa Hoa.
Thậm chí còn có một bác trai viết lên dòng chữ: "Cô Hà, gả cho tôi đi!!"để phơi bày một tình yêu nồng cháy không chút che đậy của mình cho quần chúng nhân dân.
Thật muốn ngã ngửa!
Cả nhà bạn Tô lấy con mắt trần tục của mình quét qua quét lại với tốc độ ánh sáng 2 lượt rồi đột nhiên tiều tụy.
Suốt 4 ngày nghỉ lễ, gia đình bạn học Tô đều không dám rời khỏi chiếc xe yêu quý của Hoa Hoa, ngày mưa ba Tô phụ trách che áo mưa quân dụng, xe bẩn cả nhà chung sức sọ rửa sạch sẽ, ban đêm một đám đồng nát đi qua làm cả nhà bạn học Tô phải vũ trang ra trận, chia thời gian tiến hành tuần tra nghiêm ngặt như trong quân đội.
Trời xanh có thể chứng giám, cả nhà bọn họ tiều tụy chỉ vì một cái xe.
Ô hô, Tô Tố một lần nữa cảm nhận sự khủng bố về khoảng cách giai cấp và sự khác biệt của nhà cửa...
Đợi đến ngày thứ 5, khi bạn Hoa Hoa đến nhà họ với khuôn miệng mỉm cười tinh thần sáng lán, cả gia đình bạn Tô suýt gục ngã, ba Tô suýt nữa lao đến mà khóc thét, tiếc là giữ xe quá mất sức chỉ có thế nhếch khóe môi để thể hiện niềm vui mừng tột độ.
"Hoa Hoa" Tô Tố quá mức phấn khích nắm chặt tay bạn học Hoa Hoa rồi khẽ lay "Tớ chưa bao giờ nhớ cậu đến vậy!"
Hoa Hoa ngậm cười, nắm lại tay Tô Tố than thở "Tớ tưởng cậu chỉ nghĩ đến bản thân thôi chứ!"
囧...... quả là sắc bén, thế mà có thể bỏ qua hiện tượng, nhìn thẳng vào bản chất!
Tô Tố run khóe môi, kéo ra một nụ cười yếu ớt nhất: "Hoa Hoa này, cậu đã bị giữ hai tuần rồi, thật đáng thương, hay là cậu lái xe đi tìm khách sạn nào đó nghỉ tạm đi!"
Đi đi, Hoa Hoa, cậu cần nghỉ ngơi, chúng tôi càng cần nghỉ ngơi, bố mẹ Tô Tố tiều tụy nhìn Hoa Hoa như sắp hấp hối.
Ba cặp mắt đầy tơ máu và quầng thâm mang theo tình cảm sâu sắc chiếu thẳng vào Hoa Hoa.
"Ừ, được." Hoa Hoa dịu dàng vỗ đầu Tô Tố
Phù, ba bức tượng đá nhẹ nhàng thả lỏng.
"Nhưng mà..."
Luồng hơi nhẹ nhõm chưa kịp thở ra đã mắc kẹt trong họng người nhà họ Tô. Ba Tô chớp đôi mắt thô lỗ, trái tim bắn ra khỏi lồng ngực, đến rồi, màn khởi binh vấn tội cuối cùng đến rồi.
"Nhưng tớ muốn đưa cậu về trường mới nghỉ ngơi." Hoa Hoa nói rất hòa nhã nhưng thái độ lại kiên quyết :"Tớ nghĩ đã lãng phí mất hai tuần rồi, ngày nghỉ này cậu phải bồi thường tớ".
Hả? Tô Tố cau mày không kịp phản ứng, chỉ có thể lắc đầu như trống bỏi.
"Không được, ngày mai, ngày kia tớ đều có họp lớp..." Quan trọng là trong buổi họp này còn có nhiều trai đẹp hạng trung đang đợi được khai quật.
Mà, ngồi xe xịn...sẽ say...
Nửa câu sau vẫn chưa kịp nói ra, Hoa Hoa thấp giọng cười, ngẩng đầu lên nói với ba Tô: "Chú à, lần thứ hai cách li phải mất tiền, giờ thẻ tín dụng của cháu đang ở khách sạn Nam Kinh nên lúc này không có đồng nào trong người..."
Thế là có ý gì?
Ba Tô mang ánh mắt thô lỗ của mình quay sang nhìn mẹ Tô đang mếu máo.
"Cho nên, cháu muốn ở nhờ nhà chú 3 ngày, đợi dịp nghỉ lễ qua rồi cùng Tô Tố về trường."
Ở nhờ 3 ngày...đợi nghỉ lễ qua...mà người không đem tiền...
Vì thế, kết quả là, xe cưng của cậu ta sẽ đỗ lại 3 ngày?!
Cha mẹ Tô Tố nhìn nhau, thấy được sự từ chối quyết liệt trong mắt người đối diện.
Được rồi, Tô Tố à, nếu phải trông hai đêm nữa thì ba mẹ dù có uống bao nhiêu Hối Nhân Kiên Bảo(2) cũng không bù lại được, con gái dù là áo bông của bố mẹ đến thời khắc quan trọng nên cởi phải cởi thôi.
"Tố, hay là con cùng Hoa Hoa đi Nam kinh trước, họp lớp không phải năm nào cũng có sao?" Mẹ Tô rất không có nghĩa khí lên tiếng trước.
"Ừ, đúng đấy, con nên ở bên Hoa Hoa nhiều hơn, bạn ấy đã tự mình lại xe đến đây, con cũng nên làm hướng dẫn viên..." Ba Tô chớp mi, con ngươi lóng lánh nước mắt, Tô Tố à, con hy sinh chút đi.
Dưới sự công kích của cái nhìn mạnh mẽ đầy tình cảm đó, Tô Tố bị đánh bại, đành phải cúi đầu bi thương nhận lời.
"Được rồi, bạn học Hoa, khi nào xuất phát đây?" thanh âm yếu ớt để lộ tâm trạng xấu xí cực độ của bạn học Tô.
"Bây giờ, ngay lập tức!" Bạn học Hoa khẽ giương khóe môi, đôi mắt đen láy phát sáng, tâm trạng rất HIGH.
Có thể nói, đối với những người như Tô Tố không thể lúc nào cũng thuận theo được, đây là kinh nghiệm rút ra trong lần cách ly thứ 2 của bạn học Hoa.
Sự thực chứng minh quả là đúng thế.
Thế là, bạn học Hoa cười càng rực rỡ, tiện tay ôm eo bạn học Tô, nửa giúp đỡ nửa ôm ấp kéo cô đi dưới ánh mắt chấn động của ba Tô, mẹ Tô.
(1)Huyền quan là khu vực tính từ cửa chính vào phòng khách. Đây là nơi làm giảm những xung đột từ bên ngoài vào trong nhà và cũng là nơi bảo vệ sinh khí bên trong của ngôi nhà. Huyền quan là con đường mà các luồng khí phải đi qua trước khi vào nhà.
(2)Hối Nhân Kiên Bảo: một loại thuốc bổ.