Nhật Ký Gái Thô Lỗ - Tôi Là Tô Tố

Chương 11




Một khởi đầu tốt đẹp, diễn biến tốt đẹp, giống như tất cả mọi thứ đều là thuận theo tự nhiên...., chân trời nào chẳng có cỏ thơm, cỏ thơm của tôi ở khắp chân trời...

---------- Nhật ký của Tô Tố, cuộc sống mới, khởi đầu mới...

Rất nhiều tháng sau kể từ ngày ấy..., Tô Tố càng trở nên hăng hái, nếu như ngừng lại thì sẽ nhìn lên bức ảnh con cóc chảy nước miếng nhìn thiên nga trên bàn học của mình, cứ như vậy bản thân liền có sức mạnh và dũng khí vô biên.

Đơn nguyện vọng của bạn học Tô cũng giống như của Cố bạch mã, đều điền trường đại học Đông X, trước đó cô bé không nói cho bất kì ai cả, cũng không có trường hợp dự bị nào cả, nếu như không thi đỗ thì sẽ quyết một trận sống mái đến cùng.

Cứ như thế cho đến khi kì thi đại học kết thúc, sắc mặt Tô Tố nhợt nhạt vì phải gắng sức...

Ngày nào đó sau khi kì thi kết thúc, thông báo được gửi đến tận nhà. Mẹ Tô kinh ngạc mừng rỡ giống như phát điên, vừa cười vừa khóc, giống như bây giờ dù có phải chết cũng cảm thấy vui lòng, bởi vì bạn học Tô đã thi đỗ vào trường đại học Đông X nổi tiếng.

Kết quả bất ngờ này kích thích tiềm năng của ba Tô thô lỗ, trong thời gian bữa tối ngắn ngủi, lấy danh nghĩa là chúc mừng, ông đã ra sức cắn gặm sáu cái phao câu gà vừa mập vừa tươi ngon.

Cuộc đời thật tươi đẹp biết bao, thế giới đẹp đẽ biết bao... Ngoại trừ họ Tô nào đó tinh thần sa sút thì tất cả mọi người đều hết sức vui mừng.

Hôm đó là ngày hè oi ả nóng bức, Tô Tố theo thói quen đổ nước đầy bồn tắm rồi ngâm mình trong đó, ngâm cho đến khi da nhăn lại, móng tay trắng bệch. Nhân lúc buồn chán tính đánh rắm một cái, cho bọt khí nổi lên nhằm làm bản thân vui vẻ thì chuông điện thoại bỗng vang lên.

Ào ào, Tô Tố đứng dậy, nước bắn tung tóe trong phòng tắm nhỏ.

"Mẹ Tô, mẹ Tô... có điện thoại." Bạn học Tô hét lớn, đáp trả lại cô bé là bầu không khí tĩnh lặng. Cô thở dài, người trần như nhộng đi đến phòng khách, kéo lấy khăn trải bàn quấn quanh người.

"Alo, ai đó?" Giọng nói không được hòa nhã cho lắm vì bạn học Tô vô cùng buồn tủi phát hiện bữa trưa của mình chỉ còn thừa lại một bát cháo đậu xanh nho nhỏ, không ngờ ba Tô thô lỗ lại ăn sạch đám dưa chuột yêu thích của mình. Vì để che đậy hành vi thô lỗ của bản thân, ba Tô đổ cả chai xì dầu vào đĩa dưa chuột ban đầu, đen đến mức phát sáng.

"Alo, ai đó?" Đầu dây bên kia không có tiếng trả lời, đồng chí Tô Tố hết sức tức giận, nước trên người bốc hơi hết do luồng không khí nóng bức, khiến cho ai đó cảm thấy vô cùng ngột ngạt.

"Tô Tố..." Giọng nói trong điện thoại ngập ngừng do dự, dè dặt thăm dò: "Cậu có nghe ra tiếng của tớ không?"

Tô Tố bỗng nổi điên, xém chút nữa là gào thét, con người nào mà nhàm chán đến vậy, giữa ngày hè nóng bức khiến bản thân mình phải trần như nhộng đi nghe điện thoại, "Nghe ra cái con khỉ ấy!" Giọng nói bỗng chốc cao vút lên, bởi vì đồng chí Tô không cẩn thận phát hiện, máy tính của mình đang mở một cách kỳ dị, avatar QQ bên trên đang nhảy tưng tưng, nhìn kỹ thì thấy quả nhiên là mẹ Tô trộm mở máy lên mạng mà quên không tắt. Tên QQ rất lẳng lơ, quên không nói rõ, mẹ Tô gọi là Tiểu nữ nhi lẳng lơ..., tuổi 19, ba vòng đều là hạng nhất, đương nhiên tất cả những gì kể trên đều là hư cấu, nếu có trùng hợp, đều là do mẹ Tô tự mình YY.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng thở dài, rất lâu sau, lâu đến mức đồng chí Tô không nhịn được muốn dập máy, "Tô Tố, tớ là Hoa Vô Khuyết."

Tô Tố lại hét to lần nữa, tròng mắt suýt chút nữa lòi ra, bốn con cá cảnh nhà hàng xóm tặng ngày hôm trước giờ này không còn trong chiếc ống nhỏ hẹp nữa, chúng bị mẹ Tô rửa sạch sẽ, bôi thêm muối treo trên móc áo phơi ngoài ban công và đang lắc lư theo gió.

Oh, no..., đồng chí Tô cuối cùng cũng sụp đổ. Một con cá một trăm tệ, bốn con bốn trăm tệ giờ bị mẹ Tô kết liễu bằng phương thức tàn nhẫn.

Vừa tức giận lẫn đau lòng, Tô Tố không chịu nổi nữa liền bùng nổ, gầm lên giận dữ: "Cậu là Hoa Vô Khuyết, vậy thì tôi chính là Giang Tiểu Ngư (1)!!!" Sau đó mạnh tay dập máy, chiếc điện thoại vì bị va đập quá mạnh dẫn đến sau khi nảy lên vài lần liền rơi trên mặt bàn.

Đầu bên kia đại dương, thiếu niên cao gầy cầm điện thoại nhíu mày, không còn cách nào khác, ngón tay thon dài gõ gõ ống nghe. Cậu thở dài rồi lại mỉm cười, bạn học Tô à, vài năm không gặp không ngờ cậu lại trở thành bạo long rồi, nhưng cho dù cô ấy có là bạo long thì vẫn là bạo long thô lỗ mà đáng yêu duy nhất trên thế giới. (Thật đáng sợ, tình yêu quả nhiên là mù quáng mà...)

Thở dài rồi mỉm cười, thở dài rồi lại lắc đầu, sau đó nhấn số điện thoại hết lần này đến lần khác, từ đầu đến cuối vẫn là âm thanh báo máy bận tu tu tu, không nối máy được nữa.

Thiếu niên không kìm được mà thấy lo sợ, chán nản bỏ ống nghe điện thoại xuống, quay đầu lại nhìn ba mẹ đang ngồi trên sofa. Lần đầu tiên trong đời cậu dùng thái độ kiên quyết nói từng chữ một: "Ba, mẹ, con phải quay về, càng nhanh càng tốt."

Cậu có một cảm giác rất kì lạ, nếu như không quay về bản thân sẽ vĩnh viễn mất đi tư cách ở bên cạnh Tô Tố. Nếu thật như vậy, chỉ là tưởng tượng cũng đủ để khiến bản thân ngạt thở, giống như một đôi tay vô hình bóp chặt lấy cổ mình, khiến cho cậu hoang mang lo sợ.

"Tại sao?" Ba Hoa ngồi trên sofa nhíu mày hỏi, phương thức dạy học ở đây rất tốt, môi trường ở đây cũng là số một, bản thân không hiểu nổi tại sao đến đây nhiều năm như vậy con trai mình từ đầu đến cuối vẫn buồn bực không vui. Kể từ khi tốt nghiệp xong, rời khỏi trường học kí túc khép kín thì liền muốn quay về.

Không có tiếng đáp lại, chỉ có ánh mắt kiên định cương quyết của thiếu niên, trong đôi mắt đen như mực chất chứa quyết tâm của bản thân, cậu không nói ra là vì đây là sự kiên trì không có lí do.

"Hoa Hoa, tại sao vậy? Lẽ nào ở đây không tốt sao?" Mẹ Hoa thanh cao cũng nhịn không được chen lời. Con trai mình bướng bỉnh một cách đáng yêu, tuy rằng bà không biết vì sao cậu lại kiên trì đến vậy nhưng việc mà cậu đã quyết định thì khó có thể thay đổi, chính vì như vậy lại khiến bản thân bà cảm thấy bất an.

"Không có gì không tốt cả, chỉ là con cần thiết phải quay về." Đôi mắt thiếu niên để lộ sự bất an của bản thân, bàn tay vẫn nắm chặt ống nghe, bởi vì quá dùng sức mà trở nên trắng bệch, "Bất kể thế nào đi nữa con cũng phải về đó, con sẽ tự chăm sóc bản thân."

Im lặng hồi lâu, ba Hoa mẹ Hoa nhìn nhau, cảm thấy thật buồn phiền, phương thức giáo dục tự do như vậy cũng không biết liệu có tốt hay không. Từ khi cậu còn nhỏ họ đã coi cậu như người lớn, đến bây giờ trái lại không biết phản đối bằng cách nào, lẽ nào phải giống như những người làm cha làm mẹ khác dùng thân phận của mình để ép buộc cậu, điều này hiển nhiên là không hợp lý chút nào.

Ba Hoa dùng tay ấn chặt gân xanh đang nổi lên, cố gắng bình tĩnh ôn hòa giữ Hoa Vô Khuyết ở lại: "Hoa Hoa, đừng có tùy hứng vậy, nếu như con ở lại đây, ba hứa sau khi tốt nghiệp đại học con sẽ có phòng thí nghiệm của riêng mình."

Con trai mình rất xuất sắc, điều này bản thân ba Hoa rất rõ. Từ trước đến nay nó đều có hướng đi cho riêng mình, phòng thí nghiệm này là thứ mà nó luôn ao ước có được. Tiến sĩ Tôn phụ đạo đã từng nói qua vài năm nữa người thiếu niên này sẽ là một kì tích.

Khóe môi đỏ tươi cong lên, thiếu niên đứng thẳng lưng cao ngạo mà kiên quyết cự tuyệt: "Không, không có phòng thí nghiệm với con cũng không sao cả, con nhất định nhất định nhất định phải quay về."

Nhất định nhất định nhất định, ba lần "nhất định" nói lên sự quyết tâm của cậu.

Đôi vợ chồng trung niên ngồi trên sofa cùng thở dài, quả nhiên không thay đổi được, con trai trưởng thành sớm thế này không biết là tốt hay xấu nữa.

Thiếu niên đứng gần điện thoại cuối cùng thở một hơi dài, ánh mắt hoảng hốt vượt qua tầng tầng lớp lớp những biệt thự nhìn về nơi xa xăm. Tô Tố à, rất nhanh thôi chúng ta sẽ được gặp lại nhau.

Lần này, bất kể thế nào đi nữa tớ cũng sẽ không buông tay.

(1) Hoa Vô Khuyết và Giang Tiểu Ngư là hai nhân vật chính trong bộ phim 《Tiểu Ngư Nhi và Hoa Vô Khuyết》do Tạ Đình Phong và Trương Vệ Kiện thủ vai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.