Nhân Thường

Chương 32: Vương Tư Kiệt




Hàn Tông nhắm hướng tây nam mà chạy, nói đi nói lại cũng là nói có tên nam tử kia chặn hậu cho, hắn mới dứt ra được khỏi bầy yêu thú.

Móc trong túi ra một cây Xuyến Chi thảo, hắn nhai dừ rồi đắp lên vài chỗ vết thương đang chảy máu.

Xuyến Chi thảo ngoại trừ luyện mấy loại đan cấp thấp còn có tác dụng cầm máu khẩn cấp, vết thương tuy khép miệng nhưng linh lực tiêu hao cũng khá nhiều, hắn lại móc ra một viên linh thạch nắm trong tay hấp thụ linh khí bổ sung.

Hàn Tông không theo phân phó của nam tử mà tự mình một hướng sang tây nam, phía này vài trăm dặm nữa có một đại thành. Cả đêm không nghĩ ra cách hố y một trận vậy thì chi bằng chạy là thượng sách.

Nếu may mắn tới được đó trình báo một phen, cơ may sống sót là cực cao, thậm chí may mắn dùng truyền tống trận đi tới một thành khác, cơ hội thoát thân càng lớn.

Hắn cũng không tin tên nam tử này thương thế nặng như thế lại có thể truy tung xa như vậy, chặn đầu hắn một lần nữa, dù là vậy hắn vẫn muốn cược một lần.

Bởi vì hắn tin rằng tên khốn này chắc chắn sẽ không giết hắn, bằng không cũng chẳng thèm chơi ba cái trò sinh tử kia.

Năm lần bảy lượt muốn khơi dậy ác tâm trong lòng hắn, khẳng định là có nguyên do.

Hắn không có vạch trần trước trận thú triều chỉ bởi còn nằm trong tầm mắt của y, vừa nãy trong lúc thú triều lại càng không được, tên kia còn không biết bị sao không chứ hắn chắc chắn chết đầu tiên.

Y cứu Hàn Tông chỉ bởi Hàn Tông còn có ích lợi cho y, Hàn Tông muốn chạy chỉ bởi một khi ích hết lợi cạn bản thân cũng tới lúc hết hạn sử dụng.

Dọc đường thỉnh thoảng có gặp một hai con Dã Lang, hắn nếu là giết được liền giết không thì dùng Sát Phù tên nam tử cho, phù tuy quý nhưng hắn không có thời gian dây dưa.

Chạy thêm được một dặm hắn chợt dừng lại, bởi trước cửa góc thành nhỏ kia một nam tử béo đang đứng đó dường như chờ hắn, kẻ này chính là gã lẻo mép Lý Gian.

"Theo ta quay lại một chuyến, có lẽ nhân sinh của ngươi sẽ thú vị hơn nhiều đấy."

Lý Gian nhìn Hàn Tông mỉm cười bước đến.

...

Lại nói về thú triều, cho dù là có mùi của yêu thú cấp cao bảo hộ nhưng mà giữa bầy máu huyết xác chết ngổn ngang như vậy, lại cả đám tán tu đã tranh nhau rời đi.

Mặc dù Huyết Hầu Yêu Lang thì Hầu là chủ đạo Lang là phụ, chúng mới vì thế mà ăn thực không ăn thịt. Nhưng khi công chiến máu tanh ngập mùi, thì bản năng Lang sói lại làm chủ.

Tuy là có chút linh trí theo bản năng thấy mùi kẻ mạnh sẽ sợ mà tránh, nhưng mà huyết tinh khắp nơi lại làm thôi thúc khả năng khát máu của nó lên rất nhiều.

Khi nãy đông người chúng mới tìm yếu tránh mạnh, hiện tại chỉ một đám người ở đây dù có mùi cũng đâu ngăn được bản năng hoang dã của nó.

Chúng lao tới quần công đám người nam tử họ Phạm cắn giết, số lượng chênh lệch áp đảo cùng tu vi, dần dần đã có một số đệ tử bị chúng giết, lại có kẻ hết linh lực mà bị xâu xé.

Tên tiểu nam tử họ Đỗ lúc này đã sợ xanh mặt mất rồi, y không nghĩ tới thú triều cỏn con lại phát sinh tình huống như vậy.

"Phạm Tống nhanh, nhanh đưa ta tới khu phàm nhân lánh nạn."

Y cố gắng gào thét lên, y mới gần tám tuổi vừa mở linh căn còn chưa kịp tu luyện lấy đâu ra linh lực mà tự vệ.

"Mọi người, bảo hộ tiểu sư thúc tới phía đông, mau dùng Bát Tinh Tam Thất Nam Tào Trận."

Nam tử họ Phàm hét toáng lên thúc giục, thiếu điều y muốn vả cho tên nhóc này rụng hết bà răng đi, tí tuổi ranh xí xớn đã nói đi rồi còn không nghe. Báo hại một vài sư đệ của y phải chết oan uổng.

"Không, tới khu phàm nhân đã không kịp rồi, tới phía đông phủ có truyền tống trận."

Mạc Văn Tư gào lên, gã ban đầu dùng kế giấu lá, là do khu phàm nhân gần hơn, nhờ sự hỗn loạn mà thoát thân, tiếp ứng cũng dễ dàng.

Mạc Văn Tư cũng không làm gì khác được, gã bị con yêu thú cấp 3 quấn thân, gã tuy có pháp khí cùng công pháp nhưng yêu thú lại có nhục thân cường đại, gã bị một trảo ban nãy còn đau đớn, càng đánh càng dần xuống thế hạ phong.

Còn đang lúng túng chưa biết xoay chuyển thế nào gã lại nhìn thấy một thân ảnh nam tử gần bốn mươi, thân áo bào lục tung bay trong gió đứng trên đầu con Huyết Hầu Yêu Lang cấp 3 trước mặt.

Ruỳnhhh… .

||||| Truyện đề cử: Đừng Cắn Em Mà |||||

Một cước của y hạ xuống, cả đầu con Yêu Lang lún sâu vào trong hố, thân thể nó bất động.

Vìu vìu vài tiếng, đằng xa lại có vài chục đệ tử đạp phi kiếm lao tới xoay quanh đám người nam tử họ Phạm.

Kiếm khí quét qua, chưởng pháp đánh tới, vô số yêu thú bị diệt sát gục trên mặt đất. Con thủ lĩnh bị hạ cả đàn vỡ trận, chúng nó gào lên không cam lòng rồi vụt hướng tây chạy đi.

Một màn lật ngược tình thế quá nhanh để đám để tử họ Phạm vừa mừng vừa sợ, mà đám đệ tử đạp phi kiếm vừa tới cũng không có đuổi theo tru diệt.

"Bái kiến hộ pháp sư huynh."

Mạc Văn Tư nhận ra nam tử dẫm trên đầu con yêu thú này vội vàng chạy tới cung kính chắp tay.

"Hừ, không quản được đám tán tu lại hại tới đồng môn, tội này nên thế nào?".

Y lạnh lùng nói một câu.

"Là sư đệ vô năng."

Mạc Văn Tư lạnh toát mồ hôi càng là cúi thấp người.

"Bái kiến sư huynh."

Tên tiểu nam tử họ Đỗ sửa sang lại quần áo chạy tới chắp tay ra mắt.

Đám nam tử Phạm Tống cũng chắp tay phía sau hành lễ.

"Tiểu tử, ngươi còn chưa phải người Tru Thiên Môn ta, tư cách gì gọi ta một tiếng sư huynh?".

Lời này làm cho tiểu tử họ Đỗ đỏ mặt xấu hổ, bất quá rất nhanh y bình tĩnh lại, chỉ cần tới Tru Thiên Môn với thiên phú của mình, vị sư tôn đã hứa thu nhận kia nhất định sẽ hài lòng.

Gã họ Vương còn định nói thêm lại thấy phía đông một đám đệ tử đang tiến tới, Mạc Văn Tư nhìn lại thì rõ ràng là đám tán tu đang bị áp tải tới.

"Bẩm Vương hộ pháp, có mười lăm kẻ tán tu và mười đệ tử môn ta bỏ trốn, đệ tử bắt được đều đưa tới đây."

Một tên đệ tử thanh y bào tiến lên chắp tay.

Nhìn lại đám tán tu đang bị phong bế kinh mạch, thần sắc lạnh nhạt y lên tiếng

"Là ai bày trò?".

"Vương hộ pháp, là gã… là gã giở trò lôi kéo, xin người hãy tha cho đệ tử...tha cho đệ tử."

Một nữ đệ tử thanh tú quần áo rách toe tua lộ ra từng mảng thịt trắng cùng máu tươi còn đang chảy, tội danh phản bội đồng môn bỏ trốn quá nặng, nàng chẳng quan tâm tới da mặt, chạy tới quỳ dưới chân nam tử họ Vương chỉ tay cầu xin.

"Là ngươi?".

Gã họ Vương cũng không nhìn nữ đệ tử kia lấy một lần mà hướng đám tán tu nhìn qua một lượt, sau đó mới nhìn tên béo đang quỳ phía trước hỏi.

"Tiền bối, là ta… nhưng mà là ta bị kẻ khác xúi giục."

Bàn Thắng run rẩy lẩy bẩy nói ra.

"Nói."

Vậy là gã họ Bàn nói ra không sót một chữ, gã là vừa bàn với nhóm tán tu xong về phòng chưa được bao lâu thì tên nam tử kia xuất hiện.

Y nói đám người Mạc Văn Tư giở trò dùng mùi của yêu thú mà dẫn dụ để bọn hắn làm ma thế mạng.

Y cũng nói chỉ cần trong lúc giao tranh gã vạch trần kế hoạch của Mạc Văn Tư thì liền tặng gã một tấm Ngọc Phù cấp 4 hạ phẩm.

Lại chỉ gã nên hướng tới phía đông thành mà gây láo loạn, cả y và gã nhân lúc đó sẽ cùng nhau chạy tới Đông Ngoại Hải.

Ngọc Phù cấp 4 hạ phẩm tương đương một kích năm thành của tu giả Vương cấp sơ kỳ, đồ trân quý như vậy gã đi đâu mà cầu.

Ngay từ ban đầu khi hội nghị bắt đầu gã đã có ý bàn lùi, chỉ là tên họ Lý dùng lời kích thích lòng chính nghĩa của gã.

Bây giờ để tên nam tử này đến chỉ ra vài chỗ không đúng, gã nghĩ kỹ lại cũng là có chút vô lý, chút bốc đồng chính đạo khi ấy càng nghĩ lại càng thấy… ngu.

Vừa hay tên này vừa đấm vừa xoa để cho gã động tâm thật nhiều, càng nghĩ càng tức, bởi vậy mới quyết định dụ dỗ thêm vài kẻ.

Đúng như dự đoán Mạc Văn Tư lật bài ngửa, đại kế vừa thành gã tìm tới lều trại phía đông thì liền gặp rất nhiều đệ tử tông môn ở đó đứng chờ, gã lại không thấy tên nam tử kia đâu đã thế lúc vội chạy cũng là bị y lừa lấy phải tấm Ngọc Phù cấp 1.

Bàn Thắng kể lể xong cả người vẫn còn vừa tức vừa run, tức vì gần nửa đời người anh minh thần võ lại bị một hố của tên kia chôn sống.

Run rẩy là gã chỉ mong ra đi thanh thản hơn là lời Mạc Văn Tư đã nói.

Lại thêm nửa khắc vài tên đệ tử khác phía nam trên phi kiếm bay tới, một trong số đó chắp tay với gã họ Vương.

"Bẩm hộ pháp, từ nửa canh giờ qua không có ai đi ra."

Lời này làm Mạc Văn Tư cùng Vương hộ pháp nhíu mày.

Mạc Văn Tư cảm thấy có chút không đúng, tuy là nói tới cứu nguy thú triều nhưng mà gã vẫn cảm nhận có gì đó sai sai.

"Đem bọn chúng đi cho đám dã thú ăn, đệ tự phản tông rút phách diệt hồn, phơi thây cửa tây."

Nói xong gã chẳng quan tâm nữ tử dưới chân mà hướng cửa nam bay đi.

Đạt tới Vương cảnh ngoài trừ mở ra thần thức quan sát vài dặm còn có thể tự thân phi hành.

Gã là Vương Tư Kiệt, lần này ở Thái Bình thành có chút sự vụ đang làm lại hay tin từ trấn Trường Sinh có tu giả ma đạo xuất hiện, gã vội vàng chạy tới liền biết là không chỉ một tên.

Sau khi điều tra, một kẻ là nữ nhân đã phá nát một góc trấn rồi biến mất trong sơn mạch, lại có một kẻ theo hành tung có thể là đã tới Minh Lạc thành này.

Vương Tư Kiệt theo dấu tới đây liền chứng kiến một màn xấu hổ.

Để tám phần mười gã đoán tên nam tử phía sau màn phá hỏng sự tình của Mạc Văn Tư đến tám phần là kẻ ma đạo còn lại.

Trải qua nửa khắc Vương Tư Kiệt hạ xuống cửa thành nam, thần thức gã tỏa ra xung quanh mười dặm không phát hiện điều gì khác thường.

Vương Tư Kiệt càng thêm nhíu mày.

"Kẻ này có thể không bị thần thức của ta tìm thấy chỉ có hai khả năng. Một là có Ẩn Phù và hai là đã di chuyển qua phạm vị thần thức dò xét của ta."

Vương Tư Kiệt không tin Ngưng Khí cảnh bị thương trong vòng nửa giờ có thể ra khỏi phạm vi mười dặm.

Vậy thì chỉ còn lại là dùng ẩn phù, kẻ có ẩn phù không phải phía sau có Hoàng cảnh toạ trấn thì cũng là có thế lực tương tự.

"Thân phận như vậy sao phải mạo hiểm tới gần Tru Thiên Môn đến thế?

Đến cùng là y có mưu tính gì?."

...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.