Nhân Thường

Chương 127: Nước cờ tuyệt diệu




Trên một sườn núi mây mờ lơ lửng, thỉnh thoảng lại có từng làn ngũ sắc uốn lượn, nơi này tọa lạc một căn đại điện nguy nga mà tráng lệ.

Ở nơi đại sảnh có hai bóng dáng đang đứng nói chuyện với nhau, người này chính là Thanh Khư đạo nhân và Thanh Tử Dương…

"Con muốn quay về nơi ở cũ sao? Không được!."

Lão nhìn cô gái đứng đối diện nói tiếp:

"Con là thân phàm nhân, cứ đi đi lại lại sẽ không tốt cho sức khỏe của con, hay là con không muốn ở đây với ta?."

Thanh Tử Dương nghe vậy liền mỉm cười thưa:

"Cha, gần một năm qua người đã lo lắng cho hắn nhiều rồi, đến nỗi bỏ dở cả chuyện bế quan tu hành tới đỉnh phong hậu kỳ. Nay hắn cũng đã đóng cửa tu hành rồi, không có nửa năm, một năm thì sẽ không ra. Người cũng nên làm chính sự đi thôi, sao con gái còn dám làm phiền cha…"

Thanh Khư lão đạo nghe thấy vậy liền mỉm cười hài lòng, nhưng sau đó lại nhớ tới chuyện khác nghiêm túc nói:

"Ta hiểu việc một phần con không muốn ở đây là vì cái gì? Dương, con phải hiểu được bên trên coi trọng con là vì thứ gì, con không nên…"

Lão chưa kịp nói hết Thanh Tử Dương đã ngắt lời:

"Con hiểu, cha đừng lo nghĩ xa như vậy, con chỉ muốn có một người bạn thôi mà…"

"Con và tên nhóc đó khác biệt, sao có thể làm bạn? Dương, môn ta thiếu gì những nữ nhân kinh tuyệt, thậm chí là đám nhóc thiên kiêu. Con muốn hơn nữa thì còn thằng bé…. Ừm… bọn họ mới xứng làm bạn với con, việc gì lại cứ muốn làm bạn với một kẻ bình thường?."

Thanh Tử Dương ngước nhìn lên bầu trời cao, ánh mắt xa xăm, nàng nói:

"Con hiểu được mọi người vừa muốn làm thân với con lại vừa muốn tránh con là vì thứ gì, con không dám lạm dụng điều đó. Nhưng ở bên cạnh họ, mọi thứ con nghe thấy đều là lời nịnh nọt, đều là lời dối lòng, duy chỉ…"

Nàng quay lại nhìn lão rồi nói tiếp:

"Cha, nếu như người không muốn, con gái sẽ ở đây với cha, con gái không đòi về nữa."

Thanh Khư lão đạo nhìn đứa con gái của mình thở dài, còn đang định nói thì một nữ tử khác đi tới:

"Bái kiến sư tôn, Thanh tỷ! Muội không làm phiền hai người đấy chứ…"

"Ngươi suốt ngày chỉ biết la cà vui chơi thôi, hừ…"

Lão hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi, Thanh Tử Dương mỉm cười nhìn nàng ta hỏi:

"Lạc muội, đến đúng lúc vậy tìm ta là có chuyện gì thế?."

Hóa ra người tới là Trầm Lạc, chỉ thấy nàng ta nhìn Thanh Tử Dương bộ dáng bất lực nói:

"Thanh tỷ à, đã ai nói với tỷ rằng cách nói chuyện của tỷ rất khiến người khác chán ghét chưa vậy?."

Thanh Tử Dương cau mày, nàng lắc đầu nói:

"Là con gái nên biết ý biết tứ, muội đấy, suốt ngày cứ bộp chộp thẳng tính như vậy bao giờ mới lấy được chồng?."

Hai người nói qua nói lại đùa nhau một chốc, lát sau Trầm Lạc đã chắc không có ai quanh đây thì mới nói:

"Thanh tỷ, có người muốn gặp tỷ."

Thanh Tử Dương nhíu nhíu đôi hàng mi, nàng suy tư một chốc rồi mỉm cười nói:

"Nghiệt đến nghiệt đi, duyên tới duyên đi, vạn sự tùy duyên. Muội nói với người đó giùm ta, ta biết rồi."

Trầm Lạc cứ đứng đó nhìn bóng dáng Thanh Tử Dương khuất dần sau màn sương, miệng lầm bầm:

"Người ta đã nói gì đâu mà tỷ biết…"

Pháp Đường, nơi chưởng quản môn quy trong toàn lãnh thổ của môn phái, cho dù là phàm nhân cũng không ngoại lệ.

Hàn Tông bị đưa tới đây giam mất một ngày, hắn lúc này đang ngồi trước hai vị chấp pháp. Một tên râu xồm to cao, dáng người lớn, một tên tóc búi mặc áo màu đen nhạt…

"Đây là tất cả lời khai khi đó của đám người đội nhóm cùng đi với Lâm Tuyệt Cảnh, chúng ta đã xem qua, trong tất cả chỉ có mình ngươi là đáng nghi ngờ nhất."

Gã áo đen để lên bàn ba khối ngọc thạch, chúng là dạng có thể lưu lại hình ảnh và tư liệu, rất hữu ích cho việc lưu trữ bảo tồn. Ba khối ngọc thạch này chứa đựng hình ảnh và lời khai của đám người Bảo Nhi, Bối Nhi và Đặng Văn Quân.

"Chuyện ngày đó các vị cũng biết rồi, đệ tử lại vừa nói một lượt, về vấn đề quả Anh Túc như đệ tử đã nói qua. Đám đệ tử chỉ cần bắt một con Tam Sắc Hỏa Phong vì thế đâu cần dùng nhiều, cho nên chỉ hái có vài quả cũng là bình thường. Về điểm này, trong lời khai của ba người kia cũng nói là không nhớ rõ có thấy đệ tử khi hái hoa thì có hái hết quả hay không còn gì?."

Trí nhớ của tu giả rất khác với người bình thường, bọn họ một khi đã dùng thần hồn lưu ký ức trong thức hải não bộ thì nhất định không thể quên. Tuy vậy khả năng nhớ lại thì cũng không hẳn khác người phàm là bao, chỉ là người phàm sau một thời gian lâu dần thường rất khó nhớ chuyện xưa.

Tu giả có thể nhớ được nhưng cũng như cất đồ trong ngăn tủ vậy, họ cũng cần có thời gian để tìm thấy. Vì lẽ đó tất cả tu giả đều hiểu, thông tin lưu lại càng nhiều, thời gian nhớ ra càng lâu. Cho nên không phải thứ gì họ cũng lưu lại trong thức hải não bộ, thường chỉ là thứ hữu ích mà thôi.

Hàn Tông dựa vào điểm này để bác bỏ chuyện trong túi càn khôn của hắn thiếu hụt vài quả Anh Túc. Ánh mắt vài thái độ của hắn trung thực, thậm chí còn có phần biểu lộ uất ức.

"Già mồm lắm, nhưng ngươi đừng tự đắc. Ta hỏi tiếp, thanh kiếm này từ đâu mà ra?."

Gã râu xồm đưa ra một thanh kiếm màu đen thân dài một mét, kiếm khắc hoa văn tinh xảo. Thanh kiếm rút ra mang theo tiếng vọng như thanh ngâm cộng hưởng, thỉnh thoảng có một chút ánh xanh từ chuôi chạy dọc đi toàn thân kiếm…

Hàn Tông nhìn ra đây rõ ràng là thanh kiếm pháp khí hạ phẩm mà hắn đem đi cầm đồ, hắn hiểu điều này chứng minh đám này đã để ý hắn từ lâu.

"Đây là thanh kiếm đệ tử mang đi cầm cố tại cửa hàng của Lan hội, về xuất thân của nó tin rằng các vị đều đã biết."

Thấy hắn không có biểu hiện gì lạ, gã áo đen liền cười gằn nói:

"Hừ… Chuyện đó đương nhiên chúng ta biết, nhưng ngươi cũng phải biết, chỉ cần dùng chút thủ đoạn chúng ta hoàn toàn có thể kiểm tra được trên thanh kiếm này có vết máu của những ai. Ngươi hiểu ý ta chứ? Thanh kiếm này chỉ cần có máu của Lâm Tuyệt Cảnh, khi đó chúng ta hoàn toàn có quyền dùng phép tra hồn."

"Xin hai vị chấp pháp đại nhân cứ kiểm tra, chỉ cần có một chút, đệ tử nguyện chịu tội."

Hàn Tông khẳng khái nói, bộ dáng cây ngay chẳng sợ chết đứng, về điểm này thì hắn hoàn toàn yên tâm. Thấy hắn như vậy hai bọn gã cầm thanh kiếm lên rồi mỉm cười đi ra, căn phòng giờ chỉ còn mình hắn.

Hàn Tông đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, nhất là ánh mắt tự đắc của gã áo đen nhạt khi nghe hắn nói lời cuối.

"Chẳng lẽ..."

Tất cả những lời vừa khai của hắn đều sẽ được lưu lại trong ngọc thạch để kiểm tra và đối chứng. Hàn Tông nhớ tới lời cuối hắn nói, rồi nhớ tới vài chuyện, khuôn mặt hắn lúc này đã mất đi vẻ bình tĩnh…

Lúc này hai gã vừa đi ra khỏi nhà giam, gã áo đen rút ra thanh kiếm, hai ngón tay gã tì lên thanh kiếm vuốt ve, miệng thì nói:

"Kiếm này có mùi tanh, hẳn đã dính máu rất nhiều sinh mạng…"

Một mùi hơi tanh từ thanh kiếm mờ nhạt phảng phất quanh quẩn, gã râu xồm liền nói:

"Kiếm, cho dù dùng với mục đích gì chẳng phải vẫn dính máu hay sao? Phân biệt nhiều ít mà làm gì? Thôi ngươi cũng cất cẩn thận đi, đây là vật chứng quan trọng đấy."

Gã áo đen lúc này gật đầu rồi tra lại kiếm vào vỏ, trong mắt gã lóe lên một ý cười…

Hai người đi tới một gian phòng canh gác nghiêm mật, gã râu xồm cầm lấy thanh kiếm cất vào tủ rồi dán một cái phù lên đó.

"Chờ My chấp sự trở về, chúng ta lúc đó kiểm tra là biết ngay thôi, đi làm một chén chứ?."

Gã áo đen lắc đầu:

"Ta còn một vụ án khác phải điều tra, xong vụ này ta sẽ bao huynh."

Hai người chào nhau mấy câu, gã áo đen lúc này mới phi kiếm bay đi, không quá bao lâu thì tới một gian động phủ trên núi…

"Lâm huynh đệ, thứ cậu giao ta đã làm xong."

Gã áo đen cười nói tay rút ra một lọ nhỏ đưa lên cho gã nam tử…

Người này chính là Lâm Lân Thao, đệ tử nội môn hạch tâm, y hiểu gã áo đen này đang lấy lòng mình chính là nể mặt chú họ của y.

Lâm Lân Thao cầm lên chiếc lọ từ tay gã áo đen liếc nhìn mấy lần mới cất vào túi, lát sau mới nói:

"Chú ý tránh để người khác biết, ta không muốn có thêm người chết…"

Lời này nói ra, gã áo đen không khỏi rùng mình, đây rõ ràng là y đang uy hiếp, mồ hôi tuôn ra, gã vội nói ngay:

"Ta hiểu, Lâm huynh đệ xin yên tâm."

Lâm Lân Thao gật đầu, y từ trong túi móc ra một túi nhỏ đưa cho gã rồi dặn dò:

"Làm tốt việc của ngươi, chức Chấp Sự Hộ Đường sẽ không còn quá xa tầm tay nữa đâu."

Gã dạ dạ vâng vâng mấy lời sau đó đi khỏi, gương mặt của Lâm Lân Thao vẫn thâm trầm như trước, y nói một câu:

"Tránh được bốn chín, liệu có qua nổi năm ba?."

Lâm Lân Thao và Lâm Tuyệt Cảnh là anh em ruột, vì thế máu của họ vốn dĩ không hề khác nhau. Nếu như muốn danh chính ngôn thuận công khai kiểm tra thần hồn của Hàn Tông, đây là cách tốt nhất.

Trước một mẹo hay tuyệt thế này, Hàn Tông sẽ lâm vào tình cảnh thế nào….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.