Bên cạnh khu mua sắm bình dân còn được tích hợp với khu mua sắm sang trọng dành cho giới thượng lưu.
Vào lúc đó Tô Hằng không chỉ một lần tự hỏi bản thân mình, hắn cố gắng hết sức mình để tạo ra thành tựu lớn như vậy đến tuột cùng là cho ai thấy?
Nếu như hắn có thể đối diện với lòng mình sẽ biết, không phải là hắn muốn Hạ Trừng đứng trước mặt hắn không ngẩng đầu lên được mà vì muốn cô có thể vinh dự bởi hắn.
Hắn đã từng gián tiếp hoặc trực tiếp mang đến cho cô nhiều sự bất mãn và tủi nhục, nếu như hắn thành công, chí ít cô sẽ không hối hận khi trở thành vợ hắn.
Nhưng nếu thiếu nợ một người rất nhiều, nhiều đến nỗi không thể trả lại, sự áy náy quá lớn cuối cùng sẽ che đậy đi hết tình yêu.
Nếu không, hắn nên làm như thế nào để làm mờ đi sự áy náy trong lương tâm kia?
Giả sử hắn yêu cô, hắn làm sao có thể chịu đựng sự hi sinh từ lần này đến lần khác của cô.
Thân là một người đàn ông nhìn vợ mình chỉ thấy mắc nợ, thì đừng tiếp tục nói yêu hay không yêu, đó là điều tinh tế nhất.
Một người phụ nữ biến bản thân mình giống như Thánh Mẫu, từ bi từ ái, không oán không trách, kết quả là khiến cho đám đàn ông đặt cô ở một vị trí cao cao tại thượng, không dám khinh thường.
Từ đó trở đi cô vĩnh viễn xóa bỏ được sự tôn trọng và sợ hãi của anh, nhưng rốt cuộc không cách nào nhận được tình yêu của hắn.
Hạ Trừng không quan tâm có phải hồn ma Tô Hằng uống lộn thuốc gì không, mà luôn luôn bám theo cô mà quấy nhiễu, cô vẫn như thường lệ làm chuyện mình nên làm.
Chỉ là cô không biết, gần đây có phải cô gặp đúng vận đào hoa hay không mà mỗi ngày tiệm bán hoa đều gửi một tặng một bó hoa đến bệnh viên cô, cùng không thấy có ký tên.
Chuyện này đúng là rất xấu hổ, hơn nữa cô cũng không có tế bào lãng mạn.
Trong nội tâm cô chỉ muốn người tặng hoa kia sao không dứt khoát một chút dùng số tiền mua hoa dũng cảm đứng trước mặt cô mời một bữa cơm?
Người ta thường nói dân dĩ thực vi thiên nha(1), so sánh chuyện này với thủ đoạn mua hoa tặng gái thì thực tế hơn nhiều.
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng hai tuần rồi cô vẫn liên tiếp nhận được hoa.
Bởi vì kiểu gì cô cũng đem hoa mang về nhà để thím Lưu cắm vào lọ hoa, cho nên Tiểu Tô Hằng thường đến nhà cô cũng biết được chuyện này.
Mới đầu, Hạ Trừng tưởng rằng anh giở trò quỷ.
Nhưng mà cô nghĩ lại, tính cách con người rất khó thay đổi, Tô Hằng kiếp trước là một trạch nam tiêu chuẩn, tế bào lãng mạn bên trong cơ thể hắn có dùng kính hiển vi 10 độ cũng không thể soi được, không có đạo lý nào mà Tiểu Tô Hằng lại không giống hắn được.
Hoa được tặng nhiều đến nỗi bình hoa trong nhà không đủ để cắm, rốt cuộc để một người luôn luôn tiết kiệm giản dị như Hạ Chấn Trì phải mở miệng nhắc nhở.
"Trừng Trừng, con bảo bạn của con đừng tặng hoa nữa, nhận đồ như vậy đã nhận thấy tâm ý của người ta rồi, nhưng mà nhiều quá thì lại trở thành lãng phí."
Hạ Trừng vội vàng gật đầu đồng ý, cha của cô rất ít khi cáu giận, cho nên chỉ cần ông có một chút mất hứng là cô lập tức căng thẳng.
Tiểu Tô Hằng yên lặng nhìn hai cha con bọn họ nói chuyện, không hề lên tiếng.
Sau bữa ăn, anh và cô ngồi ngoài vườn hoa hóng gió.
Hạ Trừng không quá cự tuyệt anh, nếu nói cô xem anh là một người có dáng dấp giống Tô Hằng kiếp trước thì không bằng nói cô coi anh như em trai mà đối đãi, mặc dù tuổi tác hiện tại của anh vẫn còn lớn hơn cô mấy tháng.
Cho nên "anh trai" xưng hô buồn nôn như vậy có đánh chết cô cũng không nói ra miệng.
Mà cha cô là người thuộc thế hệ trước, rất ưa thích sự hoài cổ, vậy nên đặc biệt ở trong nhà làm một nghi thức đặc biệt long trọng, nhận Tiểu Tô Hằng làm con trai.
Ngày ấy, vợ chồng Giang Bích Lan cũng có mặt, con trai và Hạ Trừng đã trở thành anh em là sự thật, bà cười không ngừng nói: "Về sau hai gia đình nhà chúng ta đều là người một nhà, không phân biệt người nhà này với nhà khác." Cô hết sức không quan tâm
Tô Quốc Hoa có chút lúng túng giật giật cánh tay của vợ mình, rất sợ bà còn nói ra những lời không khiến cho người ta kinh ngạc thì cũng sợ đến chết mà thôi.
Vợ chồng Hạ gia có tính kiềm chế tốt, dù sao trong chuyện kinh doanh, bọn họ cũng chưa từng gặp qua loại người như thế này, ý nghĩ nhận Tô Hằng về làm con trai là xuất phát từ tình yêu thương và quan tâm anh, không hề liên quan đến mẹ anh một chút nào.
Đối vời lời Giang Bích Lan vừa nói, Hạ Chấn Trì và Phó Mạn coi như không nghe thấy, mỉn cười không nói một câu.
Hạ Trừng đồng tình nhìn về phía Tiểu Tô Hằng, có người mẹ như thế này, chắc chắn trong lòng anh có xúc động muốn khóc.
Nhưng ngược lại anh rất bình thường, nhìn về phía Hạ Trừng nháy mắt ra hiệu, biểu thị hắn cũng đang nhìn xem trò hay.
Hạ Trừng tức đến bật cười, cực kỳ muốn cầm roi quất vào đầu anh.
Thật sự không giống như mọi người thường nói, đây là thái độ mà một người làm con như anh nên có sao?
Bởi vì nhớ tới chuyện cũ này, Hạ Trừng nhịn không được cong cong khóe miệng lên.
Cô đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Có phải cậu muốn hỏi mình hoa là do ai tặng?"
Tiểu Tô Hằng liếc nhìn cô một cái, gật gật đầu.
Hạ Trừng nén mỉn cười, khó trách anh không tìm được bạn gái.
Bên cạnh khu mua sắm bình dân còn được tích hợp với khu mua sắm sang trọng dành cho giới thượng lưu.
Vào lúc đó Tô Hằng không chỉ một lần tự hỏi bản thân mình, hắn cố gắng hết sức mình để tạo ra thành tựu lớn như vậy đến tuột cùng là cho ai thấy?
Nếu như hắn có thể đối diện với lòng mình sẽ biết, không phải là hắn muốn Hạ Trừng đứng trước mặt hắn không ngẩng đầu lên được mà vì muốn cô có thể vinh dự bởi hắn.
Hắn đã từng gián tiếp hoặc trực tiếp mang đến cho cô nhiều sự bất mãn và tủi nhục, nếu như hắn thành công, chí ít cô sẽ không hối hận khi trở thành vợ hắn.
Nhưng nếu thiếu nợ một người rất nhiều, nhiều đến nỗi không thể trả lại, sự áy náy quá lớn cuối cùng sẽ che đậy đi hết tình yêu.
Nếu không, hắn nên làm như thế nào để làm mờ đi sự áy náy trong lương tâm kia?
Giả sử hắn yêu cô, hắn làm sao có thể chịu đựng sự hi sinh từ lần này đến lần khác của cô.
Thân là một người đàn ông nhìn vợ mình chỉ thấy mắc nợ, thì đừng tiếp tục nói yêu hay không yêu, đó là điều tinh tế nhất.
Một người phụ nữ biến bản thân mình giống như Thánh Mẫu, từ bi từ ái, không oán không trách, kết quả là khiến cho đám đàn ông đặt cô ở một vị trí cao cao tại thượng, không dám khinh thường.
Từ đó trở đi cô vĩnh viễn xóa bỏ được sự tôn trọng và sợ hãi của anh, nhưng rốt cuộc không cách nào nhận được tình yêu của hắn.
- ------Hiện tại-------
Hạ Trừng không quan tâm có phải hồn ma Tô Hằng uống lộn thuốc gì không, mà luôn luôn bám theo cô mà quấy nhiễu, cô vẫn như thường lệ làm chuyện mình nên làm.
Chỉ là cô không biết, gần đây có phải cô gặp đúng vận đào hoa hay không mà mỗi ngày tiệm bán hoa đều gửi một tặng một bó hoa đến bệnh viên cô, cùng không thấy có ký tên.
Chuyện này đúng là rất xấu hổ, hơn nữa cô cũng không có tế bào lãng mạn.
Trong nội tâm cô chỉ muốn người tặng hoa kia sao không dứt khoát một chút dùng số tiền mua hoa dũng cảm đứng trước mặt cô mời một bữa cơm?
Người ta thường nói dân dĩ thực vi thiên nha(1), so sánh chuyện này với thủ đoạn mua hoa tặng gái thì thực tế hơn nhiều.
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng hai tuần rồi cô vẫn liên tiếp nhận được hoa.
Bởi vì kiểu gì cô cũng đem hoa mang về nhà để thím Lưu cắm vào lọ hoa, cho nên Tiểu Tô Hằng thường đến nhà cô cũng biết được chuyện này.
Mới đầu, Hạ Trừng tưởng rằng anh giở trò quỷ.
Nhưng mà cô nghĩ lại, tính cách con người rất khó thay đổi, Tô Hằng kiếp trước là một trạch nam tiêu chuẩn, tế bào lãng mạn bên trong cơ thể hắn có dùng kính hiển vi 10 độ cũng không thể soi được, không có đạo lý nào mà Tiểu Tô Hằng lại không giống hắn được.
Hoa được tặng nhiều đến nỗi bình hoa trong nhà không đủ để cắm, rốt cuộc để một người luôn luôn tiết kiệm giản dị như Hạ Chấn Trì phải mở miệng nhắc nhở.
"Trừng Trừng, con bảo bạn của con đừng tặng hoa nữa, nhận đồ như vậy đã nhận thấy tâm ý của người ta rồi, nhưng mà nhiều quá thì lại trở thành lãng phí."