Nhân Sinh Làm Vợ Hai Kiếp

Chương 72




Tô Hằng im lặng.

Hạ Trừng chán ghét tâm trạng tiêu cực do hắn mang lại, cô cúi đầu xuống. Một khi đang làm việc, kiểu gì hắn cũng sẽ ở sau lưng kéo tóc cho nó bay tứ tung ra, rũ xuống óp vào gương mặt.

Cô vỗ vào ngực, cố gắng để tâm tình bình ổn trở lại.

Đầu tiên, Tô Hằng nhìn qua mái tóc dài của cô, nhưng tầm mắt lại vô tình rơi vào cổ áo ngủ của cô.

Chỗ đó hiện lên một mảnh tia sáng nhỏ xíu, đương nhiên hắn biết đó là cái gì.

Nhạc Kiến Minh tặng dây chuyền cho cô, cô chưa bao giờ tháo xuống. Không giống với nhẫn cưới của hai người bọn họ, về sau khi cô biết hắn đã phản bội, thì không thấy cô đeo nhẫn cưới nữa.

Hạ Trừng là người theo đuổi chủ nghĩa hoàn mĩ, một khi trong tình yêu xuất hiện vết nhơ, cô sẽ không bao giờ cho hắn bất cứ cơ hội nào.

Lúc đó cô chịu ở lại là bởi vì hắn dùng quyền nuôi dưỡng con cái để uy hiếp cô, muốn một người mẹ bỏ rơi đứa con của mình để rời đi là một chuyện hết sức tàn nhẫn, nhưng hắn vẫn làm cho nên mới thành công giữ cô lại bên mình.

Hạ Trừng bỗng nhiên mở miệng: “Tôi biết vào thời điểm đó anh chịu áp lực công việc rất lớn, còn bị kẹp ở giữa tôi và mẹ anh, khiến cho anh khó khăn vô cùng, nhưng anh có bao giờ nghĩ tới tình cảnh của tôi hay không? Tôi cho rằng chí ít chúng ta ở cùng một chỗ, nhưng không ngờ anh lại để tôi một mình đối mặt với mẹ anh.”

Sau khi sống lại, đây là lần đầu tiên Tô Hằng nghe thấy cô nhắc lại chuyện lúc đó.“Thật xin lỗi, anh chỉ nghĩ đến bản thân mình.”

Hạ Trừng mở mắt nhìn lên phía trần nhà: “Bắt đầu từ khi đó anh và tôi càng ngày càng xa nhau, đúng không?”

Tô Hằng im lặng, hắn cũng không phủ nhận.

Đàn ông chung quy vẫn là đàn ông, xã hội đánh giá họ không phải ở chỗ họ chăm sóc gia đình tốt như thế nào, mà ở chỗ sự nghiệp của họ có thành công hay không.

Công ty hắn tham gia thành lập lại đứng trước nguy cơ bị phá sản, hắn thực sự bất lực hết cách, không thể quản lý được chuyện gia đình.

Lúc đó hắn cho rằng Hạ Trừng không thông cảm với những áp lực công việc bên ngoài.

Nhưng hắn cũng đâu có thể hiểu được nỗi đau khổ khi ở nhà của cô.

Vào thời điểm cần nhau nhất, bọn họ không hề vì đối phương mà suy nghĩ.

Tình cảm hơn mười mấy năm qua, nói kiên định nhưng rồi cũng chẳng kiên định, chỉ cần đang ở trong lòng mỗi người, lặng lẽ gieo xuống hạt giống không thấu hiểu nhau sẽ, sự oán trách sẽ bén rễ lên mảnh đất kiên cố kia, tạo thành vết hở lớn trong lòng.

Thậm chí những người phụ nữ tiểu tam như Viên Lỵ kia, chẳng qua là mượn cơ hội gia đình người khác bất hòa, nếu như tình cảm vợ chồng bọn họ gắn bó keo sơn thì có lẽ sẽ không để những người như cô ta phá hoại.

- ------Hồi ức-------

Trong thời kỳ mang thai tháng cuối cùng Hạ Trừng và mẹ chồng bất hòa, càng ngày càng trở nên quyết liệt.

Có thể nói mỗi ngày Tô Hằng về nhà gặp me, đều phải tốn một đoạn thời gian dài để nghe bà phàn nàn về Hạ Trừng.

Nhưng Hạ Trừng lại giống như một người không liên quan, chỉ làm tròn bổn phận của mình, còn những yêu cầu vô lý của Giang Bích Lan, cô nhất định không quan tâm.

Tất cả mọi chuyện từ Hạ Trừng đối phó đến những chỉ trích của mẹ chồng cùng những khó khăn trong công việc đều đổ dồn hết về phía Tô Hằng.

Hắn đã mệt mỏi không còn một chút sức lực nào.

Do sự oán trách lâu dài của mẹ, hắn đối với Hạ Trừng cũng sinh ra lời oán giận, hắn hi vọng cô vì hắn mà nén giận một chút, đừng để mẹ chĩa mũi nhọn lên người hắn.

Hắn cũng rất mệt mỏi, những áp lực nặng nề của công việc đè nặng lên, nhưng chuyện tình ở trong nhà lại khiến hắn thêm phiền muộn, không thể nghỉ ngơi nổi.

Rốt cuộc vào lúc đó, mẹ biết hắn từ chức, đứng ra tự mình lập nghiệp.

Chuyện này đối với Giang Bích Lan mà nói, không thể nghi ngờ chính là một đả kích rất nghiêm trọng. Con trai bà chuyện gì cũng không nói với bà, ngay cả chuyện lớn như thế này, bà biết được là do một người bạn kể lại.

Bà không thể nào chịu đựng nổi, những người kia bề ngoài tưởng là quan tâm hỏi han thực ra là muốn xem thái độ, hỏi thăm chuyện làm ăn của con trai bà.

“Tiểu Hằng, chuyện lớn như vậy mà con cũng không nói với mẹ.” Giang Bích Lan vô cùng đau lòng.

Từ nhỏ bà đã quen nắm trong tay tất cả mọi chuyện của Tô Hằng, hắn luôn luôn làm tốt mọi chuyện. Chỉ có duy nhất một ngoại lệ, đó chính là Hạ Trừng, cho nên bà tự nhiên cho rằng chuyện con trai giấu giếm bà là do chủ ý của Hạ Trừng.

Tô Hằng không nói.

“Có phải Hạ Trừng bảo con làm như vậy không?”

Nếu người làm cha làm mẹ thiếu tri thức, thì luôn đem những lỗi lầm của con cái mình đổ cho những người bạn bè xung quanh, còn nếu có vợ thì đương nhiên đó là trách nhiệm của người vợ.

“Mẹ, không phải, người đừng đổ lỗi cho Trừng Trừng, đây chính là quyết định của con, không liên quan gì đến cô ấy.”

“Coi như Hạ Trừng không biết chuyện này, nhưng nếu cô ta biết chuyện, cô ta lại không ngăn cản con”

“Con không nói chuyện này với Trừng Trừng, cô ấy giống như mẹ không biết chuyện gì.”

Tô Hằng ấn nhẹ mi tâm: “Mẹ, con xin người đừng đổ lỗi cho cô ấy nữa.”

“Cô ta vô tội? Thế còn mẹ thì sao? Mẹ đã làm sai điều gì, để cho con phải dấu giếm mẹ chuyện con đi làm. Mẹ là quan tâm con nhưng con lại đối xử thế nào với mẹ?” Giang Bích Lan hết sức đau lòng: “Còn có cô vợ trẻ của con, mỗi ngày đều trưng ra bộ mặt thối, khiến cho mẹ vô cùng tức giận.”

Tô Hằng không đáp được, hắn tuy rằng không đóng vai nhân vật con trai ngoan, nhưng Hạ Trừng cũng có điểm không đúng, cô chỉ ở trong nhà nhưng không thay thế hắn làm tốt trách nhiệm làm yên lòng mẹ.

Công việc bên ngoài của hắn bận rộn như vậy, nhưng hai người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời hắn lại không thể sống vui vẻ, hòa thuận với nhau, liên tiếp khiến hắn phiền não.

Có bao giờ hai người vì hắn mà suy nghĩ?

Sau khi lên tầng, hắn nhìn thấy khuôn mặt của Hạ Trừng, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ rất tồi tệ.

Hắn không còn nhận ra người phụ nữ trước mắt mình lúc này nữa, nếu như cô yêu hắn thì vì sao cô lại ích kỷ, làm như mọi chuyện không liên quan đến cô, khiến hắn và mẹ ở giữa tranh cãi sứt đầu mẻ trán.

Tô Hằng vờ như không nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Hạ Trừng, trưng ra một biểu cảm vô cùng lãnh đạm với cô. Tắm rửa loa qua rồi nhanh chóng đi vào thư phòng, nhốt bản thân làm việc trong đó.

Nghe tiếng đóng cửa “Rầm” của hắn, Hạ Trừng đang mang bụng bầu tám tháng miễn cưỡng nặn ra nụ cười, bờ môi run rẩy, vặn vẹo rũ xuống.

Cô nếm được hương vị của giọt nước mắt chảy vào trong khóe môi, không chỉ là mặn chát. Cảm giác chua xót, khổ sở thấm tận vào trong lòng không thể nào xóa bớt được.

Nhưng cô vẫn đi vào trong phòng tắm, lấy nước lạnh hất lên mặt để xóa nhòa đi hốc mắt và cánh mũi ửng đỏ. Hít một hơi thật sâu mấy lần, mới lấy hết dũng khí để gõ cửa thư phòng.

“Tô Hằng, anh có thể mở cửa cho em vào được không?”

Bên trong không có một tiếng đáp

Hạ Trừng nài nỉ: “Anh cứ muốn như vậy sao, có chuyện gì anh có thể nói với em, chúng ta cùng nhau nói chuyện một chút.”

Cô không biết, bắt đầu từ lúc nào, bọn họ không thể cùng nhau nói chuyện.

Thật đáng buồn biết bao nhiêu, rõ ràng hai người bọn họ vô cùng thân mật, thế nhưng hiện tại cô muốn tới gần anh, nhưng không thể làm được.

Tô Hằng im lặng.

Hạ Trừng chán ghét tâm trạng tiêu cực do hắn mang lại, cô cúi đầu xuống. Một khi đang làm việc, kiểu gì hắn cũng sẽ ở sau lưng kéo tóc cho nó bay tứ tung ra, rũ xuống óp vào gương mặt.

Cô vỗ vào ngực, cố gắng để tâm tình bình ổn trở lại.

Đầu tiên, Tô Hằng nhìn qua mái tóc dài của cô, nhưng tầm mắt lại vô tình rơi vào cổ áo ngủ của cô.

Chỗ đó hiện lên một mảnh tia sáng nhỏ xíu, đương nhiên hắn biết đó là cái gì.

Nhạc Kiến Minh tặng dây chuyền cho cô, cô chưa bao giờ tháo xuống. Không giống với nhẫn cưới của hai người bọn họ, về sau khi cô biết hắn đã phản bội, thì không thấy cô đeo nhẫn cưới nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.