Nhân Sinh Làm Vợ Hai Kiếp

Chương 163




Hạ Trừng không trả lời hắn, cô ngây ngốc ngồi ở kia, mặc kệ sự bài trí sắp xếp của hắn.

Tô Hằng giúp cô mặc quần áo tử tế, ôm lên trên giường, lấy một cái lược từ trong ngăn kéo ra, từng chút từng chút chải tóc giúp cô.

“Học Kỳ này thành tích của Niết Niết vô cùng tốt, con bé thi đạt được hạng nhát toàn lớp, thật không hổ là con gái của anh, đầu rất thông minh.” Hắn dừng một chút: “Hạo Hạo thì có chút không tốt lắm, nó luôn luôn ở cuối lớp. Nhưng thầy giáo nói với anh đó là tại bởi vì con cố ý nộp giấy trắng, anh nghĩ đợi nó lớn lên một chút qua thời gian phản nghịch thì mọi chuyện hẳn sẽ tốt hơn một chút…”

Có khi Tô Hằng sẽ đi theo nằm cùng một gường với cô, hắn sẽ nói chuyện với cô về chuyện tương lai của hai người bọn họ.

"Chờ em bình phục trở lại, cả nhà chúng ta sẽ tìm một chỗ nghỉ dưỡng chơi đùa cả một tháng."

"Chúng ta sẽ đổi tòa nhà phòng ở mới, tốt nhất là ở vùng ngoại ô, quang cảnh nơi đây tương đối thanh tĩnh đẹp đẽ, thích hợp để em an dưỡng thân thể."

"Về sau anh sẽ giảm bớt các cuộc xã giao ở bên ngoài, mỗi ngày sẽ về nhà ăn cơm chiều, anh thích đồ ăn do em làm,

Hạ Trừng chỉ lắng nghe, không phát biểu ý kiến.

Trải qua thời gian mấy tháng, bệnh tình của cô chậm rãi khôi phục.

Về sau ngay tại thời điểm cô đồng ý xuống gường đi lại, số lần Tô Hằng tới đây ngược lại dần dẫn giảm bớt.Thời gian lần cuối cùng hắn xuất hiện, mang theo mấy thứ thức ăn tới.

Hắn gắp đồ ăn bỏ vào trong bát của Hạ Trừng: "Thời gian này có khả năng sẽ không thể tới đây thăm em được."

Hạ Trừng im lặng.

"Em phải phối hợp thật tốt với những lời bác sỹ dặn dò, bác sỹ đã nói tình trạng khôi phục của em rất tốt, không lâu nữa là có thể được về nhà." Hắn bỗng nhiên nắm chặt tay của cô: "Mặc kệ chuyện gì xảy ra, em đều phải kiên cường mọi lúc."

Hạ Trừng liếc hắn một cái, lại cúi đầu xuống, thì thảo nói: "Tôi muốn ly hôn với anh."

Tô Hằng cứng đờ hồi lâu, miễn cưỡng nở nụ cười, vỗ vỗ vào tay của cô nói: "Đừng nói những lời ngốc nghếch như vậy, chúng ta bây giờ không phải rất tốt sao?"

Hạ Trừng hé miệng, muốn nói lại thôi, bất luận cô trở thành như thế nào thì hắn cũng không chịu buông tha cho cô.

Tô Hằng nói: "Đừng Chớ suy nghĩ lung tung." Hắn giúp cô ven bớt mấy sợi tóc lòa xòa trên trán: "Bọn nhỏ còn đang chờ đợi em về nhà với chúng."

Qua hai tuần lễ, hắn không tiếp tục đến viện an dưỡng để thăm cô nữa.

Bác sỹ Chu nói: "Cô đã có thể xuất viện, cô muốn liên lạc với người nhà hay bạn bè để họ đến mang cô về nhà."

Hạ Trừng cũng không thông báo cho Tô Hằng biết, mà gọi điện cho Phó Mạn và Từ Ninh, nói chuyện việc mình vào trại an dưỡng cho hai người bọn họ biết.

Hai mẹ con này luôn một mực yên lặng giúp đỡ cô, cô vô cùng tin tưởng bọn họ.

"Trừng Trừng, cậu tại sao có thể không từ mà biệt?" Từ Ninh kích động đến sắp khóc: " Cậu có biết sau khi cậu mất tích mình đã tìm cậu bao lâu không?"

Hạ Trừng trả lời: "Mình rất xin lỗi, khi đó tình trạng của mình rất tệ, bác sỹ đề nghị mình nhất định phải nằm viện ngay lập tức."

Phó Mạn thở dài một hơi: "Chỉ cần con bình an là tốt, mọi chuyện còn lại không quan trọng."

Hạ Trừng trầm mặc thật lâu, nhẹ nhàng nói: " Lần này con đã nghĩ thông suốt, con nhất định phải ly hôn với Tô Hằng, nếu không khó đảm bảo sẽ có một ngày con lại mặc bệnh tiếp."

Cô biết Tô Hằng vì cô đã làm những chuyện gì, nhưng hắn đối tốt với cô chẳng qua là đền bù cũng giống như chuyện hắn đến bù cho Viên Lỵ vậy.

Từ Ninh và mẹ mình nhìn nhau, bọn họ không dám nói cho cô biết, ngay lúc này bên ngoài đang xảy ra một sự kiện vô cùng to lớn.

Phó Mạn nói: "Con tốt nhất nên ở chỗ này nghỉ dưỡng, không cần lo lắng nhiều, chuyện con muốn ly hôn với Tô Hằng dì nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp giúp con giải quyết."

Hạ Trừng nói: "Dì, cảm ơn người, sau khi cha con qua đời, dì luôn luôn chăm sóc con, là con quá cố chấp, nên không thấy được rõ ràng ai mới là người chân chính đối xử tốt với con."

Phó Mạn ôm lấy cô: "Đứa nhỏ ngốc, dì là thay thế mẹ của con nuôi dưỡng con nhiều năm như vậy, với dì mà nói con cũng giống như con gái ruột của mình vậy."

Tay Hạ Trừng được Phó Mạn và Từ Ninh nắm chặt, bọn họ không keo kiệt chút nào mà ủng hộ cô nhiều nhất.

Cô im lặng, rơi nước mắt.

Sau khi rời khỏi viện an dưỡng, Phó Mạn và Từ Ninh ở trong xe nói tới chuyện nhà Tô Gia.

"Kẻ hồn đản kia bởi vì dính líu đến việc trốn thuế, nên vừa mới bị bắt giam hình sự rồi." Từ Ninh cắn răng nghiến lợi nói.

Phó Mạn nhắc nhở: "Chuyện này ngàn vạn lần không thể để cho Trừng Trừng biết, mẹ lo lắng sẽ ảnh hưởng tới bệnh tình của con bé."

Từ Ninh gật gật đầu: "Chẳng qua muốn ép buộc nó với Hạ Trừng ly hôn, lần này có lẽ là cơ hội tốt nhất."

Phó Mạn tán đồng lời nói của con gái. Sau khi quay lại, bà bắt tay vào tiến hành toàn bộ các sự việc sau này.

Giá cổ phiếu công ty Tô Hằng rớt giảm nghiêm trọng. Trong tay bà lại nắm giữ cổ phiếu cho nên có địa vị vô cùng quan trọng.

Bà ủy thác luật sư tới nói chuyện với Tô Hằng, nếu như hắn đồng ý ly hôn cùng với Hạ Trừng, bà có thể sử dụng quan hệ để mời một người điều tra ai là người đứng sau màn che muốn lật đổ Tô Hằng, nếu không bà sẽ bán tất cả cô phiếu trong tay mà bà có một cách miễn phí.

Trong thời gian ngắn nhất Tô Hằng đã cho bà một lời hồi đáp: "Con không cần mẹ đứng ra giúp đỡ con, chuyện của con thì sẽ tự tay con xử lý. Về phần ly hôn, cho dù con bị giam tới chết cùng không có chuyện con trao đổi chuyện điều kiện ly hôn với cô ấy."

Hắn bổ sung thêm một câu: "Chuyện tiền bạc con đã xử lý tốt, đủ để chi trả phí sinh hoạt hàng ngày của cô ấy và con cái về sau, giả dụ nếu như cuối cùng con cũng không chi trả được nữa thì xin mẹ hãy giúp con chăm sóc cô ấy."

Phó Mạn thở dài, bà cũng không phải là không thể chia rẽ duyên phận tình yêu của bọn chúng, nhưng tình hình nguy cấp trước mắt của Tô Hằng như vậy, mà còn không chịu ly hôn với Hạ Trừng, có lẽ hắn đối với Hạ Trừng không phải không có tình cảm.

Từ Ninh lại khịt mũi coi thường: "Hắn chẳng qua là muốn kéo Hạ Trừng vào chỗ chết cùng với hắn."

Phó Mạn nói: "Hắn không phải là người xấu."

Từ Ninh xem thường: "Mẹ, đến lúc này mẹ còn nói giúp cho hắn."

Phó Mạn lắc đầu: " Có một câu tục ngữ nói các cặp vợ chồng đều mắc nợ nhau, đời này họ đến với nhau là để trả nợ. Chuyện tình giữa hai người bọn họ, chúng ta không thể hiểu nhiều được, cho nên không thể nào phán đoán ai đúng ai sai?"

"Là hắn có lỗi với Hạ Trừng."

"Có lẽ là nên cho Tô Hằng một cơ hội."

Từ Ninh tức giận nói: "Hạ Trừng bị hắn ta chà đạp hung ác, phản bội tàn nhẫn như vậy, làm sao còn có thể tha thứ cho hắn? Coi như là cố gắng để đền bù đi thì tình cảm của hai người bọn họ cũng không thể hàn gắn lại như xưa được nữa."

"Bọn nó còn có con cái, muốn ly hôn sẽ không hề đơn giản chút nào."

"Mẹ, người đúng là vô cùng bảo thủ."

"Nếu mẹ bảo thủ thì lúc trước sẽ không đồng ý ly hôn cùng với cha của con." Phó Mạn nói.

Từ Ninh bị chạm đến chỗ thương tâm, mím chặt miệng, không nói lời nào.

Phó Mạn nhìn con gái, nhẹ nhàng nói: "Chỉ cần còn có một tia hi vọng, thì không thể nào từ bỏ được, dù sao bọn nó cũng là người một nhà, chỉ cần đối phương có thành ý, sẽ không có vấn đề gì là không thể cùng nhau ngồi xuống cố gắng giải quyết vấn đề."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.