Nhân Sinh Làm Vợ Hai Kiếp

Chương 130




Hạ Trừng chăm chú nhìn hắn, cô kỳ thật không hiểu nhiều lắm hắn đang xoắn xuýt thứ gì, huống chi cô đối với Tô Hằng chỉ thuần túy là tình cảm anh em.

Nhưng cô không muốn giải thích với hắn, ngoại trừ không muốn lãng phí sức lực bên ngoài, cô lấy tính cách bảo thủ của hắn ra để nghĩ chắc chắn hắn không có khả năng nghe lọt lời nói của cô.

Muốn hiểu lầm thì hiểu lầm đi, dù sao hắn cũng không thể gây khó dễ cho cô và Tô Hằng được.

Khi trở thành một hồn ma, Tô Hằng thực sự bất tài. Hắn ta đã ở bên cạnh cô bao nhiêu năm nay rồi? Ngay cả khi hắn không học được khả năng di chuyển mọi thứ, ít nhất hắn cũng nên giống như trong phim ảnh diễn xuất, ngẫu nhiên sẽ dọa con người một chút, nhưng hắn không có làm bất cứ điều gì gì, hắn sẽ chỉ ở bên cô cả ngày, và lải nhải không ngừng.

Giả sử trước kia, cô ít nhiều vẫn sẽ bị ảnh hưởng bới hắn, mà bây giờ cô cảm thấy, anh ta thích thì để anh ta đọc ý nghĩ của mình đi, một con ma vô dụng như vậy, cô ít nhiều cảm thấy đáng thương cho hắn ta.

Nghĩ đến hắn trong quá khứ, không nói hô phong hoán vũ, nhưng cũng là một người có trước có sau, luôn được một đống người tranh nhau ca tụng hắn.

Những người tâng bốc, nịnh nọt hắn không hề ít, nhưng bây giờ chỉ còn lại một người có thể nhìn thấy hắn đó là cô.

Thật ra ở kiếp trước lúc cô yếu đuối nhất, cũng không phải hi vọng hắn sẽ luôn luôn ở bên cạnh động viên an ủi cô sao?

Hiện tại nguyện vọng đã được đáp ứng, ngược lại cô lại trở nên ghét bỏ hắn, xét đến cùng, đại khái là cô cảm thấy đàn ông tốt

Vậy đại khái chính là câu người ta vẫn hay thường nói đứng núi này trông núi nọ.Cô có thể khoan nhượng hắn, có lẽ cũng có một chút tâm lý áy náy.

Lúc trước cô yêu hắn đến cỡ nào, còn tưởng rằng mình vĩnh viễn cũng không quên được hắn.

Cho dù là sau khi sống lại, cô thậm chí một lần cảm thấy, cô sẽ không còn yêu một người nào nữa, tựa như kiếp trước yêu hắn như vậy.

Nhưng Nhạc Kiến Minh và Lục Trí Viễn xuất hiện, triệt để phá vỡ ý nghĩ của cô.

Không có cái gì gọi là tình yêu vĩnh viễn mãi mãi, càng không có cái gì gọi là có một người vĩnh viễn không cách nào quên, thứ duy nhất cần chỉ là thời gian.

Cô tiêu tốn thời gian là có chút lâu, nhưng may mắn chính là cô cuối cùng cũng cũng thoát ra được.

Hồn ma Tô Hằng nói: "Anh muốn em suy nghĩ suy nghĩ kỹ càng, mặc dù năm nay em sẽ tròn ba mươi tuổi, nhưng điều kiện của em rất tốt, không sợ không có người để yêu thương, em có thể không nhìn vào những quả hồng thối nát xung quanh em, hay ra ngoài tiếp xúc thêm với nhiều người có lẽ sẽ có một quả táo ở đâu đó đợi em."

Tiếp đó hắn bắt đầu kể không ít chuyện đã trải qua, chọc cô phải tức giận lên.

Đời này của cô tu dưỡng tốt như thế, có lẽ là do ở cùng với hắn qua lâu mới trở nên như thế này.

Hạ Trừng cười gượng hai tiếng: “Đúng vậy tôi chính là một người phụ nữ dư thừa đó, cho nên anh nói tôi làm sao có thể cho rằng giá trị bản thân mình là báu vật quý giá để quả hồng nát yêu thích, ngược lại phải phí nhiều tâm tư đề nhặt quả táo không đáng đồng tiền trên đường? Anh cho rằng tôi bị thiểu năng sao?”

Cô cố tình đáp trả lại hắn.

Hồn ma Tô Hằng sợ làm cô tức giận, nếu cô thực sự trong cơn tức giận mà chạy tới gả cho Tô Hằng, vậy hắn nhất định hối hận không kịp.

“Đừng quan tâm đến quả hồng hay quả táo gì cả, em già đến bảy tám mươi tuổi vẫn có một đống đàn ông tranh nhau đòi cưới em.”

Hạ Trừng ý vị thâm trường cười một tiếng, không nói chuyện tiếp nữa, quay người đi vào phòng tắm.

Hồn ma Tô Hằng nhìn bóng lưng của cô, đột nhiên nhớ tới cô đã từng hỏi hắn một câu hỏi.

“Tô Hằng anh có từng yêu em chưa?”

Nếu như thời gian có thể quay trở lại, hắn nhất định sẽ nói cho cô biết người hăn luôn luôn yêu vẫn là cô.

Đáng tiếc nhưng phải nói, có những thời điểm không dãm nói ra khỏi miệng, về sau có nói đến một ngàn lần thì cũng chẳng còn bất cứ ý nghĩa gì nữa rồi.

Cô đã không thiếu hắn câu này "Em yêu anh".

Có rất nhiều người thực sự yêu cô, làm sao cô có thể nói lại với người đàn ông đã phụ bạc mình ba chữ này.

Hơn một tuần lễ trôi qua.

Lúc Hạ Trừng đang định xem lại mấy bộ phim, để vượt qua thời gian nhàm chán lúc cuối tuần, thì Tô Hằng gọi điện thoại tới.

" Thứ bảy này cậu có rảnh không? Đi theo mình tới giúp một nơi."

"Cậu thử nói một chút xem chuyện gì nào." Hạ Trừng không muốn trực tiếp từ chối anh, vì chuyện này nghe có chút hấp dẫn.

Tô Hằng nói: "Mình đã nói với hội ngân sách chuyện của cậu, thật ra công ty vốn có tài trợ học phí cùng tiền sinh hoạt cho bọn nhỏ tiểu học ở mấy chỗ nghèo khó, hôm nay xem như mình đề nghị riêng tư với cậu, hi vọng cậu có thể đi giúp bọn họ khám bệnh miễn phí, tiền đi lại tập thể, phương diện công ty có thể trợ cấp một chút."

Hạ Trừng cười: "Không cần phải phiền toái như vậy, như vậy lại tốn thêm ít tiền. Địa điểm là ở chỗ nào vậy?"

Tô Hằng nói với cô địa chỉ thôn xóm: "Nơi đó giao thông không tiện, cậu nên đi xe của công ty mình. Thời gian thời gian trở về có thể sẽ kéo dài đến lúc nào không hay, cũng có khi chúng ta phải ở qua đó một đêm, cậu nhớ mang kỹ quần áo để thay đồ."

"Loại chuyện này mà cậu cũng nhắc nhở mình?" Hạ Trừng xem thường: "Cậu cũng đừng quên, trước kia khi mình ở trong thời gian tình yêu mình đã lên núi xuống biển, những chỗ nào thật xa trên đất nước này đều đã đi qua."

Tô Hằng nói: "Đúng, cậu không nhắc lại mình cũng đã quên những sự tích vinh dự của cậu, lúc ấy lên trường tiểu học trên núi để tiếp viện hai tuần lễ, cậu lại chỉ mang theo 3 cái áo thun, 2 cái quần, thế nhưng lại cõng trên lưng hơn hai mươi cân đồ vật đi lên núi chia cho các bạn nhỏ, coi như mọi người hô hào gọi cậu là tráng sĩ, cậu cũng không làm chi phải hổ thẹn."

Hạ Trừng nhớ lại chuyện cũ, hứng thú được khơi dậy: "Nói thì đúng là dễ, đại hiệp cậu cũng không kém bao nhiêu, cậu còn mang một bộ máy tính để bàn và màn hình đã cũ mang đến cho bọn trẻ, tính ra đồ kia nhẹ nhất cũng phải ba mươi cân."

Nói đến đây, hai người cách điện thoại, cười ha ha.

Mặc dù thời điểm học đại học, hai người bọn họ không có mối quan hệ thân thiết với nhau, nhưng cũng là người cùng chung hoạn nạn.

Hạ Trừng và Tam Lang luôn cùng nhau liều mạng, khi gặp sự việc khẩn cấp như lửa cháy trong nước cần đến sự trợ giúp, cô luôn luôn không chối từ.

Nhưng cô nhất định không biết, anh luôn luôn đi sau dõi theo từng bước chân của cô.

Anh thích yên lặng nhìn cô, xưa nay không muốn tạo thành áp lực cho cô.

Ngày xuất phát đó, bầu trời đẹp, thời tiết trong xanh gió nhẹ.

Hạ Trừng hỏi: "Xe Công ty đâu? Tại sao là cậu lại đích thân lái xe?"

Tô Hằng cười: "Ông chủ công ty thay người lái xe, thì đây đương nhiên là xe công ty."

"Cậu rốt cuộc có lái được xe không vậy? Bình thường không phải cậu cũng để cho lái xe lái sao, liệu chúng ta có khi nào sẽ bị lạc đường giữa chừng không?"

"Rất có thể, nhưng không cần sợ, chúng ta còn có điện thoại, có thể yêu cầu cứu viện."

"Mình bây giờ hối hận vẫn còn kịp không?"

" Không còn kịp rồi, cô nương, cậu đã lên xe của kẻ xấu, muốn thoát thân sẽ không phải chuyện đơn giản như vậy đâu."

Hạ Trừng nhíu mày, gia hỏa này càng ngày càng biết anh thích nói giỡn, chằng qua cũng không có vấn đề gì, cô rất rõ ràng quan hệ giữa bọn họ, nhiều nhất chính là như vậy, không nóng không lạnh, giống hai người bạn già ung dung tự tại.

Sau khi đi khỏi đường cao tốc, con đường đi ngày càng khó khăn độ rộng dần dần trở nên chật hẹp, về sau liền bắt đầu đi uốn lượn trên đường núi.

Hai bên đường là vách đá và vực sâu, đây không phải là một đoạn đường tốt, giả sử là người dễ dàng say xe, thì đây là một đoạn đường kinh hoàng, khẳng định sẽ không dễ chịu.

Nhưng ở trong rừng cây nhìn xuyên thẳng qua, phong cảnh tươi đẹp, cảnh đẹp núi rừng rậm rạp lại có thể khiến cho người ta tạm thời quên mất phiền não.

Hạ Trừng mở cửa sổ xe xuống một đoạn, để cho không khí trong núi trong trẻo lạnh lùng thổi tới, mái tóc dài của cô lập tức bay lên trong gió.

Tô Hằng nói: "Cẩn thận cảm mạo."

Hạ Trừng quay đầu: "Cậu có cảm thấy lạnh không?"

"Không lạnh, nhưng cũng không nên hứng gió quá lâu, mình sợ lát nữa cậu sẽ bị đau đầu."

"Mình đâu phải một cô con gái được nuông chiều từ bé, ngược lại là cậu mới đúng, cả ngày nếu không phải ngồi phòng làm việc, thì sẽ là ở bên ngoài xã giao, thân thể nhất định không tốt bằng mình." Hạ Trừng dừng lại một chút: "Báo cáo kiểm tra sức khỏe của cậu đã chỉ ra lá gan có chỉ số hơi cao, cậu nhất định phải chú ý nhiều mới được."

Tô Hằng cười cười: "Mình chẳng qua chỉ nhắc nhở cậu một câu mà thôi, kết quả cậu đáp lễ mình nhiều câu như vậy."

Sắc mặt Hạ Trừng nghiêm túc dị thường: "Cậu đừng trách mình nói chuyện không khách khí, mình không hi vọng cậu ỷ vào tuổi trẻ hiện tại mà lung tung chà đạp lên thân thể của mình."

Tô Hằng nói: "Cậu chịu quan tâm tới mình, khiến mình phải cám ơn cậu cũng không kịp, mình làm sao dám không nghe theo lời cậu."

Hạ Trừng an tĩnh một hồi: "Không phải là vì mình, chú ý sức khỏe là vì tốt cho chính cậu."

"Cậu nói cũng đúng."

"Cậu tốt nhất nên cai thuốc, rượu nếu có thể không cần uống thì hết sức tránh khỏi nó, làm việc và nghỉ ngơi là phải điều độ, không thể làm việc suốt ngày đêm được, thời gian cho giấc ngủ cũng phải được đảm bảo."

"Được tất cả đều nghe theo lời của cậu."

Hạ Trừng nhìn anh, bỗng nhiên than thở nói một câu: "Tốt đứa bé ngoan, cậu làm sao lại nghe lời như vậy chứ, mọi người không biết, còn tưởng rằng cậu là con trai của mình."

Tô Hằng cười to: "Cậu là thừa cơ hội chiếm tiện nghi của mình."

Hạ Trừng lườm hắn một cái: "Còn dám cười, cậu phải để mình chuyên tâm ngắm cảnh vật."

"Tuân mệnh."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.