Nhân Sinh Làm Vợ Hai Kiếp

Chương 122




Tiểu Tô Hằng không biết lấy ở đâu dũng khí, vươn tay ngăn trở tầm mắt của cô, "Đừng như vậy, cho tôi một chút mặt mũi, tôi đã đặc biệt đến đây, em sẽ không thưởng tôi một cái mặt, đi đến nhà tôi ăn một bữa cơm không được sao?"

"Tôi không thích những nơi náo nhiệt."

"Cầu em cũng không chịu?"

Hạ Trừng lắc đầu.

Tiểu Tô Hằng liền kéo một cái ghế lại, ngồi ở bên cạnh cô, "Tốt lắm, em không đi, tôi cũng sẽ không đi, tôi xem phim cùng em."

Hạ Trừng rút rút khóe miệng, thực sự chưa thấy qua người vô lại như anh, "Mừng tân gia, chủ nhà như thế nào lại không quay về? Anh nhanh lên đi, đừng ở chỗ này làm phiền tôi."

Cô bỗng thoáng nhìn lão Tô Hằng đang đứng cạnh cửa, trong lòng mắng một tiếng, cô làm sao lại chưa thấy qua vô lại, lại không phải có một.

Tô Hằng lớn và trẻ giống nhau khiến người ta chán ghét.

Tiểu Tô Hằng nói: "Xin em thương xót, mẹ tôi nói nếu không mời em đến, bà sẽ lột da tôi."

Hạ Trừng cười lạnh, "Đừng nói giỡn, mẹ anh thương anh không kịp, làm sao nỡ bỏ của anh một sợi lông, anh đừng tưởng rằng đem vấn đề giao cho mẹ anh, tôi liền phải xem sắc mặt của bà mà đến nhà anh một chuyến."Tiểu Tô Hằng trầm mặc, lời cô nói là thật.

Ngay cả người nhà Lục Trí Viễn cô cũng không để bọn họ trong mắt, thầm nghĩ không ép buộc chính mình, cô căn bản không có khả năng để ý tới yêu cầu của người khác.

Anh nói ngữ khí nhẹ nhàng, "Nếu là tôi cầu xin em thì sao? Tôi thật vất vả mới mua được gian phòng, em có thể hay không tự mình đến xem, tôi mời em ăn bữa cơm?"

Hạ Trừng không đáp.

Dựa vào gia thế của anh ta muốn mua mười tòa nhà không phải vấn đề gì khó, giả vờ đáng thương chẳng qua là muốn tranh thủ sự đồng cảm của cô.

Muốn hẹn cô ra ngoài không phải là không thể được, nhưng địa điểm có thể hay không đừng là nơi trước kia cô từng sống?

Lúc này, Phó Mạn gõ cửa đi đến.

"Trừng Trừng, coi như giải sầu, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, náo nhiệt một chút."

"Mẹ, con không muốn ra ngoài."

"Hôm nay chị Lưu xin nghỉ, con ở nhà một mình sẽ đói bụng."

"Con có thể ăn mì."

"Con đứa nhỏ này đừng có cứng đầu như vậy, nghe mẹ nói, mau đứng lên đi thay quần áo."

Hạ Trừng nói không lại Phó Mạn, đối người mẹ kế này, cô vẫn thực cảm ơn bà, cho nên cũng không từ chối yêu cầu của bà.

"Nhưng mà con chính là cái gì cũng không có chuẩn bị."

"Mẹ với ba con đã chuẩn bị tốt rồi." Phó Mạn mỉm cười,

Hạ Trừng tiếp tục sống chết đấu tranh, "Con còn phải đi rửa mặt, trang điểm một chút, phải chọn quần áo, có thể chậm trễ không ít thời gian của mọi người."

Tiểu Tô Hằng nhìn nàng, "Không sao cả, tôi nhất định sẽ chờ em, em cứ từ từ, không cần sốt ruột."

Cuối cùng Hạ Trừng cũng không biết chính mình như thế nào mơ hồ lên thuyền của kẻ trộm, theo ba mẹ đến Tô gia làm khách.

Quà mà Hạ Chấn Trì cùng Phó Mạn tặng là một cặp tác phẩm nghệ thuật pha lê, giá cả xa xỉ, tuy rằng hình dáng có chút khoa trương, nhưng hẳn là phù hợp sở thích của Giang Bích Lan.

Hạ Trừng bước vào cửa lớn Tô gia, cả người liền thấy không tốt lắm.

Thưởng thức sự trang hoàng trong ngôi nhà, thật sự một lời khó nói hết.

Kiếp trước bọn họ chuyển vào nhà này một tay Viên Lỵ xử lý mọi chuyện lớn nhỏ, ngay cả việc trang hoàng nhà, cũng là cô ta đi tìm nhà thiết kế.

Hạ Trừng nhiều lắm đưa ra chút ý kiến cá nhân, hy vọng phòng của trẻ nhỏ, càng gọn gàng rộng rãi càng tốt.

Đương nhiên đó là một đoạn hồi ức cực kỳ không chịu nổi, cô cũng không nguyện ý nghĩ nhiều.

Nhưng hiện tại là chuyện gì xảy ra?

Mấy cây cột tràng hoàng khoa trương, cùng trần được chạm trổ tráng lệ, làm cho Hạ Trừng nhịn không được muốn hỏi, " Linh cảm thiết kế phòng này, chẳng lẽ là do Hy Lạp Nhã Điển Na thần miếu?"

Có điều điểm này cũng không ảnh hưởng tới Giang Bích Lan nhiệt tình hiếu khách, bà tới chỗ mấy người bạn tốt bận đến mức quay vòng vòng.

Hạ Trừng chỉ tại thời điểm này, tán gẫu tâm ý nói: "Bác Tô, chúc mừng bác mừng tân gia."

Hạ Chấn Trì cùng Phó Mạn đang cùng Tô bá phụ nói chuyện, không rảnh bận tâm các cô bên này.

Giang Bích Lan cầm tay cô, giống như chuyện gì bí mật che miệng nói:"Hạ Trừng ta bây giờ rất bận không có thời gian dẫn con đi xem phòng, nhất là phòng của A Hằng......"

Đó là bà cố ý làm vì tương lai cưới vợ của con trai sau này, trang trí phòng mới.

Ở trong mắt bà, chỉ có Hạ Trừng mới xứng đôi với con bà, bà nóng lòng hướng Hạ Trừng dâng lễ vật.

Tiểu Tô Hằng không đợi mẹ tiếp tục nói, nhanh như chớp tách mẹ mình cùng Hạ Trừng, "Mẹ, mẹ đang bận, con mang Hạ Trừng đi xem là được."

"Được, được, cũng đúng, mẹ không ở cạnh, hai người trẻ các con lại tự do hơn."

Tuy rằng mơ hồ đoán được ý của Giang Bích Lan, nhưng Hạ Trừng cũng không có từ chối y tốt của tiểu Tô Hằng, chính cô cũng hi vọng nói chuyện nhân đạo.

Tới trên lầu, tiểu Tô Hằng mở cửa từng phòng, giới thiệu với cô.

Hạ Trừng cũng từng xem qua, nhưng không có nhiều cảm xúc lắm.

Cùng một gian phòng, nhưng cách tranh trí hoàn toàn khác nhau, cô căn bản không thể tìm lại một chút cảm giác của quá khứ.

Chẳng trách người ta dùng sô tiền lớn trang hoàng, cô cơ hồ đều nhận không ra, đây là nơi cô đã sống nhiều năm trong quá khứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.