Nhân Sinh Làm Vợ Hai Kiếp

Chương 120




Bà Lục lại nói: "Hạ Trừng, dù sao cũng đã nói đến chuyện hôn sự, vậy đừng trách bác hi vọng cháu có thể phối hợp với gia đình bác. Tương lai đều là người một nhà cả, cháu không thể không vì người trong nhà mà hi sinh một chút."

Thần kinh Hạ Trừng kéo căng, đúng vậy, điều phải đến không thể chạy đi đâu mất được, những lời bà ấy nói tiếp theo đây mới là trọng điểm.

"Mời bác nói."

"Bác đã có tuổi, không thể việc gì cũng làm hoàn hảo được. Nhưng hiện tại vừa hay cháu gả vào nhà này, bác cần cháu làm cánh tay đắc lực của bác." Bà Lục mỉm cười: "Không giấu gì cháu, sức khỏe của ba Trí Viễn ngày một kém, ông ấy hiện tại đang suy nghĩ xem nên để ai tiếp nhận, người mà luôn bên cạnh ông ấy vừa khiến ông ấy tín nhiệm nhất, là vấn đề then chốt mang tính quyết định."

Hạ Trừng trằm mặc một lúc: "Bác Lục, cháu nghĩ mình không có bản lĩnh như bác có thể đối phó được với trên dưới nhà họ Lục."

"Có lòng là có thể. Cháu rất thông minh, nếu như bằng lòng học bác có thể dạy cháu tất cả những gì bác biết." Bà Lục vỗ vỗ tay Hạ Trừng: "Cháu không cần sợ, bác không phải bà mẹ chồng ăn tươi nuốt sống con dâu như cháu tưởng tượng. Hôm nay bác đến tìm cháu đương nhiên tin tưởng cháu có đủ năng lực."

Hạ Trừng nhẹ nhàng hỏi: "Ý của bác có phải muốn cháu từ chức, toàn tâm làm việc cho nhà họ Lục?"

Bà Lục thở dài: "Cái gì mà nhà họ Lục? sau khi kết hôn nhà chúng ta chính là nhà cháu. Đây cũng vì muốn tốt cho tương lai của Trí Viễn, cháu có thể khiến ông cụ yêu thích chắc chắn sẽ giúp ích được cho tiền đồ sau này của nó. Vợ chồng là cùng một thể, nó sống tốt cháu đương nhiên cũng được sống hạnh phúc theo."

Điều kiện trao đổi đã được thẳng thắn nói ra, tiếp theo sau đó, chỉ xem Hạ Trừng có bằng lòng kí vào khế ước bán thân không, không không không, chính xác nên nói là giấy đăng kí kết hôn.

Kì thực yêu cầu của bà Lục không khó thực hiện. Có rất nhiều cô gái nghĩ rằng sau khi được gả vào gia đình giàu có liền không cần vất vả ra ngoài làm việc, từ chức đối với họ mà nói cầu còn không được, chẳng có gì mà không tốt.

Hạ Trừng không nghĩ như vậy, làm bác sĩ đem lại cho cô cảm giác tự tin, cô yêu công việc này.

Cùng làm việc như nhau, cô muốn cống hiến cho y học chứ không phải làm một quản lý công việc nhỏ nhoi nhà họ Lục.

Hoặc tất cả chỉ là một cái bẫy, bà Lục dùng thủ đoạn lấy lùi làm tiến khiến cô biết khó mà lui?

Nhưng đều không quan trọng, kể cả cả sau khi gả vào gia đình này vẫn có thể tiếp tục làm việc ở bệnh viện, thì có lẽ cũng phải đến tám mươi tuổi làm bà cụ rồi cô mới không cần cúi đầu nghe người ta nói chuyện.

Nếu như cô vẫn giống như kiếp trước, trung niên đã qua đời rồi, căn bản không đợi đến được ngày đó.

Bà Lục không làm khó Hạ Trừng, hôm nay nhất định phải đưa ra câu trả lời.

"Cháu và Trí Viễn thương lượng thời gian tốt nhất, chúng ta sẽ đến nhà cháu cùng bố mẹ cháu cầu hôn."

Hạ Trừng lễ phép gật đầu.

Buổi tuối cô không tránh khỏi mất ngủ.

Nằm trên giường lật qua lật lại,mãi cũng không ngủ được. Hạ Trừng dứt khoát ôm chăn ra ngồi trên ghế ngoài ban công.

Cố ngước mặt lên nhìn bầu trời đen kịt, trên trời không có sao ngay cả ánh trăng cũng không biết chạy đi đâu mất.

Lão Tô Hằng ngồi một bên, nhìn gò má cô chăm chú.

Hắn do dự rất lâu mới mở miệng: "Trừng Trừng, nghe lời khuyên của tôi. Vì Lục Trí Viễn mà từ bỏ ước mơ của mình hoàn toàn không đáng. Cô học y nhiều năm như vậy không phải chỉ để trở thành con dâu nhà họ Lục."

Hạ Trừng không ừ hử gì, trên mặt cô không biểu cảm.

Lão Tô Hằng tiếp tục nói: "Nếu như cô lại bị bó buộc trong gia đình như thế, hậu quả tôi ngay cả nghĩ tôi cũng không dám."

Hạ Trừng quay đầu, lạnh nhạt nói: "Tôi không hỏi ý kiến của anh."

Lão Tô Hằng vẫn kiên trì nói: "Cô trở thành con dâu nhà họ Lục rồi thì sao, loại đàn ông như Lục Trí Viễn sau này tám chín phần sẽ dính lấy người đàn bà khác. Giả như cô chỉ muốn danh phận vợ cả tôi tuyệt đối sẽ không ngăn cản cô, nhưng không phải, ngay từ đầu cô đã không thích vị trí kia nên mới kiên trì li hôn với tôi, không phải sao?"

Hạ Trừng liếc mắt nhìn hắn: "Anh thật lắm lời nhảm nhí."

Lão Tô Hằng sắc mặt khó coi, trước đây hắn chưa từng nghe Hạ Trừng mắng hắn như vậy.

Kiếp trước cô luôn là người biết điều, kể cả có tức giận cũng không mắng làm tổn thương người khác.

"Tôi muốn tốt cho cô."

"Anh đừng nói bốn từ "muốn tốt cho tôi" nữa, chỉ cần nghe anh nói mấy từ này đầu tôi liền đau."

"Cô bị Lục Trí Viễn mê hoặc đến mức mê muội mới không nhìn rõ hiện thực."

"Vậy sao?" Hạ Trừng nói: "Dù đầu óc tôi có không tỉnh táo cũng tốt hơn anh, anh chẳng qua nhìn không quen, tầm mắt của tôi với anh không cùng một chỗ vì thế mới luôn ngăn cản tôi. Nhưng Lục Trí Viễn không xấu xa như anh nghĩ, anh ta đối với tôi rất tốt, tôi rất biết ơn. Anh không hiểu gì cả đừng có nhiều lời."

Lão Tô Hằng không dám tiếp tục ép cô vì hắn nhìn ra được tình cảm của cố đối với Lục Trí Viễn, so với cô tưởng tượng còn sâu sắc hơn. Chỉ là giữa hai người họ có quá nhiều vấn đề khiến cô không dám đối mặt với đoạn tình cảm này.

Hạ Trừng không muốn chấp nhận với Lục Trí Viễn, mấu chốt chính là vì quá khứ của cô với hắn kiếp trước.

Cô không có dũng khí tiếp tục yêu một người đàn ông đa tình, cũng không muốn tiếp tục bước chân vào một gia đình phức tạp.

Có thể nói sự thất bại của Lục Trí Viễn hoàn toàn vì sự chán ghét duyên cớ hắn của Hạ Trừng.

Sau khi suy nghĩ kĩ, trong lòng lão Tô Hằng đột nhiên sinh ra một cảm giác vừa chua xót vừa đau khổ.

Hắn đương nhiên không đồng cảm với Lục Trí Viễn nhưng hắn vì sự lo sợ của Hạ Trừng mà cảm thấy tự trash. Nếu như không vì hắn tạo cho cô bóng ma không thể xóa nhòa, cô không có lí do gì mà không trở thành vợ của Lục Trí Viễn.

Nghiêm túc mà nói, đây kì thực là một việc rất mỉa mai.

Lão Tô Hằng nói: "Xin lỗi, nếu như không vì cô gẳ vào nhà tôi, cô sẽ không sợ hôn nhân đến như vậy."

Hạ Trừng nhàn nhạt nói: "Đi một ngày đàng, học một sàng khôn. Nhớ kĩ lời dạy này không có gì là không tốt, ngược lại tôi phải cảm ơn anh với mẹ anh mới đúng."

Oan có đầu nợ có chủ, cô không bao gồm cả ba Tô Hằng ở trong đó.

Lão Tô Hằng thở dài: "Bình tĩnh mà xem xét, mẹ Lục Trí Viễn cũng không đưa ra điều kiện gì khó khăn, cô ở nhà họ Lục cũng không hẳn không thể phát triển tài năng."

Hạ Trừng cười như không cười nhìn hắn chằm chằm một lúc lâu: "Anh thật tốt bụng, Lục Trí Viện phải cảm ơn anh nói đỡ cho anh ta."

Lão Tô Hằng lắc đầu cười khổ, miệng lưỡi cô càng ngày càng sắc bén, nhưng điều này cũng đại diện một điều, cô không để hắn vào trong mắt.

Yêu một người mới bằng lòng nhường nhịn, người cô yêu bây giờ đã không còn là hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.