Nhân Sinh Làm Vợ Hai Kiếp

Chương 117




Hạ Trừng buồn ngủ vô cùng, chỉ cần có thể ngủ, chỉ trong một thoáng cô đã ngủ sâu rồi.

Tô Hằng già vẫn đợi đến lúc cô phát ra tiếng hít thở đều đều, mới ngồi xuống cạnh cô.

Hắn ngừng bên cạnh cô, rất sợ chỉ một giây sau cô sẽ biến mất trước mắt hắn.

Sau khi phẫu thuật gan xong, quá hai tuần sau, hắn nghe được tin cô đã chết, có một khoảnh khắc, hắn cảm thấy một mình sống sót cũng không có ý nghĩa gì, có lẽ cũng vì vậy nên hắn mãi mà không thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm.

Sau khi Hạ Trừng trọng sinh, có mấy lần hắn trở lại thời không trước kia, nhìn thấy bản thân mình nằm trên giường bệnh, trên người cắm ống quản, hắn thậm chí đã từng trở lại cơ thể mình tỉnh lại một lúc ngắn ngủi.

Mẹ khóc bên cạnh hắn:

"A Hằng, con nhanh tỉnh lại đi."

Đứa con lớn không nói một lời, nắm tay em gái, hai đứa bé nhút nhát đứng ở cuối giường.

Xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến vo thành một nắm, nhẹ nhàng mà đẩy chân của hắn nói:

"Ba, ba đừng giống như mẹ, bỏ lại mặc kệ con và anh hai."

Nhưng hắn không muốn ở lại thế giới không có Hạ Trừng kia, cho nên hắn lại quay về đây.

Có điều hắn không dám để cho Hạ Trừng biết chuyện này, hắn sợ cô sẽ tức giận đến mức đuổi hắn đi, trên thực tế, cô cũng đã đuổi hắn nhiều lần.

Hơn phân nửa cuộc đời của hắn, luôn luôn có cô bên cạnh nên mới có được thứ gọi là vui vẻ hạnh phúc.

Nhưng mà cô lại bỏ đi, bỏ hết mọi thứ rời khỏi hắn, may mắn ông trời còn cho hắn cơ hội, để cho hắn có thể ở lại bên cạnh cô, bảo vệ cô.

Hắn không có lúc nào không hối hận, kiếp trước sao mình không đối xử tốt với cô một chút.

Sau khi Nhạc Kiến Minh xuất hiện, mọi chuyện bắt đầu xảy ra thay đổi.

Tình cảm nồng nàn và sự tôn trọng mà bác sĩ Nhạc dành cho Hạ Trừng, khiến hắn cảm thấy rất hổ thẹn.

Hắn chưa bao giờ suy nghĩ cho tâm trạng của Hạ Trừng bằng tấm lòng của mình,, cho nên hắn vì dục vọng của mình, yêu cầu cô làm chuyện cô không muốn, sau đó bọn họ bất đắc dĩ phá thai, mới tạo ra vết thương vĩnh viễn không thể xóa nhòa trong lòng cô.

Nếu như không phải hắn muốn ở bên cạnh Hạ Trừng, nửa miễn cưỡng ép cô sống chung với mình, có lẽ cô sẽ không bị mẹ hắn đánh giá một cách hèn hạ như thế.

Hắn tự biết xấu hổ, đã từng biến mất một thời gian rất dài.

Bởi vì Nhạc Kiến Minh mất, hắn mới có dũng khí hiện thân lần thứ hai.

Sau đó tên thiếu gia phong lưu Lục Trí Viễn nhắm Hạ Trừng làm mục tiêu, cuối cùng hắn cũng có cái cớ hợp lý, có thể tiếp tục làm bạn với cô.

Hắn vốn tưởng rằng Lục Trí Viễn không xứng với Hạ Trừng của hắn, nhưng hắn sai rồi, sai thái quá.

Lục Trí Viễn là người không kềm chế được như thế, vậy mà làm tốt hơn hắn rất nhiều.

Vì tôn trọng cô, Lục Trí Viễn thậm chí không dám có hành động quá đáng gì, đối một kẻ quen thói ăn chơi mà nói, đây đúng là không phải chuyện dễ dàng.

Trừ lần việc đó, Hạ Trừng không biết, người vợ mà Lục Trí Viễn cưới kiếp trước, cũng là người có gia thế bối cảnh tương xứng với anh ta.

Hai nhà bọn họ là thế giao, lui tới chắc đã vài thập niên, không có đạo lý, đời này có Hạ Trừng nên cô gái kia sẽ mai danh ẩn tích.

Nhưng mà, cho dù có nhiều nhân tố bất lợi như vậy, Lục Trí Viễn cũng không có ném phiền toái cho cô, thậm chí anh ta còn chưa từng đề cập tới những khó khăn đó, tất cả vấn đề, anh ta tự mình gánh vác hết.

Có thể đoán được, Lục Trí Viễn muốn tạo ra cuộc gặp mặt hôm nay, nhất định trước đó đã cố gắng không ít, có kết quả khách và chủ cùng vui như hôm nay, đủ để chứng minh vất vả của anh ta là xứng đáng.

Tô Hằng già biết, ở phương diện này, hắn thua kém Lục Trí Viễn rất nhiều, hắn căn bản chưa từng làm gì cho Hạ Trừng.

Lục Trí Viễn che chở cho cô, ngăn cản mưa gió cho cô, còn hắn thì lại để cho cô đứng ở phía trước nhất, một mình đối mặt với mọi chỉ trích.

Trên con đường này, chỉ có cô không ngừng hy sinh, đến cuối cùng, cô còn hiến gan cho hắn, nếu không cô cũng sẽ không rời bỏ nhân thế khi tuổi đời còn trẻ, bỏ xuống hai đứa con mà cô yêu nhất.

Đáng tiếc cho dù hắn hối hận và tự trách đến thế nào, cũng đã không kịp nữa.

Có vô số đêm, sau khi cô đi vào giấc ngủ, hắn chỉ có thể nhìn cô, hy vọng ở trong giấc mơ, cô sẽ nhớ lại những ngày bọn họ từng yêu nhau.

Nhưng ngay cả lúc ngủ cô cũng lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, hoặc lệ rơi không ngừng.

Cô lại vẫn thường xuyên gọi tên của hắn:

"Tô Hằng, Tô Hằng..."

Hắn chỉ có thể lẳng lặng ở bên, không dám đánh thức cô, hắn lo cô sẽ vì tỉnh lại mà nhớ rõ những cơn ác mộng đáng sợ đó.

Mãi đến gần đây, tình huống giấc ngủ của Hạ Trừng đã từ từ ổn định, cô thường thường ngủ say đến hừng đông.

Bỗng nhiên hắn có cảm giác, không chỉ cô đã thoát khỏi ác mộng vướng mắc, mà còn chuẩn bị quên đi tất cả mọi chuyện liên quan đến hắn.

Tô Hằng già dùng bàn tay che mắt mình lại, nhưng vẫn không dừng được, nước mắt hối hận chảy qua kẽ tay.

Hắn dùng cố gắng lớn nhất đển mím chặt đôi môi, hắn không thể dám phát ra một chút âm thanh nào, bởi vì hắn không muốn đánh thức Hạ Trừng.

Vì muốn tốt cho cô, hắn thề hắn sẽ không bao giờ đẻ cô phát hiện, hắn vẫn yêu cô như trước, đây cũng là chuyện duy nhất hắn có thể làm cho cô.

Lúc Hạ Trừng thức dậy, theo thường lệ nhìn thấy Tô Hằng già ngồi bên giường.

Gần đây hắn càng ngày càng thích xoát cảm giác tồn tại, cô vươn vai, coi như không thấy hắn, đi vào WC rửa mặt.

Kế hoạch của cô hôm nay là không làm gì cả, trải qua bữa tiệc gia đình với nhà họ Lục tối hôm qua, cô cần thời gian thở một hơi, cho nên cô quyết đoán thoái thác lời mời của Lục Trí Viễn.

Sáng sớm chủ nhật, hiếm khi một nhà ba người bọn họ có thể vui vẻ ngồi xuống ăn điểm tâm cùng nhau.

Hạ Chấn Trì không đề cập tới chuyện ngày hôm qua Hạ Trừng đi nhà họ Lục làm khách, cho dù trong lòng ông có để ý, cũng không muốn thể hiện ra ngoài, ông không hy vọng cho người ta ảo giác ông vội vã muốn gả con gái.

Phó Mạn liếc ông một cái, đương nhiên bà biết ông suy nghĩ cái gì, bà mặc kệ vở kịch nhỏ trong lòng chồng mình, trái lại bắt đầu tán gẫu chuyện đêm qua.

Hạ Trừng không giấu diếm điều gì, bây giờ cô rất cần ý kiến đúng trọng tâm của người nhà.

Phó Mạn nói:

"Ông nội của Trí Viễn thích con, vậy thì mẹ đây an lòng."

Hạ Chấn Trì làm bộ bình tĩnh thuận miệng hỏi:

"Nói vậy là sao?"

Phó Mạn cười:

"Dù sao anh cũng không thích nghe, cần gì phải hỏi chứ?"

"Anh chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi mà."

"Anh ăn bữa sáng của anh đi, mẹ con em nói chuyện, anh đừng có xen mồm vào."

Hạ Chấn Trì cái mũi kiểm tra, cầm đũa lên, gắp một đũa thức ăn cho Phó Mạn và Hạ Trừng:

"Anh biết mà, trong cái nhà này, địa vị của anh là thấp nhất, ngay cả nói cũng không được nói tùy tiện, chỉ có thể tận tâm tận lực hầu hạ bà chủ và cô chủ cho tốt."

Hạ Trừng bật cười:

"Ba, ba đừng có giả bộ dáng thương như thế có được không?"

Phó Mạn tức giận nói:

"Ba con tuổi càng lớn càng giống con nít."

Hạ Chấn Trì cười ha ha.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.