Nhân Sinh Làm Vợ Hai Kiếp

Chương 116




Ông chụ Lục đến chơi, ba người họ cùng nhau ra cửa nghênh đón ông ta, ba của Lục Trí Viễn đi về cùng ông cụ.

Ngay từ đầu, ông cụ Lục cũng không có vẻ gì hoà nhã với Hạ Trừng, cô biết đạo lí đối nhân xử thế, ông cụ đã thể hiện rõ ràng như vậy, là muốn ra oai phủ đầu cho cô, cũng bày tỏ sự không hài lòng của mình cho cô thấy.

Nhưng trước khi Hạ Trừng tới nhà họ Lục đã tự điều chỉnh bản thân mình rất tốt, cô chỉ làm những điều cần phải làm về mặt lễ phép, những thứ còn lại, cô không muốn hy sinh tôn nghiêm của mình để nịnh hót bất kì ai.

Muốn làm con dâu nhà họ Lục không, vẫn cần chính cô bằng lòng mới được, ai cũng không thể bức ép cô làm chuyện cô không muốn.

Bây giờ đã không còn trong thời đại phong kiến nữa, gặp ba mẹ hai bên, cũng không có nghĩa là tương lai cô và Lục Trí Viễn nhất định sẽ kết hôn.

Ông cụ Lục không thèm dùng chiêu vu hồi, ông cụ mới vừa ngồi xuống chủ vị trong phòng khách, đã bắt đầu hỏi Hạ Trừng, nghề nghiệp trước mắt của cô, trước kia học ở đâu, công việc của ba mẹ, bọn họ tên gì họ gì.

Hạ Trừng biết thì trả lời, cô biểu hiện rất độ lượng.

Đương nhiên cô cũng có thể lựa chọn không để ý tới ông cụ Lục, nhưng cô cũng không cảm thấy nhắc tới mấy chuyện này có gì không hay, tương phản, cô vô cùng tự hào, cô cảm thấy tự hào vì cha mẹ mình, cũng tự hài vì những thứ mình cố gắng hết sức mình để đạt tới.

Ông cụ Lục nghe thấy tên trường học của cô, đột nhiên ánh mắt phát sáng, thực là trùng hợp, ông cụ cũng tốt nghiệp đại học ở ngôi trường đó.

Trong lúc Lục Trí Viễn còn đi học, thành tích không quá xuất chúng, hoàn toàn không đạt tới yêu cầu của ông cụ Lục, trong lòng ông cụ ít nhiều gì cũng có phần tiếc nuối, hiện giờ nhìn thấy cháu mình có một cô bạn gái lại có bằng cấp như vậy, khiến ông cụ bỗng nhiên cảm thấy, tuy cháu mình làm không tốt lắm, nhưng cháu dâu có thể đạt được thì cũng có thể chấp nhận.Đều nói con trai sẽ di truyền từ mẹ, có một cháu dâu ưu tú, vậy thì gien đời sau sẽ không bị thoái hóa.

Một cô gái, trừ gia thế bối cảnh ra, thì thứ có thể lấy ra ngoài được không có gì vượt qua bằng cấp của cô ấy, đây là một trong những "điều kiện" hiếm hoi cần dựa vào cố gắng của bản thân mình mới có thể đạt được.

Khó trách có rất nhiều thiên kim tiểu thư, dù học hành không được tốt lắm, cũng phải ra nước ngoài du học một lần, lấy một học vị của đại học nào đó không biết tên về, các cô lấy thứ đó làm của hồi môn của mình, còn Hạ Trừng thì cố gắng vì lý tưởng của bản thân, nhưng bất kể thế nào, bây giờ điều đó đã nổi lên tác dụng.

Chỉ vì trường học của cô, thái độ của ông cụ Lục thay đổi 180 độ, vẻ mặt nhìn Hạ Trừng ôn hoà hơn rất nhiều.

"Một cô gái, không dựa vào người nhà, đồng ý chịu khổ, tự mình ra ngoài làm việc, đúng là không đơn giản."

Ông cụ Lục khích lệ Hạ Trừng.

Cô mỉm cười, thật ra có rất nhiều cô gái còn nhiều khổ nhọc hơn cô, nhưng đôi mắt của con người rất hẹp hòi, bọn họ chỉ nhìn thấy những người mình thưởng thức, còn những người không lọi vào nổi mắt xanh của họ, cho dù làm tốt đến đâu, cũng sẽ không được người ta khích lệ nửa câu.

Lục Trí Viễn cười đến đôi mắt cong cong, tảng đá trong lòng anh ta cuối cùng cũng thả xuống, ba mẹ có thích hay không cũng không là quan trọng, chỉ cần một câu nói của ông nội, chắc chắn Hạ Trừng có thể thuận lợi gả vào nhà anh ta.

Bà Lục có ý vô tình nhắc tới chuyện của Hạ Chấn Trì:

"Hạ Trừng, nghe người ta đồn rằng, ba cháu là ông chủ sau lưng của trang web mua sắm nào đó, có chuyện này không vậy?"

"Dạ có, nhưng mà ba cháu chỉ đầu tư thôi, chứ không tham dự vào việc vận chuyển buôn bán của công ty."

Hạ Trừng nói.

Ông cụ Lục gật đầu:

"Tuy ông đã già, cũng từng nghe nói cách buôn bán này gần đây khá mạo hiểm, ba cháu rất có mắt đầu tư, đây sẽ là ngành thương nghiệp mới hấp dẫn nhất trong mấy năm nữa."

Hạ Trừng không kiêu ngạo không siểm nịnh nói một tiếng cảm ơn, cô không để ý thành tựu hôm nay của ba cô, có quan hệ gì với cô hay không, nhưng cô cảm thấy tự hào vì ba mình.

Buổi tối lúc ăn cơm, ông cụ Lục cũng ở lại dùng bữa.

Ông cụ vẫn trò chuyện rất nhiều với Hạ Trừng về chuyện trong trường đại học, tỷ như gốc cây này, hay là mặt tường nọ, thậm chí là trên cửa sổ trường học kia, có dấu vết ông cụ không cẩn thận để lại.

Hạ Trừng nghe theo lời nhắc của Phó Mạn, vẫn luôn giữ vững nụ cười đầy hứng thú, nhưng cho dù cô có lĩnh đến mức nào, cũng không thể đi hết các ngõ ngách trong trường học, huống chi, từ năm ba đại học, cô rất ít khi đi học ở cơ sở chính.

Ông cụ nhắc tới chuyện cũ, giống như không có lúc kết thúc.

Ông cụ Lục nói chuyện đến mức quên thời gian, thế nên lúc Hạ Trừng có thể rời khỏi nhà họ Lục, đã qua mười một giờ.

Lục Trí Viễn đưa cô về, xe lái về đến cửa nhà, anh ta dừng xe lại, nắm chặt tay Hạ Trừng.

Anh ta rất khó giải thích tâm trạng của mình giờ phút này, có vui vẻ, nhưng phần nhiều vẫn là cảm động.

Từ trước tới nay, anh ta luôn cho rằng Hạ Trừng là một người rất có nguyên tắc, nhưng hôm nay cô lại bằng lòng vì anh ta, đi lấy lòng người nhà của anh ta.

Anh ta dán tay cô lên gò má, vuốt nhẹ môi, đặt một nụ hôn vào lòng bàn tay cô.

Hạ Trừng tức giận cười:

"Lục Trí Viễn, sao anh giống y như con mèo nhỏ vậy, như vậy ngứa lắm anh có biết không?"

Lục Trí Viễn ngẩng đầu nhìn cô, anh ta yêu cô rất nhiều, trong sinh mạng của anh ta, chưa từng xuất hiện cô gái nào giống như cô, chỗ nào cũng tốt, chỗ nào cũng đáng yêu, quả thực không chỗ nào không khiến anh ta mê muội.

"Gả cho anh có được không? Hạ Trừng, anh phát hiện ra, bây giờ anh không thể sống thiếu em dù chỉ một phút."

Hạ Trừng chọc anh ta:

"Rõ ràng tối nay anh không uống rượu, sao lại nói loại mấy câu say xỉn này."

Lục Trí Viễn nhíu chặt mày nói:

"Lần này anh nói thật, em đừng cho là anh đang đùa với em."

"Tôi biết."

Hạ Trừng nói:

"Em cho là hôm nay anh quá vui, nên nhất thời xúc động cũng không chừng, chờ thêm vài ngày, anh tỉnh táo lại, xem có còn nghĩ như vậy không."

Lục Trí Viễn hỏi:

"Có vẻ em vẫn chưa cảm nhận được thành ý của anh, có phải em còn chưa tin anh không?"

Hạ Trừng cười khổ:

"Chẳng qua tôi chỉ ăn một bữa cơm với người nhà ngươi anh mà thôi, anh có cần phải trở nên đa sầu đa cảm như vậy không? Điều này không giống anh đâu, anh đẹp trai Lục à, anh luôn luôn vô cùng tiêu sái, có ai có bản lĩnh ảnh hưởng đến anh chứ?"

Qua rất lâu sau đó, Lục Trí Viễn nói:

"Có, em."

Hạ Trừng thở dài:

"Nói thật lòng, em chưa từng nghĩ tới chuyện xa xôi như thế, anh đừng ép em, chúng tôi ở chung giống như trước đây có được không?"

Lục Trí Viễn nhẹ giọng:

"Được, anh không ép em, em nói thế nào thì chúng ta làm thế ấy đi."

Bởi vì anh ta chịu thoái nhượng nên Hạ Trừng thấy rất cảm động.

Không phải cô không biết anh ta xem trọng tình cảm giữa bọn họ bao nhiêu, nhưng cô không biết mình đã chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với vấn đề khó khăn trước mắt chưa.

Làm khách trong nhà người ta cả ngày, đúng là chuyện khổ sai, Hạ Trừng nói lời tạm biệt Lục Trí Viễn xong thì ngay cả tinh thần trò chuyện với ba mẹ cũng không có.

Cô kéo cơ thể mỏi mệt không chịu nổi của mình, tắm rửa xong thì mệt đến mức nằm úp sấp xuống giường.

Đương nhiên Tô Hằng già cũng có mặt, cho dù lúc ở nhà họ Lục, hắn cũng không rên một tiếng đứng ở bên cạnh cô, nhưng bây giờ cô thật sự không còn sức lực để ý đến hắn.

May mà hình như hắn cũng còn chút nhân tính, không chọn quấy rầy cô nghỉ ngơi trong lúc này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.