Nhân Sinh Làm Vợ Hai Kiếp

Chương 115




Nhà họ Lục là một gia tộc lớn, Hạ Trừng đã sớm nghe nói qua, bao gồm cả ba của Trí Viễn thì ông cụ Lục có tất cả ba người con trai, ai cũng có năng lực, ai cũng là nhân tài, ông cụ tuổi tác đã cao, bên ngoài không ngừng suy đoán, người con trai cầm quyền trong tương lai sẽ là ai.

Ba của Lục Trí Viễn đứng thứ hai trong nhà, ông ta là người được ông cụ Lục thích nhất, nguyên nhân là trong ba đứa con trai thì quan hệ gia đình của nhà ông ta hoà thuận vui vẻ đích nhất.

Ông ta chưa từng có tin đồn lăng nhăng gì bên ngoài, có lẽ cũng có, nhưng lại chưa từng làm ồn lên mặt bàn.

Ông cụ tin chắc rằng có gia đình tốt làm cơ sở thì người đàn ông mới có thể chuyên tâm dốc sức xây dựng sự nghiệp bên ngoài.

Vợ của đứa con thứ hai này, tức mẹ của Lục Trí Viễn, là do ông cụ tự mình chọn lựa, đương nhiên cũng là người xuất thân con nhà danh giá, sau khi gả vào nhà không bao lâu, bắt đầu quản lý những chuyện lớn lớn nhỏ nhỏ trong gia tộc.

Đừng tưởng làm bà chủ trong nhà họ Lục là chuyện rất đơn giản, chỉ một tiệc tối loại nhỏ, nên mời ai tới, ai có đến dự, ai không thể tham gia, đã là một môn học vấn vô cùng cao thâm.

Lục Trí Viễn là đứa cháu trai lớn tuổi nhất trong nhà, muốn nói ông cụ thích anh ta, chọn anh tôi làm người nối nghiệp thế hệ thứ ba cũng không chừng, nhưng chuyện rất cần mẹ anh tôi làm trợ thủ đắc lực lại chuyện có thật.

Ông cụ Lục từng nói trước mặt mọi người:

"Tôi có thể không có ba con trai, nhưng tôi không thể không có đứa con dâu thứ hai này được."

Làm bà chủ mà làm đến mức này, cũng là một thành tựu, dù sao cũng không có mấy gia đình, giống như nhà họ Lục, nói ít cũng có vài chục triệu gia sản phải kế thừa.Bởi vậy, không thể dùng từ ngữ không rõ ràng như "con dâu nhà giàu có" để hình dung mẹ của Lục Trí Viễn, nếu đặt thân phận của bà ta ở thời cổ, thì chính là thuộc hạ đắc lực nhất trước mặt hoàng đế, còn nếu lấy chính phủ hiện tại để giải thích, địa vị của bà ta, không khác chủ nhiệm văn phòng trung ương bao nhiêu.

Quan hệ rắc rối phức tạp như vậy, mới là Phó Mạn lâm thời dạy bổ túc cho Hạ Trừng thôi, nếu không cô chỉ là một bác sĩ nhỏ bé, đâu nào có biết bí mật trong mấy gia tộc lớn này.

Phó Mạn dặn cô:

"Trừng Trừng, đi đến nhà người ta, chào hỏi thì được, nhưng mấy lời dư thừa có thể không nói thì con đừngg nói, có Trí Viễn sau lưng, nhất định anh ta sẽ giúp con, con đừng quá căng thẳng."

Hạ Chấn Trì vốn đã có thành kiến với Lục Trí Viễn, nhìn thấy ngay cả vợ mình cũng bày ra vẻ như lâm đại địch, ông nhịn không được oán trách:

"Không dám trèo cao, Trừng Trừng gả vào kiểu gia đình thì sau này sẽ vất vả bao nhiêu."

Phó Mạn trừng ông:

"Ba đứa nhỏ, đã đến lúc này rồi, anh còn đứng ở bên cạnh nói mát nữa hả!"

Hạ Chấn Trì giải thích:

"Anh ăn ngay nói thật thôi mà."

Phó Mạn không cho là đúng:

"Lời nói thật không có trợ giúp gì, chẳng qua chỉ là vô nghĩa thôi, anh cố ý nói vậy để cho Trừng Trừng phiền muộn làm gì?"

"Không lấy chồng cũng không sao cả, Trừng Trừng có thể ở nhà cả đời, làm con gái ngoai của ba, không cần đến nhà người ta làm cô vợ nhỏ."

"Hạ Chấn Trì, anh nói hưu nói vượn cái gì vậy! Nếu em là Trí Viễn, nghe thấy anh nói như vậy, chắc chắn trong lòng rất khó chịu."

Phó Mạn hiếm khi nghiêm túc nói:

“Anh là người lớn, không thể giúp đỡ thì thôi, đừng có nói mấy lời vô vị này khiến cô dâu mới ngột ngạt, bọn họ có thể cùng nhau đi đến bây giờ, đã là chuyện vô cùng khó khăn rồi, điều mà chúng ta phải làm, là chúc phúc, chứ không phải cản trở và phá hoại."

Hạ Trừng cảm kích nhìn Phó Mạn, giả sử cô chưa từng sống trong nhà họ Tô, cô sẽ không hiểu trong những lời này có bao nhiêu đạo lý.

Tô Hằng già dựa vào tường, yên lặng nhìn mọi chuyện trước mắt, duyên phận con người là chuyện rất khó nói, hắn đã từng oán hận Phó Mạn ly gián tình cảm giữa vợ chồng họ.

Mà lúc này nhìn lại, vấn đề không phải do Phó Mạn, thật ra bà cũng là một vị trưởng bối rất hiểu lý lẽ.

Có lẽ kiếp trước Phó Mạn cũng từng nói chuyện cho hắn, nhưng nói thì đã sao, những hành động sau đó của hắn, đã phản bội lại lòng tin của người nhà họ Hạ.

Hạ Chấn Trì hiếm khi bị vợ mình mắng một chập, tự biết đuối lý, ngoan ngoãn câm mồm, không dám nhiều chuyện nữa.

Hạ Trừng cười khổ, thật ra cô không có phiền não gì cả, người của nhà họ Lục sẽ không thích cô, chỉ là lúc tiến hành đến bước gặp cha mẹ này, tránh không được phải ứng phó với rất nhiều xã giao và phiền phức không cần thiết.

Lúc cô đến nhà Lục Trí Viễn, vừa mới qua giữa trưa, mẹ anh ta tự mình ra ngoài cửa đón cô.

Hạ Trừng biết sự phô trương của những vị phu nhân nhà giàu có này, bình thường nếu như không cần thiết, họ sẽ không tự mình ra đón khách tới.

"Hạ Trừng, hoan nghênh cô tới."

Mặt bà Lục là nụ cười xinh đẹp, đó là mỉm cười khiến người ta thoải mái, vừa đủ, không mất lễ nghi.

"Xin chào bác ạ."

Hạ Trừng khách khí nói.

Bà Lục chủ động nắm tay Hạ Trừng, Lục Trí Viễn đứng sau lưng mẹ mình, chớp chớp mắt với cô.

Bọn họ chỉ ở lại trong phòng khách một lát, bởi vì bà Lục cảm thấy nơi này quá mức chính thức, vài người lại chuyển đội hình vào trong hoa viên, vừa ngồi dùng trà vừa nói chuyện phiếm.

Cả bữa tiệc trà xã giao vô cùng thoải mái nhẹ nhàng, Hạ Trừng vốn nghĩ rằng mặc dù bà Lục dễ ứng phó, nhưng cũng không phải người dễ ở chung, nhưng cô sai mất rồi, bà Lục là một người vô cùng khéo léo, không chỉ có khiếu ăn nói, lại vẫn còn rất biết chăm sóc người khác, chỉ cần chén trà của Hạ Trừng vơi đi thì sẽ chủ động bảo người làm châm trà cho cô.

Điều khiến Hạ Trừng kinh ngạc nhất là, kiến thức của bà Lục vô cùng phong phú, trước tiên bà ta hàn huyên một lát về việc vặt trong nhà, tiếp theo bắt đầu nói đến bệnh viện sinh thái, thậm chí còn nhắc tới đấu tranh cấp cao và sự khó xử trong kinh doanh.

Tuy bình thường Hạ Trừng cũng có nghe qua, nhưng cô chưa bao giờ là người đứng trong trung tâm quyền lực, nên luôn nhắm mắt làm ngơ với những chuyện này.

"Cháu có quan điểm gì trong việc thành lập bệnh viện nhi đồng không?"

Bà Lục mỉm cười hỏi:

"Dì lúc nào cũng ở trong nhà, kiến thức ít ỏi, rất muốn nghe ý kiến của người chuyên nghiệp như các cháu."

Bà ta nói như vậy, đương nhiên chỉ là khiêm tốn thôi.

"Cháu nghĩ việc thành lập nhi đồng bệnh viện, chính để xúc tiến cho sức khỏe của trẻ em, cũng tăng cao quyền lợi của trẻ em, hơn nữa còn cung cấp dịch vụ chữa bệnh dành riêng cho các bệnh nhi."

Hạ Trừng nói.

"Đây là mục tiêu lý tưởng, cho nên cháu nói cũng xem như đúng."

Bà Lục mỉm cười, nhưng điều để lộ ra trong ánh mắt của bà ta, lại không phải ý khen ngợi.

Không bao lâu sau, có một người Hạ Trừng không thể tưởng tượng nổi đến chỗ này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.