Tối hôm đó, Hạ Trừng nhận được điện thoại Từ Ninh gọi tới, các cô đã rất lâu không liên lạc, Từ Ninh hẹn cô hôm sau ra một quán coffee gặp mặt.
Rất không đúng dịp, mới sáng sớm, trời đã bắt đầu đổ mưa to.
Giày của Hạ Trừng bị mưa bắn vào thành mấy vết bẩn, bả vai cô cũng bị xối ướt một chút, nhưng cô không thèm để ý mấy chuyện này.
Lúc cô đẩy của tiệm cà phê ra, hơi ấm và hơi người đập vào mặt, dòng khí ẩm ướt lập tức tan biến, tạo thành bầu không khí rất ấm áp.
Sắc mặt Từ Ninh không tốt, nhưng cô trò chuyện với Hạ Trừng một lát.
"Gần đây sao rồi?"
"Cũng không tệ lắm."
Hạ Trừng nói:
"Con đã lớn lên một chút, chịu chơi với bảo mẫu rồi, giờ mình đã thoải mái hơn."
Trong lòng cô có phần băn khoăn, lo Từ Ninh sẽ nhàm chán khi nghe cô nói mấy kinh nghiệm làm mẹ này.Từ Ninh im lặng rất lâu, mới nói:
"Có một chuyện mình biết mình không nên xen vào việc của người khác, nhưng cậu là người bạn tốt nhất của mình, mình không thể nhìn cậu bị lừa gạt mãi."
Nụ cười của Hạ Trừng đọng lại trên mặt:
"Sao vậy? Nhìn cậu căng thẳng như vậy, giữa hai chúng ta có chuyện gì không thể nói chứ."
Từ Ninh lấy di động của cô ấy ra, đẩy qua chỗ của Hạ Trừng:
"Mình nhìn thấy Tô Hằng ở Nhật Bản."
Hạ Trừng đã nhận thấy có điều gì không thích hợp, nhưng cô vẫn không chịu đối mặt với hiện thực:
"Đúng vậy, mấy ngày trước anh ấy có đi Nhật Bản họp, trùng hợp quá vậy, cậu cũng ở đó sao?"
Từ Ninh cắn chặt môi, do dự có nên nói cho Hạ Trừng biết chuyện tàn nhẫn như vậy không, nhưng cuối cùng cô ấy cũng hạ quyết tâm.
"Mình và thổ hào đi khách sạn suối nước nóng cảu Nhật Bản chơi, Tô Hằng cũng ở đó, bên cạnh hắn có một người phụ nữ khác, mình biết không nhất định cậu sẽ chịu tin mình, cho nên mình có dùng di động chụp ảnh bọn họ lại."
Từ Ninh nhìn cô đầy thương hại.
Hạ Trừng run rẩy nhìn về phía di động, cô rất quen thuộc với hai người trong ảnh.
Viên Lị mặc áo tắm, thân mật ôm lấy tay Tô Hằng, cô ta cười đến vui vẻ như thế.
Hạ Trừng không thể tưởng tượng nổi, bọn họ lại hùa nhau lừa gạt cô.
Từng chút từng chút dấu vết để lại, tất cả đã được xâu chuỗi thành một miệng vết thương vô cùng, da tróc thịt bong thấu qua gân cốt thấy cả xương trắng, máu tươi không ngừng chảy ra ngoài.
Nước mắt cô chảy xuống thành dòng, giống như cơn mưa bên ngoài, không dứt, muốn ngừng cũng không ngừng được.
Đến cùng cô bị lừa gạt bao lâu rồi?
Có phải sau lưng cô, bọn họ còn đùa cợt sao cô lại ngốc như thế không?
Hóa ra tin tưởng và yêu thương chỉ là giả tạo, hạnh phúc của cô chỉ là nhành cỏ lau trên lầu gác, gió vừa nổi lên đã bị thổi xuống mặt đất, tan thành vụn phấn.
Lúc đau lòng đến tột đỉnh, cho dù cô không gào khóc, ít nhất cũng nên khóc thành tiếng, nhưng không phải cô không muốn, mà là cô không làm được.
Máu trong người Hạ Trừng như đã ngừng lại, cũng không thể chuyển động nữa, luồng không khí trong phổi từ từ bị bài trừ ra ngoài, áp súc thành một mảnh, cả lá phổi phảng phất trong chớp mắt đã bị nghiền nát, cô không biết phải hít thở như thế nào nữa.
Từ Ninh đổi chỗ ngồi, chuyển sang ngồi bên cạnh Hạ Trừng, mới phát hiện cô không ngừng run lên, không ngừng run rẩy.
"Keng" một tiếng, Hạ Trừng không cẩn thận đụng ngã cốc nước, bỗng nhiên cô co lại thành một cục, giống như một đứa trẻ bị vứt bỏ, cuối cùng nhìn thấy người mình quen biết, nắm chặt tay người nọ, nức nở thành tiếng.
Mọi người trong tiệm cà phê quay đầu lại nhìn cô, nhiều ánh mắt như vậy đúng là khiến người ta phải sợ hãi.
Bốn phía vẫn có tiếng người nói chuyện, vẫn bên ngoài mưa vẫn liên tục rơi xuống, nhưng Hạ Trừng không nghe thấy gì nữa, cô không nghe thấy, giống như thế giới này đã ruồng bỏ cô, cô bị ngăn cách trong một tầng thủy tinh, bị những ánh mắt này bao vây, cười nhạo.
Cô không biết làm sao, rất muốn biến mất, từ nay không cần phải đối mặt với những kẻ đáng sợ này nữa.
- -------hiện tại-------
Giống như một người xem, yên tĩnh nhìn từng cảnh chuyện xưa chảy qua, Hạ Trừng không nhịn được xót lòng cho bản thân mình lúc đó.
Rất nhiều người cho rằng trong thất tình hoặc là thất hôn, chuyện khó thừa nhận nhất là bị phản bội, nhục nhã và không chịu nổi.
Không, không phải, thật ra thứ không thể bước qua là trạm gác trong lòng, đó là cảm xúc phủ định bản thân vô cùng mạnh mẽ.
Có phải do cô không tốt hay không? Cho nên một nửa kia mới không lựa chọn cô, hay cô đã làm sai điều gì? Cho nên mới dẫn đến chuyện tình cảm lấy thất bại mà kết thúc.
Nhưng hôm nay, cô đã biết, đó không còn là điều quan trọng nữa.
Hà tất dùng lỗi lầm của người khác trừng phạt bản thân mình?
Điều mà cô phải làm là đặt không cam lòng và không nỡ xuống, rời xa người tổn thương cô, xây dựng lại niềm tin cho mình.
Nói thì rất đơn giản, nhưng mãi đến lúc cô trọng sinh, cô mới hiểu được đạo lý này.
Đúng là quá ngu ngốc, người khác ngắn thì mấy tháng, lâu là mấy năm, đã nghĩ rõ ràng mọi chuyện, cô lại hao phí thời gian dài như vậy.
Hạ Trừng ngủ đến nửa đêm, bỗng nhiên tỉnh lại.
Cô hơi hơi mở to mắt, lại phát hiện Tô Hằng già im ắng ngồi bên cạnh cô.
Nếu không phải cô sớm đã quen với sự tồn tại của hắn, rất có khả năng cô sẽ bị hắn hù chết.
Hắn đưa tay ra, trong bóng đêm vuốt ve mi, mắt, mũi và môi của cô.
Tô Hằng già vốn không thể chạm đến cô, Hạ Trừng không thể hiểu nổi, nguyên nhân hắn làm vậy là vì sao.
Cô cau mày:
"Đủ chưa? Tôi đã thức dậy."
"Anh biết."
"Vậy anh còn không nhanh tránh ra! Đừng có làm ảnh hưởng giấc ngủ của tôi."
Cảm xúc trong mộng vô thức bị cô mang vào hiện thực.
Tô Hằng già lại ngồi một lát rồi yên lặng đứng lên.
Hạ Trừng nói:
"Tôi không muốn anh cứ ở bên cạnh tôi mãi, anh hãy rời khỏi đây đi, nếu vì áy náy, vậy anh đã ở bên cạnh tôi nhiều năm như vậy rồi, đã đủ vừa lòng, anh không còn thiếu tôi thứ gì nữa."
Tô Hằng già tuổi cười khổ: "Em muốn đuổi anh đi sao?"