Hạ Trừng hừ nhẹ một tiếng: "Đi thôi."
Bọn họ giống như một luồng gió, tới nhanh mà đi cũng nhanh. Không ai để ý tới thiếu niên Lục Trí Viễn vẫn đang thất vọng buồn bã. Mối tình đầu của hắn đã tan tành trong thoáng chốc.
Cô gái ngang ngược khó thuần phục như Hạ Trừng, không phải chàng trai bình thường nào cũng dám đụng tới.
Tất nhiên Tô Hằng không biết chuyện này. Sau khi Lục Trí Viễn xuất ngoại rồi hắn mới gặp Hạ Trừng, mà không bao lâu sau khi gặp hắn, Hạ Trừng gần như đã biến thành một người khác.
Nhưng sau khi sống lại, bên Hạ Trừng không còn một đám người lúc nào cũng vây chặt lấy cô nữa, cô thích ở một mình.
Lục Trí Viễn ngăn cô lại khi cô vừa bước ra khỏi cổng trường, dùng một lời dạo đầu giống như xưa: "Em còn nhớ anh không? Anh từng va vào em trên sân bóng."
Hạ Trừng đáp: "Nhớ." Biểu cảm của cô lạnh nhạt, dáng vẻ như không muốn ở lại lâu.
Cũng không phải Hạ Trừng cảm thấy Lục Trí Viễn làm cô bối rối, mà vấn đề nằm ở trên người con quỷ bên cạnh cô kia.
Tô Hằng cười nhạo: "Một thằng oắt con còn chưa mọc đủ lông đủ cánh, đã học đòi người ta đi theo đuổi con gái rồi." Hắn làm quỷ đã lâu, tính tình ngày càng trở nên không ổn định.
Hạ Trừng coi đó là BGM(2), cô không muốn bị người khác cho rằng mình mắc bệnh tâm thần.
(1)BGM: viết tắt của background music (nhạc nền).
Tô Hằng nói tiếp: "Em đừng quan tâm mấy thằng nhãi ở tuổi này. Hormone (3) của bọn chúng thừa quá rồi, không biết xả vào đâu, ai chúng cũng muốn theo đuổi. Em chỉ cần học cho giỏi, đừng để ý đến cậu ta."
(3) Hormone: nội tiết tố.
Hạ Trừng quay mặt sang chỗ khác, làm như không nghe thấy. Tô Hằng tức đến mức rốt cuộc nói không ra lời nữa.
Vẻ mặt của Lục Trí Viễn rất ngại ngùng: "Anh sắp chuẩn bị ra nước ngoài học tập, có một số câu anh nhất định phải nói với em, anh rất thích em... Em có thể làm bạn gái của anh hay không?"
Tô Hằng khẽ cười. Đây chính là điểm khác biệt giữa chàng trai trẻ tuổi với người đàn ông đã thân kinh bách chiến(4).
(4) Thân kinh bách chiến: thân đã trải qua trăm trận đánh. Ở đây ý nói là đã có nhiều kinh nghiệm yêu đương tán tỉnh.
Có những thằng con trai tự tin cao ngất trời sẽ khờ dại đi tỏ tình với con gái, bọn họ cho rằng yêu đương là chuyện chớp mắt một cái, ở giữa không cần có giai đoạn tiếp xúc gì, mà cách thức không để lại cho mình đường lui nào như thế, thường thường chỉ có thể kết thúc bằng thất bại.
Ngu, ngu muốn chết, quả thực không đành lòng nhìn thẳng.
Trong đầu Tô Hằng thật sự không thể nào đặt chung Lục Trí Viễn với con người khó chinh phục của hắn sau này vào cùng một chỗ được.
Nhưng mà chuyện làm Tô Hằng ngạc nhiên hơn đã xảy ra. Hạ Trừng nhìn Lục Trí Viễn một lát, nói: "Được." Cô lấy bút và giấy từ trong túi xách ra, viết địa chỉ email của mình lên đó. "Anh sang bên kia có thể viết thư cho tôi."
Thời đó không nhiều người có máy tính trong nhà, nhưng học dùng máy tính đã trở thành xu thế.
Gia cảnh nhà Hạ Trừng không tệ, có thể mua được cho cô một bộ máy tính cá nhân.
Trên mặt Lục Trí Viễn không giấu được vẻ vui sướng. Hắn nhận tờ giấy trên tay cô kia, dừng lại lúc lâu mới nói: "Cảm ơn." Sau khi bị sự vui vẻ quá to lớn này tấn công, dường như hắn ta đã suýt mất cả năng lực nói chuyện.
Hạ Trừng đáp xuôi theo hắn: "Đừng khách khí."
Lục Trí Viễn không nhịn được hỏi: "Trước khi xuất ngoại, anh có thể hẹn em đi ăn một bữa cơm không?"
Mặt Tô Hằng xanh mét đến độ khó coi. Hắn biết dù là một thằng đàn ông hay là một thằng con trai, trong xương cốt đều có lang tính(5) mà chính bọn họ cũng không biết cách kiềm chế.
(5) Lang tính: tính nết, tập tính, tính chất của loài sói.
Hạ Trừng ngoan ngoãn nghe lời của hắn bỗng chốc biến thành cô bé choàng khăn đỏ, đã vậy còn khăng khăng không chịu nghe lời khuyên bảo của hắn.
Hạ Trừng lắc đầu: "Nhà tôi quản giáo rất nghiêm."
Lục Trí Viễn có hơi thất vọng, hắn nói: "Ừ, vậy chúng ta liên lạc sau."
Sau khi về nhà họ Hạ, lần đầu tiên Tô Hằng tranh cãi với Hạ Trừng.
Hắn vẫn luôn cảm thấy mình thiếu nợ cô, cho nên trước nay chưa từng dám to tiếng với cô bao giờ. Nhưng hôm nay hắn thực sự không thể nhịn được nữa.
"Rốt cuộc em có biết mình đang làm cái gì hay không?"
"Tôi có quyền kết bạn trai." Hạ Trừng cười lạnh. "Anh là ba tôi chắc? Anh xía vào chuyện của tôi quá nhiều rồi."
"Em vẫn còn là một đứa trẻ."
"Không còn là một đứa trẻ nữa." Hạ Trừng muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ lườm hắn một cái.
Tô Hằng ngẩn người. Hắn chỉ sợ bí mật giữa hai người bị nói ra hết, nếu như một con quỷ như hắn cũng có thể đổ mồ hôi, có lẽ mồ hôi của hắn đã chảy khắp cả người.
Hạ Trừng quay đầu đi, nhìn quyển sách giáo khoa trên bàn, nói: "Cậu ấy là một chàng trai không tệ."
Tô Hằng nghe xong thiếu chút vỗ bàn đứng dậy: "Không tệ chỗ nào? Ngay cả lấy lượt một cậu ta còn không đậu!"
Hạ Trừng cười cười, vậy cô kiếp trước thì sao?
Lúc ấy, lần thứ nhất cô thi Đại học, ngay đến cả lấy sinh viên lượt thứ ba mà vẫn không vào được.
Cô không mặn không nhạt nói: "Gia thế, bối cảnh của cậu ta tốt."
Tô Hằng giận dữ mắng: "Sao em có thể nông cạn như thế? Ánh mắt của con người phải nên đặt ra nơi xa, cái em nên nhìn phải là nhân cách phẩm tính của cậu ta mới đúng."
Hạ Trừng lạnh lùng đáp: "Gia thế tốt thì có gì không ổn? Không giống mẹ của một số người, chỉ nhìn trúng gia thế."
Tô Hằng nghẹn lời. Hắn thực sự sợ cô sẽ nói rõ ràng tất cả mọi chuyện.
Hạ Trừng không có ý định dừng lại, cô nói tiếp: "Vả lại, Lục Trí Viễn có chỗ nào không tốt? Cậu ta luôn giữ mình trong sạch, tên cậu ta cũng chưa bao giờ dính liền với tên phụ nữ hay cô minh tinh nào hết."
Tô Hằng giận quá hóa cười, hắn không muốn tiếp tục hư dữ ủy xà(*) với cô nữa, việc này liên quan đến tôn nghiêm phái mạnh: "Đúng là suy nghĩ trẻ con của phụ nữ. Đàn ông làm việc bên ngoài, sao mà không có vài oanh oanh yến yến mượn cơ hội bám theo cho được."
(*) Hư dữ ủy xà: Hư – giả, Ủy xà – tùy tiện ứng phó. Chỉ đối xử với người khác bằng hư tình giả ý, ứng phó có lệ.
Hạ Trừng im lặng một lúc, ngẩng đầu nhìn hắn: "Chí ít cậu ta không để người khác biết, chí ít cậu ta vẫn giữ thể diện cho vợ ở nhà."
Khóe miệng đang cười của Tô Hằng bỗng chốc hạ xuống.
Hắn đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với cô, cầu xin cô tha thứ còn chưa đủ, hiện tại hắn lại còn đi chỉ trích cô làm sai.
Tô Hằng bước đến bên cô, ngổi xổm xuống, nhẹ nhàng nói: "Là lỗi của anh. Em còn trẻ, cũng nên quen bạn mới."
Hạ Trừng cụp mắt xuống, biểu tình cay đắng: "Vì sao tôi lại tới nơi này? Vì sao anh lại biến thành như vậy? Rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì?"
"Em không làm gì sai cả, người sai là anh." Tô Hằng muốn nắm chặt tay cô, nhưng thứ hắn nắm được chỉ là không khí.
Hạ Trừng thở dài, quay người về phía bàn học. Cô cúi đầu xuống, bắt đầu tập trung làm bài tập.
Những lúc muốn trốn tránh hắn, cô sẽ làm như vậy.
Sở dĩ bây giờ bài tập về nhà của cô có thể tốt đến thế, có lẽ chỉ là nhờ cô không muốn đối mặt với hắn.
Tô Hằng nhìn bóng lưng của cô, nhớ tới trước kia hắn luôn chê bai cô coi thường cô không hiểu thứ gì cả, lòng hắn hiện giờ rất khó chịu.
Thật ra cô đều hiểu hết tất cả, nhưng vì thể diện của hắn, vì sự hài hòa của tổ ấm nhỏ, cô mới lựa chọn không nói một câu nào.
Mặc dù thời còn trẻ, cô đã từng không quan tâm tới ai hay bị trói buộc bởi điều gì, nhưng sau khi quen hắn, trong mắt cô cũng chỉ còn có một mình hắn.
Hắn không những không trân trọng cô, còn để cô bị mẹ hắn xem thường vì quá khứ của họ.
Dù vậy, đến cuối cùng, ngay cả mẹ hắn cũng nói, Hạ Trừng là một cô gái tốt.
Có thể khiến cho bà phải nói như vậy, hiển nhiên là có nguyên nhân.
- ------Dải phân cách hồi ức-------
Bởi vì Tô Hằng không ngừng sử dụng rượu bia thuốc lá trong thời gian dài, lại thêm trước đó đã làm việc vất vả để cứu vãn sự nghiệp, dẫn đến hắn bị bệnh viêm gan mãn tính, phải cấy ghép gan mới có thể giữ được tính mạng.
Lúc ấy bác sĩ nêu ra rất nhiều phương pháp cho họ, có thể cấy ghép tạng của người chết, cũng có thể để người sống hiến tặng gan.
Nhưng tạng của người chết thì phải chờ, cho dù không muốn chờ, cũng có thể xuất hiện vấn đề nơi cung cấp không trong sạch.
Mẹ của hắn cầu xin Hạ Trừng đi kiểm tra ghép đôi, mà kết quả là phù hợp.
Thật ra Hạ Trừng hoàn toàn có thể không để ý tới mẹ hắn. Khi đó bọn họ đã quyết định phải ly hôn. Trong lúc sự nghiệp của hắn rớt đáy cốc cô giúp hắn một tay, vào lúc rốt cuộc hắn đã thay đổi hoàn toàn, hồi tâm chuyển ý, muốn khôi phục tình cảm vợ chồng giữa họ, thì cô lại muốn rời xa hắn.
Hạ Trừng nói: "Tô Hằng, những gì tôi có thể giúp anh thì đều đã giúp, nếu như anh thực sự biết ơn tôi, anh hãy cho tôi rời đi."
"Em nghĩ lại được không, các con vẫn còn nhỏ như vậy mà."
Hạ Trừng cười khổ: "Không còn nhỏ nữa, chúng đã đủ lớn để biết tình cảm của ba mẹ chúng không tốt. Con trai còn hỏi tôi, "Vì sao mẹ không ly hôn với ba?""
"Thằng nhóc thối, nó thì hiểu được gì." Tô Hằng mắng một tiếng, rồi hắn tức khắc tỉnh táo lại, dùng giọng điệu nuối tiếc hỏi: "Không có em, cái nhà này còn được xem là nhà nữa không?"
"Nếu như anh đồng ý, con có thể đi theo tôi, tôi sẽ dẫn chúng về thăm bà nội mỗi tuần."
"Mẹ sẽ không đồng ý."
Hạ Trừng nói khẽ: "Tô Hằng, chúng ta chia tay trong vui vẻ đi. Bên ngoài anh có nhiều bạn gái như vậy, các cô ấy đều rất bằng lòng làm Tô thiếu phu nhân, có lẽ anh sẽ còn có thêm nhiều đứa con khác, đến lúc đó mẹ sẽ không cảm thấy cô đơn nữa."
"Em nghĩ như vậy thật à?" Tô Hằng cười lạnh.
"Đúng vậy." Hạ Trừng nói: "Kính dâng cả nửa đời người cho anh là đã quá đủ rồi. Sau này, tôi muốn sống cuộc sống của riêng mình."
Chỉ là cũng không ai ngờ được, nguyện vọng của cô rốt cuộc không thể nào trở thành hiện thực được.
Lúc Hạ Trừng đồng ý hiến gan cho Tô Hằng, hắn còn cảm thấy ngoài ý liệu hơn bất cứ ai, bởi vì hắn hiểu trong lòng cô đã không còn có hắn nữa.
Tô Hằng nằm trên giường bệnh, ngạc nhiên nhìn về phía vợ của hắn. Lúc này khí sắc hắn rất kém, cả người đều hiện lên thứ màu vàng vọt bệnh trạng, bao gồm cả mắt và làn da.
Hắn do dự hồi lâu, mới mở miệng hỏi: "Hạ Trừng, có phải là mẹ anh ép em không? Em đừng để ý đến bà ấy, bà ấy già rồi không minh mẫn, không biết chuyện này nguy hiểm cỡ nào, anh sẽ đi nói với bà ấy."
Như thể đang phủi sạch quan hệ, Hạ Trừng chỉ nói một câu: "Các con không thể không có ba, chúng cần anh."
Tô Hằng chăm chú nhìn cô, lòng thầm muốn hỏi: "Hạ Trừng, em ngốc quá, vì anh, có đáng giá không?"
Thế nhưng vừa nghĩ đến tự tôn và kiêu ngạo của cô, hắn không thốt được ra câu hỏi này.
Sau đó, tình huống của Tô Hằng ngày càng tồi tệ, hắn bắt đầu rơi vào những cơn hôn mê đứt quãng.
Hắn không còn thời gian để mà chờ thêm nữa.
Trước khi phẫu thuật, bác sĩ có nói rõ với họ rằng: "Đối với cấy ghép tạng từ người sống, nếu như hình thể hai bên có chênh lệch thì người hiến tặng phải hiến cả một phần lá gan phải, tức là hai phần ba tổng lượng gan."
Việc này có ý nói thật ra người hiến tặng còn phải hi sinh nhiều hơn, và cả gặp phải nguy hiểm lớn hơn người được hiến tặng.
Nếu như Tô Hằng còn có chút lương tâm thì hắn hẳn phải biết, hắn không trả nổi những gì Hạ Trừng làm cho hắn.
Nhưng hắn không có.
Tô Hằng vẫn hoàn toàn y sì như trước đây, hắn vẫn cho rằng hoàn trả cho cô là một chuyện cực kỳ cực kỳ đơn giản.
Hạ Trừng yêu hắn, không thể sống thiếu hắn. Cô là một người phụ nữ nhìn bề ngoài rất hiện đại, bên trong lại rất truyền thống.
Cô đồng ý phí hoài thời gian cả đời để chờ chồng mình quay đầu.
Tô Hằng nghĩ, đợi đến ngày hắn khá hơn, hắn phải đi xin cô tha thứ. Đây là sự báo đáp tốt nhất hắn có thể cho cô.
Hạ Trừng có một điểm tốt, đó là cô rất lương thiện, lòng cũng mềm yếu, nếu như hắn thành tâm sửa đổi, cô sẽ tha thứ cho hắn thôi, huống chi bọn họ còn có con.
Con cái là sợi dây ràng buộc giữa hai vợ chồng, là thứ không thể nào dứt bỏ được.
Tưởng tượng của Tô Hằng về tương lai thật là quá đẹp, chỉ tiếc hắn đã không còn bất cứ một cơ hội nào để báo đáp cô nữa.
Hai tuần sau khi phẫu thuật, bởi vì Hạ Trừng bị biến chứng nhiễm trùng nghiêm trọng nên đã qua đời, cô qua đời ở tuổi bốn mươi.
Tô Hằng quyết tâm không nhắc tới chuyện của Lục Trí Viễn nữa, hắn không cần thiết phải làm hỏng quan hệ hắn và Hạ Trừng vì người ngoài.
Nhưng khi hắn thấy Hạ Trừng nhận thư, trong lòng vẫn có phần không thoải mái.
Trong thư, Lục Trí Viễn nói với cô những chuyện lý thú ở nước ngoài, chia sẻ từng tí một về cuộc sống thường ngày, Tô Hằng luôn làm như không phát hiện.
Bên cạnh Hạ Trừng không phải chỉ có một con ruồi bọ ở nước ngoài xa xôi là Lục Trí Viễn, lúc nào bên cạnh cô cũng có một đám ruồi bọ quay quanh.
Bọn họ viết thư tình cho cô, có người chạy đến trước mặt cô tỏ tình, cũng có kẻ ngu xuẩn hơn một chút muốn đi theo sau cô về nhà. May mà hằng ngày cô đều được người đưa đón, nên không ai bám theo được.