Nhân Sinh Làm Vợ Hai Kiếp

Chương 102




Ngày tổ chức lễ tri ân thầy cô, chưa đến thời gian diễn ra buổi lễ mà phần lớn người tham dự đã có mặt ở hội trường.

Trước khi buổi lễ bắt đầu, có rất nhiều người tụ tập lại một chỗ nói chuyện phiếm, cảnh tượng hết sức náo nhiệt.

Người quản lý khách sạn rất có tâm, cho bọn họ thuê phòng yến tiệc lớn nhất.

Bữa tối không theo hình thức tiệc rượu bình thường, mà được tổ chức theo kiểu tiệc rượu tự phục vụ.

Hình thức này giúp người tham gia có được cảm giác tự do thoải mái nhất, không cần phải ngồi cố định ở một chỗ.

Tiêu điểm của tất cả mọi người đương nhiên là cô Thẩm, cô ấy đang bị mọi người vây quanh.

Đa số người tham dự đều đi cùng người nhà. Bọn họ dẫn theo nửa kia của mình đến chào hỏi với cô giáo. Có vài người còn mang theo con mình, người một nhà vui vẻ mời cô giáo chụp hình chung.

Hạ Trừng luôn đứng cùng một chỗ với Lục Trí Viễn. Bọn họ cũng không kiêng kị gì, mặc cho người ta suy đoán mối quan hệ giữa hai người.

Đương nhiên Tô Hằng trẻ cũng tới, anh là đại biểu của lớp học lại. Trước đó, anh chính là người giúp liên lạc với các bạn trong lớp.

Đã khá lâu Hạ Trừng không gặp anh, gần đây anh cũng không thường xuất hiện ở nhà họ Hạ. Cô nghĩ có lẽ là anh bận rộn công việc, nhưng cũng có khả năng là Viên Lỵ xuất hiện, anh đã có nơi gửi gắm khác nên không còn hứng thú với cô nữa.

Đương nhiên cô sẽ chúc phúc cho anh.

Có gì không thể chứ?

Tô Hằng trẻ là một người thích quan tâm mọi người, so với Tô Hằng già, anh mang cho cô cảm giác không để bụng bất cứ chuyện gì.

Cô cảm thấy mặc dù tuổi anh còn nhỏ, nhưng tính cách rất chín chắn. Nhưng cô sẽ không nói những lời này trước mặt anh, chỉ sợ có người nội tâm non nớt sẽ không chịu nổi đả kích.

Nhưng cô sẽ không vì vậy mà cho rằng Tô Hằng trẻ là một người vô dục vô cầu. Chỉ là anh quá cố chấp trong chuyện tình cảm, đến nỗi những năm gần đây, đầu óc của anh đều kiên trì treo cổ trên cành cây là cô, không chịu chuyển sang chỗ khác.

Nhưng đây cũng không phải chuyện xấu gì, ngược lại, do dự sẽ còn khiến chuyện phức tạp hơn.

Đối với chuyện tình cảm, Tô Hằng già đã phạm sai lầm ở chỗ này. Thật ra hắn có thể ly hôn với cô, nhưng hắn không chịu, bảo hắn cắt đứt hoàn toàn với Viên Lỵ hắn cũng không làm được. Cuối cùng mới khiến hai cô gái yêu hắn tha thiết chịu tổn thương.

Hạ Trừng tin tưởng Tô Hằng trẻ sẽ thông minh hơn một chút trong phương diện xử lý chuyện tình cảm.

Lục Trí Viễn hỏi: "Em nghĩ đến cái gì mà xuất thần như thế?"

Hạ Trừng lắc đầu: "Không có gì."

Lục Trí Viễn lại cố ý hỏi: "Anh trai của em tới kìa, sao không qua chào hỏi cậu ấy một tiếng?"

Hạ Trừng ngẩn người, gian xảo nói: "A, có một mùi chua rất nồng không biết là từ đâu bay tới?"

Lục Trí Viễn nheo mắt, nói: "Em đừng có mà được lợi còn khoe. Ngày nào vị anh trai này chưa có vợ, ngày đó cậu ta vẫn là người uy hiếp lớn nhất đối với Lục mỗ anh."

Hạ Trừng giật mình, cười: "Lục soái, không phải anh đang trêu ghẹo tôi đấy chứ? Nghe được lời này từ miệng của anh, sao tôi cứ có cảm giác thụ sủng nhược kinh ấy (*)."

(*) Thụ sủng nhược kinh: được yêu thương mà sợ.

Lục Trí Viễn thở dài: "Không phải nói đùa. Hôm nào đó, anh sẽ thay nhân viên của anh tổ chức tiệc độc thân hữu nghị, em nhất định phải mời cậu ta tham gia."

Hạ Trừng cười chảy nước mắt, đáp: "Được, lúc đó tôi nhất định sẽ nói với anh ta."

Lúc Tô Hằng trẻ nói chuyện với Thẩm Chi, ngay cả cô ấy cũng kinh ngạc với sự thay đổi của anh.

Sau khi con trai vượt qua những xấu hổ của giai đoạn tuổi dậy thì, một phần tính cách chân thật nhất của hắn sẽ được thể hiện hoàn toàn.

Mặc dù Tô Hằng trẻ không giỏi ăn nói nhưng anh lại có tính cách dịu dàng, đây là điều không thể phát hiện được khi anh ở độ tuổi mười chín dễ xúc động.

Thẩm Chi biết anh đã trưởng thành, rất nhiều bộ phận có góc có cạnh đã bị những khó khăn trong cuộc sống bào mòn. Anh cũng không còn tiếp tục cực đoan, kích động, luôn cảm thấy người khác đối xử với mình không tốt, chỉ muốn nhằm vào mình như trong quá khứ.

Sau khi bắt tay với cô ấy, Tô Hằng trẻ hết sức khách sáo nói: "Cô Thẩm, cám ơn cô, nếu không phải lúc đó cô ngăn cản em phạm vào sai lầm, em đã không thể là em của hiện tại."

"Cũng phải nhờ chính em tự suy nghĩ rõ ràng, nếu không dù cô có làm nhiều thế nào, em cũng chỉ cho rằng cô có lòng muốn làm khó em."

"Lúc đó là em không hiểu chuyện, không nắm rõ chừng mực tiếp xúc với bạn học. Từ đó về sau, em đã ghi nhớ lời dạy của cô, sẽ không khiến người khác sinh ra hiểu lầm không cần thiết."

Thẩm Chi than thở: "Đáng tiếc, lúc đó cô không cách nào giúp đỡ đứa bé Tương Di kia, không biết sau này em ấy thế nào rồi."

Tô Hằng trẻ cười: "Cô Thẩm, em đã đoán được cô sẽ muốn gặp cô ấy. Thông qua rất nhiều cách, cuối cùng em cũng đã liên lạc được với cô ấy. Tối hôm nay cô ấy cũng có tới."

Thẩm Chi ngạc nhiên hỏi: "Người đâu, em ấy ở đâu? Sao không đến đây để cô nhìn em ấy kỹ một chút."

Trong đám người bên cạnh, bỗng nhiên một cô gái đang kéo cánh tay một chàng trai cười nói: "Cô Thẩm, em đã đứng đây từ sớm, nhưng mãi vẫn không có cơ hội nói chuyện với cô. Không ngờ cô lại nhắc đến em, bây giờ em muốn không ra mặt cũng không được."

Thẩm Chi cảm động tiến lên ôm lấy Tương Di, có lẽ là xa cách lâu ngày mới gặp lại nên hai người quá mức vui sướng, chuyện nói mãi không hết.

Tô Hằng trẻ lui sang một bên, không quấy rầy hai người. Ánh mắt anh xuyên qua đám người đằng xa, bắn lên trên người hai người đứng bên ngoài.

Lục Trí Viễn đang thì thầm vào tai Hạ Trừng, trên mặt cô lộ rõ sự vui vẻ. Sau khi Nhạc Kiến Minh qua đời, có một khoảng thời gian dài cô gần như quên mất phải cười thế nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.