Nhân Sinh Định Mệnh Chúng Ta Gặp Gỡ

Chương 4: Đào Nhã Tịnh... CÓ PHẢI NGƯỜI ANH YÊU NHẤT?




Tiểu Linh, có phải là em không? Anh nhớ em lắm!

Tôi ngỡ ngàng, eo đã đau rồi, đằng này người đàn ông này ôm mạnh quá, chắc trẹo luôn chứ đừng đùa. Ôi cái eo của tôi!

Tôi một tay xoa xoa eo, một tay đẩy anh ta ra.

- Xin lỗi, anh nhận nhầm người rồi, tôi vốn dĩ không quen anh!

Người đàn ông trước mắt ghì chặt vai tôi.

- Không, em là Tiểu Linh, anh tuyệt đối không nhầm.

- Này! Hai người đang làm gì đó?

Giọng Thẩm Quân Nghị vang lên khiến tôi giật mình.

Người đàn ông nào đó ở công ty không an phận, dõi theo rốt cuộc nhìn thấy cảnh không nên thấy này.

Tôi đẩy người đàn ông trước mặt ra, quay lại nhìn anh.

- Xem ra 2 lần, cả 2 lần tôi đều thấy cô ôm ấp người đàn ông khác tình cảm quá nhỉ? Giọng anh trầm thấp.

Thùng giấm sắp nổ à?

- Không phải, em...

- Này Thẩm Quân Nghị, cậu đến đây làm gì? Người đàn ông trước mặt tôi lên tiếng.

- Diệp Hoàng Lăng, sau này tránh xa cô ấy ra, cô ấy là người của tôi.

Diệp Hoàng Lăng ngây ngốc nhìn anh rồi lên tiếng.

- Không phải cậu đã có Nhã...

- Câm miệng, không đến phiên cậu nói.

Tôi đứng giữa hai người đàn ông, trong đầu đang rối tung rối mù, rốt cuộc đến đây kí hợp đồng hay nghe hai người này cãi lộn không biết.

- Này hai anh, em không đến đây để xem hai người tranh luận, nếu anh tới rồi thì anh đem hợp đồng kí đi, có thể sẽ có nhiều chuyện tranh luận chuyên môn hơn nhỉ?

Tôi đẩy xấp tài liệu sang cho anh.

- Em về công ty đây, có gì anh cứ gọi em!

Nói rồi, tôi xoay người đi.

Còn về phần Thẩm Quân Nghị, anh ta ném xấp tài liệu qua cho Diệp Hoàng Lăng.

- Ký đi! Xong hợp tác vui vẻ, tạm biệt. Tối hẹn cậu chỗ cũ!

Diệp Hoàng Lăng cầm xấp tài liệu, trong lòng thở dài. Lần này, Diệp Hoàng Lăng anh ta phải điều tra cho rõ đứa em gái thất lạc bao năm của mình.

Tan làm.

Tôi đi một mình trên con đường vắng vẻ. Chắc hôm nay anh không về. Đoạn tình duyên này của tôi kéo dài 10 năm rồi, cuối cùng vẫn không có kết quả. Kết quả là cái eo đau nhức muốn rụng rời này.

Khi nào anh " muốn " tôi, tôi đầu hàng. 36 kế, chuồn là thượng sách a!

Tại bar Ảnh Mộng

- Này người anh em, gọi chúng tôi có việc gì? Dương Trì vỗ vào vai anh.

- Các cậu điều tra cô ấy đến đâu rồi?

Nói rồi anh uống hết ly rượu đang cầm trên tay.

- Cô ấy bỏ đi chắc có lí do, mà chẳng phải cậu có vợ rồi sao? Cô ấy là người tốt, cậu nên buông bỏ đoạn tình duyên với Nhã Tịnh đi, quay về sống tốt với vợ cậu, không cậu sẽ hối hận đấy!

- Cô ấy tâm cơ như thế, tôi cưới cô ấy về chỉ để trả thù cô ấy bắt Nhã Tịnh rời xa tôi.

Anh hiện tại đã say mèm.

Vương Minh lắc đầu.

- Tôi nghĩ cô ấy không làm thế đâu, có thể cậu trách nhầm rồi.

- Không, trước khi đi cô ấy đã bảo Lam Tuyết Vy ép cô ấy rời xa tôi.

Xong anh gục xuống vì say.

Vương Minh và Dương Trì thở dài, người anh em của họ cứng đầu thế này, đành phải để thời gian quyết định, đến lúc ấy hối hận còn không kịp.

Còn về phần Diệp Hoàng Lăng, anh không nói được câu nào, hôm nay gặp được Lam Tuyết Vy, anh đã rối bời.

Mẹ anh đang đỏ mắt vì con gái mất tích đã lâu, nếu anh không tìm được nhanh, mẹ anh sẽ ngã bệnh vì đau buồn mất.

11h tối tại Thẩm gia.

Tôi mệt mỏi xuống bếp lấy nước uống, quả nhiên tôi đoán đúng, tối nay anh lại không về.

Chuẩn bị lên lầu, tôi nghe tiếng mở cửa, giờ này làm gì có ai? Quản gia ngủ hết rồi cơ mà?

Tôi rón rén lại gần cửa, mùi rượu xộc vào mũi tôi. Anh về sao?

Tôi ôm lấy anh.

- Anh sao lại uống nhiều thế hả? Bây giờ đã tối lắm rồi đấy.

Anh nhìn tôi chăm chăm. Bất chợt, anh hôn tôi

Tôi sững sờ, không thể phản kháng được, tôi đành thuận theo anh.

Sau một lúc, anh và tôi đều thở gấp, anh ôm chầm lấy tôi, trên vai tôi có chút ướt, anh khóc sao?

- Nhã Tịnh, em ở đâu, anh rất nhớ em, đừng rời xa anh.

Giọng anh khàn khàn, mỗi một lời nói của anh như đâm sâu vào trái tim tôi.

Nhã Tịnh, có phải người con gái anh yêu nhất?

Nhã Tịnh, tôi hoàn toàn thua cô rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.