Nhân Sinh Định Mệnh Chúng Ta Gặp Gỡ

Chương 21: Hối hận




Nhìn qua, Thẩm Quân Nghị bất chợt chú ý vào cuốn sổ nhật ký.

Trong ấy kẹp một tờ giấy xét nghiệm.

Anh mở ra.

Dòng chữ khiến cả người anh như chết lặng.

"Chẩn đoán ung thư não giai đoạn cuối."

Thẩm Quân Nghị bàng hoàng, anh dường như không tin những gì mình thấy.

Anh lật quyển sổ nhật ký ra, bao nhiêu dòng chữ thuở ấy dần hiện lên.

" Ngày 18 tháng 7, mình được kết hôn với người mình yêu, Thẩm Quân Nghị, em chờ anh lâu lắm rồi. Em yêu anh!

Ngày 23 tháng 10, anh ấy vu oan mình lấy cắp tài liệu công ty, đánh đập mình đến nỗi rỉ cả máu.

Ngày 7 tháng 11, mình siêu âm lại không ngờ có 1 sinh linh bé nhỏ trong bụng mình, mẹ anh cũng rất vui. Mình cảm thấy rất hạnh phúc.

Ngày 10 tháng 11, mình được chẩn đoán siêu âm nhầm kết quả, mình thất vọng tràn trề, đêm ấy khi nằm dưới người anh ấy, anh ấy chỉ gọi tên Đào Nhã Tịnh. Giây phút đó làm con tim mình rỉ máu.

Ngày 12 tháng 11, mình bị tai nạn và mất đi đứa con đầu lòng, lúc gặp anh, anh lại ôm cô ta. Sao ông trời không cho mình chết đi lúc nằm trên đường chứ?

Ngày 6 tháng 1, mình quyết định mạnh mẽ, người thứ 2 quay lại, người thứ 3 nên rời đi rồi.

Ngày 15 tháng 1,mình quyết định chuyển nhà, tìm một cuộc sống mới, Thẩm Quân Nghị vẫn cứ tìm, không chịu buông tha cho mình.

Ngày 26 tháng 1, mình lại gặp chuyện xui xẻo, Đào Nhã Tịnh trở thành người thực vật, Thẩm Quân Nghị lại vu oan cho mình bắn cô ấy. Khi biết mình có một đứa con, đứa con duy nhất của mình và Thẩm Quân Nghị. Nhưng niềm vui chưa kịp đến, mình lại mắc phải ung thư não. Sao lại đối xử với mình như vậy?

Ngày 6 tháng 2, mình đã sống ở biệt thự gần biển được 2 tuần, Thẩm Quân Nghị vì không tin đó là con anh ta, muốn bỏ đứa bé này đi. Thẩm Quân Nghị anh là đồ khốn!

Ngày 15 tháng 4, mình không còn nhiều thời gian, càng ngày mình càng muốn rời xa Thẩm Quân Nghị. Nếu thời gian có quay lại, mình sẽ không bao giờ yêu anh ta nữa."

Một giọt, hai giọt rơi xuống trang giấy đã ngả vàng, Thẩm Quân Nghị khóc, một vì tổng tài tàn khốc thế này lại có lúc yếu đuối.

Thẩm Quân Nghị khóc ngày một nhiều, đến nỗi nước mắt rơi xuống khủy tay anh.

Anh không ngờ rằng, những lời tôi nói lại là những lời cuối đời của tôi.

- Lam Tuyết Vy, tôi hối hận rồi, nếu như biết có ngày hôm nay, thà rằng ngày ấy tôi không đối xử với em như vậy. Lam Tuyết Vy, sau những ngày chung sống cùng em, tôi phát hiện bản thân đã yêu em mất rồi.

Xin lỗi em!

Về phần của tôi, sau khi rơi xuống biển, Trương Quang đã cứu tôi lên, nhanh chóng lên tàu riêng của anh rồi đi mất.

Trương Quang để tôi sống cùng với anh trong biệt thự riêng tại Mỹ.

Trong khoảng thời gian này, Trương Quang chăm sóc tôi rất chu đáo, nếu không ai biết sẽ nghĩ chúng tôi là một gia đình.

Số lần tôi hộc máu ngày càng nhiều, xem ra không thể cầm cự được bao lâu nữa.

Tôi sắp rời xa thế giới này, rời xa người tôi từng yêu, kể cả gia đình chưa tìm được của mình.

Bây giờ, di nguyện của tôi chỉ được nhìn thấy con của tôi trưởng thành và gặp lại ba mẹ. Sao mà khó quá!

Tôi nhẹ xoa lên bụng mình.

- Con yêu, có thể sinh ra con sẽ không được thấy mẹ, nhưng con hãy nhớ một điều, dù không còn mẹ nhưng mẹ rất yêu con!

Tui nhớ nhầm lịch nên ngày mai mới không ra chap nha ;-;

Thẩm Quân Nghị dzừa lòng tui lắm =))))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.