Nhà Tui Có Ma

Chương 15: Đừng có đi được không




“Hai năm qua… anh ấy… có ổn không?”

“Không ổn!”

Bỗng nhiên tay tôi bị ai đó nắm lấy, tôi sững sờ quay đầu lại nhìn thì thấy Trương Trạch đã tỉnh lại từ lúc nào, “Trương Trạch!”

“Em độc ác lắm, anh sống không tốt chút nào cả!”

Giọng nói của anh đầy uất ức và oán giận, nhìn anh như vậy, tôi lại giật mình như vừa trông thấy được anh của trước kia, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

Trước đây tôi đối xử với em tốt như vậy, mỗi ngày đều nấu cơm cho em ăn, đắp chăn cho em ngủ, bưng trà rót nước cho em, em xuống giường tôi liền đi lấy dép cho em, em rửa mặt tôi liền đưa khăn mặt cho em, em đánh răng tôi cũng lấy kem đánh răng cho em, chỉ còn thiếu không mặc quần áo cho em thôi. Lúc sống tôi chưa từng làm những chuyện đó, nhưng khi đó đều làm cho em, em chờ tôi một chút cũng không được sao? Ngày đó tôi chỉ nhất thời không chấp nhận được câu chuyện em kể, thế mà em lại đoạn tuyệt với tôi, em có biết hai năm qua tôi đã chịu đựng thế nào không, bao nhiêu lần tôi suýt không kiên trì nổi, bao nhiêu lần tôi suýt phát điên, ba mẹ tôi bị tôi làm cho tức giận đếm mức không biết phải vào viện bao nhiêu lần, em có biết hay không?”

Mỗi chữ mỗi câu anh nói đều lên án tôi, tôi im lặng nhìn anh, không biết phải nói gì. Anh nắm chặt tay tôi hơn nữa, tôi thấy hơi đau muốn rút tay về theo phản xạ, tôi cắn chặt môi dưới nhìn anh: “Xin lỗi…”

Anh nghe tôi nói xin lỗi thì bỗng nổi nóng, ngồi bật dậy trên giường bệnh nhìn tôi chằm chằm, “Tái sao lại nói ra lời này? Tôi không muốn nghe câu này!”

Lúc này điện thoại của tôi chợt vang lên, tôi nhìn anh cười khó xử, sau đó nhận điện thoại. “Alo, Trần Thần.”

Tôi vừa nói hai chữ Trần Thần ra thì điện thoại bỗng bị ai đó cướp đi, tôi nhìn xuống Trương Trạch đang ngồi trên giường mà thấy đau đầu, anh đã cúp điện thoại của tôi, hai mắt đỏ ngầu trừng tôi “Hắn ta không phải Trần Thần, không phải hắn.”

“Chính là anh ấy.”

“Không phải!”

Anh lớn tiếng hét lên với tôi, tôi biết anh rất để ý đến sự tồn tại của Trần Thần, nhưng người ta tên thật là Trần Thần mà, tại sao anh không chịu bình tĩnh một chút chứ?”Trương Trạch, anh có thể bình tĩnh một chút không, em không muốn tranh cãi với anh.”

“Em bảo tôi phải bình tĩnh thế nào? Em đã bị tên giả mạo kia đoạt đi rồi, tôi còn bình tĩnh thế nào được!”

Tôi cảm thấy bây giờ Trương Trạch như sắp bùng nổ, tô nghĩ bây giờ tôi có nói gì thì anh cũng không chịu chấp nhận, tôi xoay người nhìn mẹ Trương Trạch đang nhíu mày, khó xử nói: “Dì, cháu có việc phải đi trước, buổi tối cháu sẽ trở lại chăm sóc anh ấy…”

Không đợi mẹ anh trả lời, Trương Trạch liền nhào tới ôm lấy eo tôi không chịu buông: “Em không thể đi, em đừng đi gặp hắn có được không, tôi van em, đừng...”

“Trần Duyệt, coi như cháu thương xót nó hay tội nghiệp nó cũng được, đừng đi có được không?”

“Dì, cháu phải đi, cháu phải trờ về nói với gia đình một câu, nếu không bọn họ sẽ lo lắng cho cháu.”

Sau đó tôi đưa tay dùng sức gạt cánh tay của Trương Trạch ra, xoay người bước đến mở cửa phòng đi ra ngoài, tiếp đó liền nghe thấy Trương Trạch ở sau lưng cuống cuồng gọi tôi quay lại, hình như anh ngã sấp xuống, tôi chợt dừng bước chân lại, quay đầu lại nhìn thì thấy quả nhiên anh bị ngã ở trước cửa phòng bệnh, mẹ anh thì khóc lóc đỡ anh dậy, tôi vội vàng quay người, lại nghe thấy anh khàn giọng cầu xin mẹ mình.

“Mẹ,… mẹ giúp con gọi cô ấy trở lại đây đi… con xin mẹ… cô ấy đi rồi sẽ không trở lại đâu… Mẹ giúp con gọi cô ấy lại với… Con không muốn cô ấy đi tìm người kia…”

Tôi mơ hồ nghe thấy phía sau có hai cô y tá đi tới, vừa đi vừa nói thầm. “Người này sao lại như vậy? Chẳng ra dáng đàn ông con trai gì cả…”

“Quá mất mặt, nghe nói là con trai thị trửng gì đó…”

Không biết tại sao, tôi bỗng xoay người lại nhìn hai cô y tá đó, tôi rất không thích người khác nói xấu Trương Trạch, hai cô y tá đó lúng túng khi thấy tôi nhìn, liền bước nhanh ra ngoài.

Tôi vội vàng chạy lại đỡ anh dậy, bực mình trách, “Bị người ta nói như vậy sao anh không phản bác, uổng cho anh là con trai thị trưởng, ngay cả máy y tá cũng xì xầm chửi trên đầu trên cổ anh,”

Trương Trạch không nói câu nào, vô cùng bất an ôm thật chặt tôi vào lòng, tôi nghe thấy mẹ anh đứng bên cạnh thở dài nói: “Trần Duyệt, A Trạch… thật sự rất tội nghiệp… Lúc này cháu đừng đi có được không? Đừng… dằn vặt nó nữa, nếu không nó sẽ phát điên mất…”

Tôi mỉm cười nhìn bà, “Dì, không phải cháu bỏ anh ấy, chỉ là cháu muốn trở về thông báo tình hình cho gia đình rồi sẽ quay lại, dì yên tâm đi, cháu sẽ không bỏ đi nữa đâu.”

Lúc này mẹ Trương Trạch mới mỉm cười vui mừng, tôi dìu Trương Trạch trở lại giường, anh vẫn nắm chặt tay tôi không chịu buông, nhìn máu rịn nhuộm đỏ miếng băng gạc trên đầu anh vì hành động lăn lộn vừa rồi, tôi trừng mắt liếc anh, rồi bảo y tá băng lại cho anh.

Mẹ anh đã rời đi trước, trong phòng bệnh chỉ còn lại tôi với anh, tôi cố gắng rút tay mình ra khỏi tay anh, nhưng anh lại càng nắm chặt hơn, tôi liếc anh nói: “Em nói không bỏ đi là sẽ không bỏ đi, anh nắm tay em như vậy có mệt không?”

Anh lắc đầu “Không mệt.”

Tôi hết nói nổi, lúc anh là mà đã bám chặt lấy tôi, không ngờ lúc trở lại làm người cũng y như vậy.

Anh cứ vậy nhìn tôi hồi lâu, tôi thấy mí mắt anh nhíu lại sắp mở không lên, liền nói nếu anh thấy mệt thì hãy ngủ một giấc đi, anh liền lắc đầu, tôi biết là anh sợ tôi bỏ đi lúc anh ngủ nên tôi thật nghiêm túc bảo đảm với anh, lúc đó anh mới nhắm mắt ngủ, sau đó bất tri bất giác tôi cũng ghé vào cạnh giường anh ngủ thiếp đi.

Một tiếng sau, tôi bị cơn ác mộng của anh đánh thức, lúc tỉnh lại tôi nhìn thấy trán anh đổ đầy mồ hôi, vẻ mặt căng thẳng nhìn tôi, tôi đang định lên tiếng thì chợt nghe một tiếng hừ nhẹ vang lên từ phía sau, tôi xoay người lại thì liền thấy mẹ của Trương Trạch và một người đàn ông trung niên đang ngồi bên cạnh giường dành cho người thân nhìn chúng tôi.

“Cô gái này chính là người đã làm con trai tôi đau khổ suốt thời gian qua sao? Khá lắm, rất có bản lĩnh.”

Giọng nói của người đàn ông không nóng không lạnh, nghe không ra là khen hay chê, tôi lúng túng mỉm cười, tiếp đó lại nghe ông nói một câu, “Mặc kệ thế nào, sau này cháu phải trông thằng con này của ta thật kỹ, đừng để nó chạy lung tung cả ngày như thằng điên, chẳng ra người ngợm gì như vậy, nếu không lão thị trưởng già nua ta đây sẽ tống cổ nó ra khỏi nhà đáy.”

Tôi ngây người gật đầu, đây chính là ba của Trương Trạch sao? Tôi nhìn vết thương trên đầu Trương Trạch, lòng thầm nghĩ không biết có phải là do ông ấy gây ra không? Người nóng tính như vậy có khi nào sẽ gây khó khăn cho tôi không, càng nghĩ tôi càng lo lắng, dù sao thì con trai ông ấy trở nên thế này đều là vì tôi.”

“Ba, ba đừng làm cô ấy sợ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.